Lý Tân Hạo gặp Mạc Tử Thông ở khách sạn Asia Pacific, là chuyện ngoài dự đoán của cậu. Quầy lễ tân gọi điện cho cậu nói có bạn tìm, vì thế Lý Tân Hạo xuống lầu.
Đương nhiên Lý Tân Hạo biết người đàn ông mặt mày anh tuấn mang theo kiêu ngạo trước mắt này là Mạc Tử Thông, biết từ đời kia rồi. Nhưng bệnh viện nhà họ Mạc ở đời kia vẫn luôn bị nhà họ Lâu chèn ép, bệnh viện nhà họ Lâu không chỉ có Lâu Từ mà cậu cũng thường xuyên ra vào bệnh viện, cho nên bệnh viện nhà họ Mạc cũng không có cơ hội trở mình. Bởi vậy, Mạc Tử Thông ở đời kia không kiêu ngạo như ở đời này.
Ở đời này, bệnh viện nhà họ Mạc đã vượt qua bệnh viện nhà họ Lâu, có lẽ sự kiêu ngạo của Mạc Tử Thông xuất phát từ nơi này.
Nhưng không thể không thừa nhận, người đàn ông tự tin luôn hấp dẫn người khác nhất. Chỉ riêng từ khí chất và diện mạo thì Mạc Tử Thông thật sự là một người đàn ông hấp dẫn.
Mạc Tử Thông khi nhìn thấy Lý Tân Hạo đã bị vẻ đẹp của cậu làm cho chấn động.
Nói thật trước khi tới đây tìm Lý Tân Hạo, hắn ta chưa từng nghĩ tới Lý Tân Hạo là người thế nào. Từ trong lời Hàn Nhược kể, hắn ta có ấn tượng không tốt về Lý Tân Hạo nhưng khi nhìn thấy cậu, cậu thanh niên xinh đẹp này khiến cho trước mắt người ta sáng ngời.
"Xin chào, tôi là Mạc Tử Thông, viện trưởng của bệnh viện nhà họ Mạc." Mạc Tử Thông vươn tay tới.
Lý Tân Hạo cong khóe miệng, cười nhìn Mạc Tử Thông.
Mạc Tử Thông rút tay về, cũng không để ý tới sự không lễ phép của Lý Tân Hạo: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu Lý, không biết cậu Lý có thời gian không?"
"Đúng lúc còn chưa ăn cơm trưa, nếu anh Mạc cũng rảnh thì tôi mời anh ăn cơm." Lý Tân Hạo trả lời, cho dù vừa rồi cậu không lễ phép thì vào giờ phút này không ai sẽ để ý tới nữa. Mà trái lại, cảm thấy thái độ của thanh niên không tệ.
"Đây là vinh hạnh của tôi." Mạc Tử Thông trả lời.
Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, gọi hai phần cơm.
"Thông minh như cậu Lý chắc đã biết lý do tôi tới tìm cậu rồi. Tôi muốn biết cậu Lý có cái nhìn thế nào về bệnh viện nhà họ Mạc chúng tôi?" Mạc Tử Thông uống một ngụm rượu vang, mỉm cười hỏi.
Lý Tân Hạo gật đầu: "Tôi biết, có lẽ cô Hàn đã nói gì đó với anh Mạc rồi. Tôi không có thành kiến hay suy nghĩ gì về bệnh viện nhà họ Mạc cả nhưng tôi thích bệnh viện nhà họ Lâu, Lâu Từ là anh trai kết nghĩa của tôi."
Lý Tân Hạo không thích dây dưa cho nên lập tức nói rõ mối quan hệ.
Mạc Tử Thông biết biết quan hệ giữa Lý Tân Hạo với nhà họ Lâu, nhưng: "Tuy là anh trai kết nghĩa nhưng con người luôn vươn tới nơi cao hơn, không phải sao? Với lại, sự cạnh tranh giữa nhà họ Mạc và nhà họ Lâu là tốt, cậu Lý có thể suy xét thêm."
Lý Tân Hạo lắc đầu: "Cảm ơn anh Mạc. Nhưng đây là quyết định của tôi, sẽ không thay đổi."
Ồ?
Mạc Tử Thông không lại tiếp tục đề tài này mà chỉ cùng Lý Tân Hạo im lặng ăn cơm trưa.
Sơ Lam Phong đứng ở bên kia đường, anh vốn định đi qua ăn cơm lại không ngờ đúng lúc nhìn thấy Mạc Tử Thông và Lý Tân Hạo. Tại sao hai người này lại đi cùng nhau?
Lại nhìn thấy dáng vẻ trò chuyện vui vẻ của họ, đột nhiên trong ngực Sơ Lam Phong bùng lên ngọn lửa. Không phải cậu ghét người nhà họ Mạc sao? Không phải đứng bên phía nhà họ Lâu sao?
Thằng nhóc miệng nói một đằng mà nghĩ một nẻo.
Hai mươi hai tuổi, đúng là độ tuổi tính tình thay đổi thất thường.
Sơ Lam Phong trầm mặt đi trở về văn phòng.
Nhưng Sơ Lam Phong không biết, Lý Tân Hạo rất thích ngồi ở vị trí này ăn cơm, vì nơi này đối diện với tập đoàn Phong Hoàng, có thể nhìn rõ mọi chuyện trước cửa tập đoàn. Cho nên, Sơ Lam Phong vừa đi ra cửa nhìn về phía cậu, sau đó lại xoay người đi trở về đều bị Lý Tân Hạo xem rõ mồn một.
Khóe miệng Lý Tân Hạo cong lên một nụ cười, ông chú là đang... Tức giận.
Đúng là một người đàn ông trong ngoài không đồng nhất. Rõ ràng có cảm giác với mình lại không chịu nói ra. Không phải muốn giả vờ thâm trầm sao, cũng không ngẫm lại Lý Tân Hạo cậu là ai. Cậu chính là người cùng anh sống cả đời, làm sao không hiểu rõ tính tình của anh chứ?
"Cậu cười gì vậy?" Mạc Tử Thông theo tầm mắt Lý Tân Hạo quay đầu lại nhưng không nhìn thấy bên kia đường có chuyện gì cả.
Lý Tân Hạo lắc đầu: "Chỉ nhớ tới một chuyện buồn cười thôi." Tiếp đó, Lý Tân Hạo buông đũa, "Xin lỗi, tôi đã ăn xong, anh cứ tiếp tục ăn đi, tôi sẽ tính tiền."
Lý Tân Hạo nói rồi đứng dậy rời đi.
Mạc Tử Thông đăm chiêu nhìn theo bóng dáng Lý Tân Hạo.
Thanh niên này mang tới cho hắn ta cảm giác rất đặc biệt. Ánh mắt đầu tiên, ai cũng sẽ bị vẻ ngoài xinh đẹp của cậu hấp dẫn, nhưng ẩn dưới gương mặt đó là tính cách thản nhiên lại làm người ta khó nắm giữ. Rõ ràng biết hắn ta tới làm gì lại tỏ ra bình thản, đúng thật là... Khiến người ta vô cùng thích.
Mạc Tử Thông cũng buông đũa, lấy điện thoại ra: "Tra giúp tôi một người tên Lý Tân Hạo."
Lý Tân Hạo trở lại trên lầu, trên sofa đặt một xấp tài liệu, là tài liệu về ca phẫu thuật ông Hạ. Cậu đặt tài liệu sang một bên, bắt chéo chân gửi một tin nhắn cho Sơ Lam Phong: 'Anh yên tâm, tôi đã từ bỏ anh rồi, cho nên về sau không cần phải nhìn thấy tôi là né tránh như vậy.'
Sơ Lam Phong đang ăn cơm hộp, do trợ lý mua từ ngoài mang về, vừa nhìn thấy tin nhắn từ Lý Tân Hạo, cho dù anh không lưu số của cậu nhưng với người có trí nhớ hơn người như anh đã nhớ kỹ số của cậu rồi. Bây giờ nhìn thấy tin nhắn từ Lý Tân Hạo lại khiến anh vui mừng. Nhưng không ngờ khi nhìn tới nội dung lại khiến anh tức giận đến mức suýt chút ném hộp cơm đi rồi.
Sơ Lam Phong không nói hai lời lập tức gọi điện qua.
Điện thoại vang lên, người gọi tới là người trong dự đoán của cậu. Lý Tân Hạo mỉm cười ấn bắt máy: "Ông chủ Sơ cố ý gọi tới còn muốn nói gì?"
"Tin nhắn vừa rồi của cậu là có ý gì?" Tiếng nói trầm thấp đang kìm nén cơn giận sắp bùng nổ. Sơ Lam Phong sống ba mươi hai năm, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới trong tương lai sẽ có một người có thể dễ dàng khiêu khích mình như vậy.
"Ồ, là chuyện này à. Vừa rồi tôi ăn cơm dưới lầu nhìn thấy ông chủ Sơ như định sang đây ăn cơm nhưng vừa thấy tôi thì anh đã quay trở về. Chẳng lẽ không phải vì tôi sao?" Lý Tân Hạo đổ thêm dầu vào lửa.
"Cậu đánh giá cao bản thân quá đấy." Sơ Lam Phong trả lời. Thái độ luôn luôn đúng mực nhưng cứ tới trước mặt người này là lập tức bị thiêu rụi mất.
"Chẳng lẽ không đúng? Tôi cứ tưởng lúc trước tỏ tình đã khiến anh xấu hổ chứ. Cho nên mới cố ý gửi tin nhắn đó cho anh. Tôi đã có người mới rồi, về sau cũng sẽ không dây dưa với anh nữa, anh không cần phải cố ý tránh tôi đâu." Lý Tân Hạo cảm thấy chưa đủ dầu cho nên tiếp tục đổ thêm.
Nhưng mà... Tút tút tút...
Bên đầu dây kia đã bị tắt máy.
Lý Tân Hạo nhìn điện thoại, nghe âm thanh tút tút, nở nụ cười thản nhiên: Ông chú ngày càng kém nhẫn nại. Đàn ông không kiên nhẫn như vậy có tốt không?
Lý Tân Hạo cảm thấy cho dù là thế nào, mình vẫn nên đi tắm trước cái đã.
Vì thế, Lý Tân Hạo mới tắm rửa được một nửa, chuông cửa đã vang lên.
Ý cười của Lý Tân Hạo càng sâu thêm, cậu quấn một chiếc khăn tắm bên hông, vui vẻ chạy tới mở cửa.
Sắc mặt Sơ Lam Phong tái mét đứng trước cửa, cửa vừa mở ra một mùi thơm ngát của sữa tắm lập tức bay tới. Thanh niên dáng người thon dài, để lộ nửa người trên trắng nõn, mỉm cười nhìn anh.
Mẹ nó. Sơ Lam Phong nhíu chặt mày: "Tôi quấy rầy chuyện tốt của cậu sao?" Tuy là hỏi như vậy lại rất tự nhiên đi vào phòng.
Lý Tân Hạo bất đắc dĩ, đành phải nhường đường cho anh. Nhưng: "Đúng là bị anh quấy rầy. Có chuyện gì sao?"
Sơ Lam Phong xoay người, giữ chặt lấy cánh tay cậu đè cậu lên vách tường. Hai mắt sắc bén nhìn gương mặt xinh đẹp của Lý tân Hạo, nhưng khi đón nhận hai tròng mắt mỉm cười từ cậu, Sơ Lam Phong đột nhiên nhận ra một chuyện: "Cậu đùa giỡn tôi?"
Nếu như lời thanh niên nói là thật thì cần gì phải gửi tin nhắn cho mình, cần gì phải mở cửa cho mình?
Lý Tân Hạo vươn tay ôm lấy eo Sơ Lam Phong: "Vậy... Anh có nhận ra bản thân thích em không?"
Sắc mặt lạnh lẽo của Sơ Lam Phong chậm rãi dịu xuống. Tiếp đó, anh cười khẽ, một tay vuốt ve gương mặt Lý Tân Hạo, hình dáng gương mặt này thật hoàn mỹ, hai mắt này thật xinh đẹp, cơ thể này thật khiến cho người ta yêu thích, cả người này lộ ra bí ẩn làm cho anh không kìm được bị hấp dẫn.
Cho dù đã biết người này từng là người của Hàn Đông Lỗi, anh cũng không cách nào từ chối được.
Loại cảm giác này, loại hấp dẫn này, tựa như sự luân hồi của vận mệnh vậy.
"Cậu thích tôi đến mức nào?" Thích đến mức không từ thủ đoạn, thích đến mức dùng mưu kế, rõ ràng là một người rất tâm cơ nhưng lại không thể khiến anh ghét được. Không biết vì sao, anh đột nhiên thích thủ đoạn của cậu, thích sự tâm cơ của cậu.
Một người sáng long lanh thế này, tại sao Hàn Đông Lỗi lại ngu ngốc từ bỏ chứ?
Sơ Lam Phong không hề biết đứa cháu mà anh từng đánh giá cao đã bị anh hình dung thành ngu ngốc rồi.
"Không, em không thích anh." Lý Tân Hạo lắc đầu.
"Cậu không thích tôi?" Sơ Lam Phong vừa nghe lời này, tâm trạng vốn đang rất tốt đột nhiên như mây mù kéo tới.
Nhưng: "Một chữ thích không đủ để hình dung tình cảm em dành cho anh. Sơ Lam Phong, em yêu anh, yêu anh, yêu đến mức cho dù trải qua luân hồi, cho dù anh không còn nhớ em, em cũng sẽ đi tìm anh, làm anh phải yêu em. Bởi vì, anh là người mà vận mệnh đã chú định cho em."
Thanh niên với nét mặt quyến rũ đột nhiên giọng khàn khàn nói. Đôi mắt xinh đẹp dần đỏ ửng. Trong mắt cậu nồng nàn tình cảm nhìn Sơ Lam Phong, câu tỏ tình như vậy so với gương mặt cậu càng bắt lấy trái tim Sơ Lam Phong hơn.