Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 152





Kết thúc trò chuyện với Trương Tề Vực, lúc xoay người, Lý Tân Hạo nhìn thấy Sơ Lam Phong vừa mới tắm rửa xong khoanh tay trước ngực đứng ở cửa. Sơ Lam Phong cũng chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên eo, lộ ra bờ ngực mạnh mẽ gợi cảm. Trước ngực có vài dấu cào càng làm tôn thêm vài phần mờ ám cho anh. Đây là do Lý Tân Hạo tự lưu lại.

Dáng người 188 cm, không thể nghi ngờ là vô cùng tuyệt vời. Dáng người này, Lý Tân Hạo đã muốn nhìn vô số lần, mỗi một lần đều khiến cậu không thể kìm lòng được.

Cậu đi đến trước mặt Sơ Lam Phong, hai tay vòng quanh cổ anh, đột nhiên tiến tới hôn lên môi anh. Cậu có thể cảm nhận được cơ thể Sơ Lam Phong hơi cứng lại nhưng cũng không đẩy mình ra, đây đã là thiếu gia Sơ phá lệ ban ơn rồi. Lý Tân Hạo hiểu Sơ Lam Phong yêu sạch sẽ hơn bất kỳ ai, thứ người đàn ông này không thích nhất là hôn môi.

"Cảm thấy bẩn sao?" Lý Tân Hạo chỉ hôn lướt qua như chuồn chuồn lướt nước mà thôi.

Sơ Lam Phong lắc đầu. Anh không cảm thấy người này bẩn, nếu không cũng sẽ không hôn lên xương cụt của cậu, mà trái lại, anh cảm thấy mỗi một chỗ trên cơ thể của người này đều quá tuyệt vời. Nếu không thì vừa rồi lúc ở trên giường, anh cũng sẽ không có xúc động muốn hôn cậu.

Lý Tân Hạo mỉm cười: "Nhưng cơ thể anh lại không nói với em như vậy."

Sơ Lam Phong nhướng mày, tiếp đó giữ chặt lấy eo Lý Tân Hạo, hôn lên môi cậu.

Đây là lần đầu tiên anh hôn môi một người, mang theo chút kích động, mang theo chút trừng phạt, thậm chí còn mang chút giận dỗi. Đôi môi của thanh niên rất mềm mại, không hừng hực lửa như cơ thể cậu. Phản ứng của thanh niên rất chủ động, cũng rất nhiệt tình, vốn cũng không giả vờ chống cự. Mà Sơ Lam Phong lại thích người trực tiếp như vậy.

Trong chuyện này vẫn nên trực tiếp thì hơn.

Hai người hôn thật lâu, không mang theo ham muốn, chỉ là đang quan sát kỹ năng hôn của ai cao hơn một bậc.

Qua khoảng chừng ba phút, hai người mới lưu luyến tách nhau ra.

"Hàn Đông Lỗi dạy cậu?" Sơ Lam Phong khàn giọng hỏi.

Hì hì... Lý Tân Hạo cười thành tiếng: "Anh đang ghen sao?"

Thật ra lúc nói như vậy, Sơ Lam Phong đã nghĩ mình bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Nhưng nghe thấy câu hỏi của Lý Tân Hạo, anh lại cảm thấy buồn cười: "Chỉ muốn cảm ơn người đã dạy cậu hôn giỏi đến vậy thôi, hôm nay tôi hôn rất thoải mái."

Ồ? Lý Tân Hạo hiểu tính cách của người đàn ông này cho nên cũng không ép anh. Cậu chỉ cười cười nhìn anh: "Trong mắt em, Hàn Đông Lỗi chẳng là cái gì cả. Người có thể làm em hôn thoải mái như vậy cũng chỉ có mình anh thôi."

Phải không? Sơ Lam Phong mới không tin.

"Nếu ghét như vậy thì vì sao còn quen?" Thanh niên này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

"Chỉ là lúc trẻ chưa hiểu việc đời mà thôi." Lý Tân Hạo trả lời, "Hai ngày sau em phải bay đến Hoành Hải rồi, anh có nhớ em không?"

Sơ Lam Phong không trả lời, quan hệ giữa họ còn chưa sâu sắc đến nói nhớ, nhỉ?

"Nhưng em sẽ nhớ anh." Lý Tân Hạo nói tiếp. Sau đó, cậu buông Sơ Lam Phong ra đi đến sofa, ôm lấy laptop lên mạng.

"Một sinh viên chỉ có bằng tốt nghiệp khoa văn học như cậu, thế mà anh Trương lại muốn cậu mổ chính?" Sơ Lam Phong cảm thấy rất bất ngờ. Đương nhiên anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Lý Tân Hạo và Trương Tề Vực rồi. Anh cảm thấy Trương Tề Vực có một sự tin tưởng mù quáng với Lý Tân Hạo, thậm chí còn không thèm hỏi thử ngành nghề của cậu là gì nữa.

Sơ Lam Phong đi đến phía sau sofa, anh cúi xuống, đặt hai tay lên sofa nhìn vào lap top của Lý Tân Hạo.

"Anh muốn nói em không làm được sao?" Lý Tân Hạo cũng không giải thích.



"Không phải, làm phẫu thuật liên quan đến mạng người, cậu sẽ không ngốc đến dùng cách này để tự sát." Sơ Lam Phong không nghi ngờ chuyện của cậu, thứ mà anh nghi ngờ là bản thân người này. Rất bí ẩn lại làm cho người ta xao động.

Khóe miệng Lý Tân Hạo cong lên, không có trả lời Sơ Lam Phong mà là tập trung nhìn một ít bài viết trong mục y học trên diễn đàn giáo dục. Gặp phải những vấn đề liên quan, cậu đều sẽ giải đáp.

ID Có kiếp sau hay không của Lý Tân Hạo từ khi xuất hiện đã trở nên rất nổi tiếng trong mục y học. Tất cả mọi người nói đó là một bậc thầy trong giới y học đang ẩn nấp.

Đáp án của cậu vừa đăng lên, đã có người lập tức ấn like.

[Mùi hương của mùa thu: Thầy ơi, hai ngày nữa tôi đến Hạ Giang, cầu bao nuôi.]

Hai ngày nữa? Lý Tân Hạo thầm nghĩ, thật là không khéo, lúc đó cậu phải đến Hoành Hải rồi.

Cầu bao nuôi? Sơ Lam Phong nghĩ, người này nói năng quá tùy tiện.

[Có kiếp sau hay không: Hai ngày nữa tôi phải đến Hoành Hải làm một ca phẫu thuật vá tim, cậu có hứng thú tới quan sát không?]

Phẫu thuật vá tim? Đây là cơ hội chỉ có thể gặp chứ không thể cầu đối với Hoa Thu Ngụy, đương nhiên cậu ta muốn xem, vô cùng vô cùng muốn xem. Vì thế, lập tức gọi cho Lý Tân Hạo.

"A lô?" Lý Tân Hạo nhận được cuộc gọi từ Hoa Thu Ngụy cũng không thấy bất ngờ. Thậm chí, cậu là cố ý nhắc tới ca phẫu thuật này với Hoa Thu Ngụy.

"Thầy Lý, cầu ôm đùi." Hoa Thu Ngụy đáng xấu hổ xin xỏ.

"Hai ngày nữa tôi đến Hoành Hải, nếu ngày mai hoặc mốt cậu tới Hạ Giang, tôi có thể dẫn cậu theo cùng." Lý Tân Hạo nói thẳng.

"Tôi mới vừa mở web mua vé đây, hai giờ chiều mai có vé đi Hạ Giang, tôi đã đặt rồi." Hoa Thu Ngụy cũng thuộc phái hành động.

"OK." Lý Tân Hạo không ý kiến, "Đúng rồi, hỏi cậu một chuyện, có phải Học viện y học của các cậu có một người tên Lâu Từ không?"

Hoa Thu Ngụy rất bất ngờ trước câu hỏi của Lý Tân Hạo nhưng: "Tuy là tôi chưa từng gặp đàn anh nhưng tôi biết đàn anh đã mất tích trong sự cố máy bay năm 2002 rồi. Nghe nói anh ấy là sinh viên thiên tài rất thông minh và giỏi giang của Học viện y học Đại học Quốc gia."

"Ừ." Anh Lâu thật sự là thiên tài y học.

"Nhưng mà trong Học viện y học bọn tôi còn có một người họ Lâu nữa, tên là Lâu Huy, là em trai của Lâu Từ. Bởi vì là em trai của Lâu Từ cho nên rất được chú ý."

Lâu Huy cũng đến Học viện y học sao?

Lý Tân Hạo rất thân thiết với Lâu Từ, đương nhiên cũng có quen Lâu Huy. Lâu Huy trong ấn tượng của cậu là một người hướng nội không thích nói nhiều nhưng Lâu Huy ở đời đó lại không đi học y.

Sau đó cậu lại nghĩ tới, Lâu Huy đến Học viện y học là vì Lâu Từ sao?

"Tôi biết rồi, cảm ơn, mai gặp. Trước khi lên máy bay gọi cho tôi."

"Được, mai gặp."

Kết thúc cuộc trò chuyện với Hoa Thu Ngụy, hai hàng chân mày của Lý Tân Hạo vẫn nhíu chặt không buông ra. Anh Lâu đã chết, Lâu Huy vì anh Lâu mới đến Học viện y học, đột nhiên cảm thấy đời này lại hiu quạnh đến thế.

Sơ Lam Phong vẫn luôn quan sát Lý Tân Hạo. Mỗi một nụ cười một cái nhăn mày của cậu, mỗi tiếng nói cử chỉ của cậu và sự tịch mịch vào giờ phút này của Lý Tân Hạo, anh đều cảm nhận được.



Xuất phát từ bản năng, Sơ Lam Phong ôm lấy Lý Tân Hạo từ phía sau. Sau đó, anh ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Thì ra cậu cũng quen người nhà họ Lâu ở thủ đô à.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng

2. Hòa Thân - Lạc Nguyệt Thiển

3. Đầu Bếp Nọ Là Vợ Của Ta

4. Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

=====================================

Nhà họ Lâu ở thủ đô nổi tiếng nhờ là gia đình nhiều đời theo ngành y. Lâu Từ lại là nhân tài hiếm có trong giới y học, nhưng không may chết sớm. Chuyện này ai trong giới thượng lưu ở thủ đô cũng biết.

Nhưng điều Sơ Lam Phong không ngờ tới chính là Lý Tân Hạo cũng biết Lâu Từ, một người đã chết tám năm rồi.

Tám năm trước, người này mới mười bốn tuổi.

"Em đã ngưỡng mộ anh ấy từ lâu, cũng giống như ngưỡng mộ anh vậy đó." Lý Tân Hạo đóng laptop lại đặt sang bên cạnh, cả người tựa vào sofa, cảm nhận độ ấm từ trong ngực Sơ Lam Phong, "Có ai từng nói rằng anh rất dịu dàng hay chưa?"

"Cảm ơn, cậu là người đầu tiên khen tôi như vậy đấy." Sơ Lam Phong suy nghĩ, đúng là chưa từng có người nói anh dịu dàng. Có người nói anh tuấn tú, có tiền, có kiến thức, thông minh... Cái gì cũng có, chỉ chưa nghe nói là dịu dàng thôi.

"Vì sao lại như vậy?" Lý Tân Hạo tò mò.

"Bởi vì, còn chưa gặp được người làm tôi đối xử dịu dàng." Sơ Lam Phong nói chuyện lúc nào cũng trực tiếp như vậy, không phải anh không biết dịu dàng mà là chưa gặp được người mà thôi.

Lý Tân Hạo nghe thế rất vui vẻ, cậu xoay người lại vuốt ve gương mặt tuấn tú của Sơ Lam Phong: "Ngoan quá." Sau đó, đứng dậy, "Em đi ngủ đây, mệt mỏi quá."

Sơ Lam Phong sững cả người, chưa từng có người nào dùng giọng diệu gần như dỗ đứa trẻ như vậy nói với anh cả. Anh sờ lên mặt mình, không biết vì sao lại thấy Lý Tân Hạo như vậy cũng rất hấp dẫn.

"Thay ra trải giường trước đã, dính dớp như vậy sao mà ngủ được." Sơ Lam Phong đuổi theo cậu.

Trong tủ quần áo có ra giường dự phòng, Lý Tân Hạo lấy cái mới ra. Sơ Lam Phong kéo cái ra cũ xuống, sau đó hai người cùng trải ra giường mới lên.

Sau khi trải xong, Sơ Lam Phong bỗng nhiên có cảm giác rất đặc biệt. Đây là lần đầu tiên anh cùng người khác trải ra giường, mà người khác này lại là đối tượng mới lăn giường cùng mình.

"Em ngủ đây, anh muốn về hay ở lại tùy anh." Lý Tân Hạo nói rồi lên giường ngủ.

Đây cũng là lần đầu tiên, Sơ Lam Phong tự đặt mình vào tình huống xấu hổ như vậy. Vì một câu của thanh niên, anh từ trên lầu chạy xuống, sau khi làm xong, đối phương bảo anh ở hay đi thì tùy. Sơ Lam Phong có cảm giác mình bị người ta dùng xong vứt bỏ.

Anh mím chặt môi, sắc mặt khó được dịu xuống bây giờ lại lạnh lẽo.

Sơ Lam Phong tự hỏi trong chốc lát rồi đi thay quần áo, rời khỏi phòng, anh cần bình tĩnh lại. Anh cảm thấy bản thân đang bị thanh niên này nắm mũi dắt đi.

Lúc Sơ Lam Phong rời đi, Lý Tân Hạo vẫn chưa ngủ. Cậu xoay người nhìn khoảng không trống vắng trong phòng, dưới đáy mắt là thất vọng dày đậm. Không biết phải chờ tới ngày nào, người đàn ông này mới có thể ôm lấy mình, cùng mình tỉnh lại trên cùng một chiếc giường nữa.