Đã nhớ ra chưa?
Edit by Thuyển
___________________
Dư Gia Nghệ nặng nề nhắm mắt lại, cậu cảm thấy mình đang lâm vào một cơn ác mộng. Cậu chỉ có thể thở bằng miệng, lồng ngực như bị một tảng đá đè lên, ngụm khí trong lành hít vào từ đường hô hấp nóng bỏng cũng trở nên bỏng cháy.
Đầu óc cậu nặng trịch, vật lộn giữa trạng thái mê man và tỉnh táo, trong trạng thái này, Dư Gia Nghệ vẫn ngửi thấy mùi trầm hương nồng nặc, khiến cậu bất giác cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không thể kiềm được tiến lại gần mùi hương đó.
Cậu mơ thấy những giấc mơ rời rạc, Dư Gia Nghệ bị kéo vào trong giấc mơ, vẻ mặt cậu lập tức trở nên khó chịu.
Dư Gia Nghệ mơ thấy chuyện trước đây, mùa đông năm đó tuyết rơi dày đặc, tuyết chất thành một lớp mỏng trên mặt đất.
Cậu mặc chiếc áo bông nhỏ đứng một mình, không có khăn quàng cổ hay găng tay, hai má ửng lên vì lạnh trong tuyết.
Cảm giác hồi đó giống như bây giờ, hoa mắt chóng mặt, hơi thở nóng rực. Dư Gia Nghệ lúc đó mới lên tiểu học, trên cổ vẫn chưa đeo khăn quàng đỏ, một mình lẻ loi đứng trước cổng trước.
Dư Gia Nghệ cúi đầu, cậu dường như nhận ra rằng cha mẹ đã quên mất cậu, bởi vì gia đình đã có một đứa em trai alpha mới.
Em trai còn nhỏ, nên cha mẹ Dư nói muốn dành nhiều thời gian cho nó hơn, nhưng Dư Gia Nghệ không hiểu, vì sao lúc nhỏ lại không có ai dành thời gian cho cậu.
Cuối cùng, cậu do một giáo viên tan làm phát hiện, cô giáo xinh đẹp kiên nhẫn cúi người xuống hỏi địa chỉ nhà cậu.
Sau khi Dư Gia Nghệ về nhà, cậu thấy cha mẹ Dư đang bế em trai trong phòng khách, họ chỉ hơi ngạc nhiên, cuối cùng chỉ bình tĩnh nói một câu: "Về rồi à?"
Cậu đứng chờ bên ngoài rất lâu, về nhà được một lúc thì phát sốt, đèn ngoài phòng đã tắt, Dư Gia Nghệ tự mình trèo lên ghế, lấy thuốc từ ngăn tủ.
Sau chuyện này, Dư Gia Nghệ nhận ra mình thích cha mẹ cũng vô ích, họ không thích cậu, họ chỉ thích em trai thôi.
Cậu giấu mình dưới lớp chăn bông dày cộp, thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, cậu chóng mặt rồi từ từ mất ý thức.
May là lần đó cậu không bị sốt quá nghiêm trọng, nhưng Dư Gia Nghệ vẫn ngủ rất sâu, cậu đã ngủ một mình từ nhỏ, nhưng có lẽ không ai biết rằng lúc đầu cậu rất sợ bóng tối.
Cậu sẽ trằn trọc cả đêm không ngủ được, ngay cả khi cậu chôn đầu và chân vào chăn, Dư Gia Nghệ vẫn không có cảm giác an toàn.
Nhưng con người luôn thích ứng với hoàn cảnh, giống như lúc này, cậu không còn sợ tối nữa, cậu nhắm chặt mắt, chỉ muốn ngủ.
Chỉ có ngủ mới làm cậu dễ chịu hơn.
Dư Gia Nghệ có cảm giác mình đang nằm trên miệng núi lửa, hơi nóng tỏa ra từ trong xương cốt, cậu lờ mờ nghe được có người gọi tên mình từ phía xa.
Giọng nói này rất quen thuộc với cậu, Dư Gia Nghệ cố gắng mở miệng nhưng cậu chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên khó chịu, không thể nói thành lời.
"Dư Gia Nghệ!"
Linh hồn cậu như thể tách rời khỏi thân thể, giống như con thuyền ra khơi không thể cập bến
Dư Gia Nghệ thở hổn hển, cậu nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn, ý thức của cậu mơ hồ, không thể khống chế được thân thể mình, chỉ cảm nhận được có người nâng mình dậy.
Ngực cậu đè lên thứ gì đó, chắc là cậu đang được cõng lên, môi Dư Gia Nghệ vô tình chạm vào tai người đó, thân nhiệt cậu lạnh như băng, Dư Gia Nghệ vô thức dán lên người hắn.
"Lục Sơ Cảnh..."
Dư Gia Nghệ biết người cõng cậu là ai, giọng cậu khàn khàn, mơ hồ không nghe rõ: "...Anh khó chịu quá, có phải anh sắp chết rồi không?"
Giọng cậu như thể sắp khóc đến nơi.
Cậu không nghe rõ Lục Sơ Cảnh nói gì, cậu chỉ cảm nhận được hẳn là Lục Sơ Cảnh đang dỗ dành cậu.
Khi Dư Gia Nghệ tỉnh lại lần nữa, cậu đang nằm trong bệnh viện, ở trong phòng đơn yên itnhx, cơn sốt đã giảm bớt, tay phải đang truyền nước.
Có lẽ do tinh thần không phấn chấn, Dư Gia Nghệ cảm thấy lúc giọt nước tiến vào mạch máu rất đau.
Quần áo trên người cậu là do Lục Sơ Cảnh mặc hộ, rộng thùng thình, chắc là lấy bừa từ trên giường, cổ áo hơi trễ xuống, Dư Gia Nghệ hơi cúi đầu, lập tức thấy dấu vết trên xương quai xanh của cậu.
Cổ họng Dư Gia Nghệ khô khốc, khó chịu siết cổ áo lại, cậu biết, phần được quần áo che kín càng thê thảm hơn nhiều.
Bây giờ cậu đau nhức toàn thân, nằm xuống cũng không thoải mái, ngồi càng không dễ chịu, ngay cả mí mắt cũng sưng lên.
Dư Gia Nghệ thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi trầm hương nồng nặc trên người mình, giống như quả anh đào chín mọng, tỏa ra từ cơ thể cậu. Cứ như thể cậu vừa làm đổ một chai nước hoa mùi hương trầm lên người mình, nhưng trên thực tế, mùi hương trên người cậu còn nặng hơn thế.
Trong phòng chỉ có mình cậu, nhưng ghế bên cạnh được kéo ra, hiển nhiên đã có người ngồi ở đó, chắc chắn là Lục Sơ Cảnh ở đây với cậu rồi đi đâu đó.
Dư Gia Nghệ cử động cổ, ngay cả phần nối cổ với vai cũng đau nhức, cơ thể giống như không còn thuộc về cậu nữa, cứng ngắc trì trệ hơn máy móc cũ.
Cậu nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa, trong lòng Dư Gia Nghệ có cảm giác bất an mãnh liệt, kỳ nhạy cảm của Lục Sơ Cảnh có thể xem là đã qua, nhưng hai người họ dường như cũng chưa chia tay.
Dư Gia Nghệ thậm chí còn không dám nhắc lại chủ đề này, mấy ngày nay cậu thực sự cảm thấy sợ hãi, lờ mờ cảm nhận được Lục Sơ Cảnh thật sự đã thay đổi, hắn không còn nghe lời cậu giống như trước kia nữa.
Bây giờ không có ai trong phòng, giác quan thứ sáu mách bảo Dư Gia Nghệ rằng nếu không đi bây giờ thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Cậu cắn chặt răng, vừa định duỗi tay chuẩn bị nhổ kim tiêm để chạy trốn, tay còn chưa chạm vào kim thì cửa phòng đã mở ra.
Dư Gia Nghệ vừa nghe thấy tiếng động, nhanh chóng thu tay lại, ngơ ngác nhìn Lục Sơ Cảnh bước vào, từ khe cửa cậu nhìn thấy bên ngoài có người trông coi, Dư Gia Nghệ nhìn qua thôi cũng đã thấy sơ sơ hai ba người.
Nói cách khác, dù Lục Sơ Cảnh không ở đây thì cậu cũng không thể ra ngoài,
Dư Gia Nghệ bây giờ có chút sợ Lục Sơ Cảnh, vừa nhìn thấy hắn, dấu răng sau gáy lại bắt đầu nóng lên. Sắc mặt cậu vốn không tốt, cả người Dư Gia Nghệ gầy đi một vòng, lại thêm việc mặc quần áo Lục Sơ Cảnh khiến cậu nom gầy hơn nhiều.
Cằm cậu thon thả, bộ dáng nằm yên lặng trên dường bệnh trông rất lừa tình, nhưng chóp mũi Dư Gia Nghệ đã đổ mồ hôi, tim đập nhanh hơn một chút
Khi Lục Sơ Cảnh kéo ghế ra ngồi bên cạnh cậu, Dư Gia Nghệ như con mèo bị giẫm đuôi, cả người trở nên cảnh giác, nhưng lại không xù lông lên, bề ngoài cậu không có động tĩnh gì, nhưng nắm tay giấu trong chăn siết chặt lại.
Không phải để gây hấn hay phản kháng, đơn giản là cho mình chút cảm giác an toàn.
Dư Gia Nghệ nhìn Lục Sơ Cảnh không chớp mắt, lúc này cậu mới phát hiện Lục Sơ Cảnh chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác dài mỏng. Hắn xách theo một cái túi, Lục Sơ Cảnh lặng lẽ lấy ra từ trong túi một bát cháo vẫn còn bốc khói.
Hắn tự mình dùng thìa khuấy vài cái, sau đó nâng chén, múc một muỗng đưa đến bên miệng Dư Gia Nghệ.
Môi Dư Gia Nghệ tái nhợt, thậm chí còn có vài vết thương bắt đầu khép miệng, khi nhìn thấy hành động của Lục Sơ Cảnh, phản ứng đầu tiên của cậu là né tránh.
Mấy ngày nay Lục Sơ Cảnh đều thân mật đút cậu ăn như vậy, đút xong Lục Sơ Cảnh sẽ ôm cậu vào lòng và xoa bụng giúp cậu, lặp đi lặp lại như vậy, cho đến khi hắn thấy đã đến lúc thì tiếp tục ngậm lấy môi Dư Gia Nghệ, tiếp tục việc còn dang dở.
Việc này dẫn đến việc Dư Gia Nghệ thấy sợ hãi hành động của Lục Sơ Cảnh, sau khi tránh ra, cậu sững sờ nhận ra đây không phải là trong căn phòng kín đó, cũng không phải cái hang ổ Lục Sơ Cảnh làm cho cậu.
Dư Gia Nghệ thả lỏng người, nhưng ngón tay vẫn nắm chặt chăn bông, cậu vẫn không thể thả lỏng cảnh giác
"Có bỏ thêm đường" Lục Sơ Cảnh đột nhiên mở miệng nói, "Không phải cháo trắng"
Thần kinh Dư Gia Nghệ căng thẳng, cậu nghe thấy lời Lục Sơ Cảnh nói thì đờ người, sau đó cậu mới hiểu vì sao Lục Sơ Cảnh lại nói vậy.
Lục Sơ Cảnh lúc nào cũng thế, hắn sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành, nhưng trong lòng sẽ luôn ghi nhớ những gì cậu nói, Lục Sơ Cảnh còn cẩn thận hơn rất nhiều omega. truyện xuyên nhanh
Lúc trước cậu nói với Lục Sơ Cảnh là không thích uống cháo trắng, Lục Sơ Cảnh không bao giờ mua cháo trắng cho cậu nữa, thậm chí những thứ nhạt nhẽo như vậy cũng không mua.
Điều khiến Dư Gia Nghệ ấn tượng nhất là lần đầu tiên cậu đi ăn với Lục Sơ Cảnh, họ hẹn nhau ở một nhà hàng hải sản nổi tiếng gần trường.
Cậu có chút việc bận nên nhờ Lục Sơ Cảnh đến gọi món trước, khi Dư Gia Nghệ đến, thức ăn đã được đem lên, Lục Sơ Cảnh không động miếng nào, lẳng lặng ngồi yên đợi cậu.
Dư Gia Nghệ lon ton chạy tới, vỗ vai Lục Sơ Cảnh cười hỏi, "Sao em không gọi cá?"
Lục Sơ Cảnh lúc đó mới yêu đương với cậu, chưa thích ứng được với sự nhiệt tình của cậu, hai lỗ tai đỏ bừng nghiêng đầu, lầm bầm nói: "Không phải anh không thích ăn cá sao?"
"Ai nói với em anh không..."
Dư Gia Nghệ nói được một nửa, tự dưng nhớ đến gì đó, nhận ra vì sao Lục Sơ Cảnh lại cho rằng mình không thích ăn cá.
Cậu gập bụng cười bên cạnh Lục Sơ Cảnh, nửa người ngã trên người Lục Sơ Cảnh, chờ đến khi cậu cười ra nước mắt, cậu mới chậm rãi ghé vào bên vai Lục Sơ Cảnh nói, "Đó chỉ là cái tên wechat thôi mà, anh lấy bừa đấy, không phải thật đâu"
Nhìn thấy biểu tình Lục Sơ Cảnh đang dần chuyển thành thẹn quá hóa giận, Dư Gia Nghệ đột nhiên chồm tới, hôn lên má Lục Sơ Cảnh, ngả ngớn nói: "Cảm ơn cục cưng quan tâm anh nhé"
Đã lâu như vậy rồi nhưng Dư Gia Nghệ vẫn còn nhớ lúc ấy Lục Sơ Cảnh mím chặt môi một hồi lâu rồi mới mặt đỏ tai hồng nói, "Đừng gọi tôi là cục cưng"
Chiếc thìa chạm vào thành bát, phát ra âm thanh lanh lảnh, Dư Gia Nghệ chớp mắt, đờ đẫn hồi thần.
Cậu không biết cảm xúc của mình lúc này là gì, chỉ cụp mắt uống cháo, hơi nước bốc lên che mắt cậu, mắt Dư Gia Nghệ hơi nóng lên.
Cậu thật xấu xa mà, chỉ muốn nhận lấy ưu điểm của Lục Sơ Cảnh, nhưng lại không thể chấp nhận được tình chiếm hữu của Lục Sơ Cảnh, thế mà cậu lại buộc Lục Sơ Cảnh chấp nhận hết mọi thứ từ cậu.
Lục Sơ Cảnh đút cậu từng thìa một, Dư Gia Nghệ yên ổn uống hết, vài ngày sau đó cũng như vậy, cơn sốt của cậu dần dần hạ xuống, thật ra Dư Gia Nghệ đã có thể tự mình ăn rồi, nhưng mỗi khi đến giờ ăn, hắn vẫn ngồi cạnh đút cho cậu.
Cậu nằm trên giường bệnh mấy ngày, nhưng cằm càng lúc càng gầy, mấy ngày nay tâm trạng của Dư Gia Nghệ luôn trong trạng thái thấp thỏm, cậu như một chiếc lá đang rơi từ trên vách núi, không biết được mình sẽ gặp phải cái gì.
Cậu thậm chí còn không dám hỏi Lục Sơ Cảnh khi nào thì có thể xuất viện và tiếp tục đi làm.
Dư Gia Nghệ thoạt nhìn rất ngoan, Lục Sơ Cảnh nói gì cậu cũng nghe theo, không tiếp tục nhắc đến chuyện chia tay, ngay cả khi Lục Sơ Cảnh ôm cậu ngủ vào buổi tối, cậu cũng không giãy giụa mà dựa vào lồng ngực hắn.
Nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi, theo thời gian, Dư Gia Nghệ càng ngày càng nôn nóng, Dư Gia Nghệ chưa hề dập tắt ý muốn chia tay của mình, nhưng bây giờ cậu không dám nhắc đến, thậm chí cũng không dám thử.
Sau khi cơ thể cậu gần như là bình phục, dù sao thì đây cũng là bệnh viện nhà mình, Lục Sơ Cảnh giải quyết thủ tục xuất viện cho cậu chỉ với một cú điện thoại, Dư Gia Nghệ đi theo sau Lục Sơ Cảnh lên chiếc xe cậu rất quen thuộc.
Càng đến gần căn hộ, trái tim Dư Gia Nghệ càng thắt lại, như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, khi đến dưới chung cư, Dư Gia Nghệ thậm chí còn cảm thấy chân mềm nhũn.
Trên người cậu bọc một chiếc áo bành tô, Dư Gia Nghệ giấu cằm dưới cổ áo dựng thẳng, chân như dính chặt vào sàn, nhấc thế nào cũng không lên, cuối cùng cậu vẫn bị Lục Sơ Cảnh kéo vào thang máy.
Dư Gia Nghệ dựa vào thang máy, trên người đổ một trận mồ hôi, nhất là khi cánh cửa thang máy mở ra, Dư Gia Nghệ dường như không thể thở nổi.
Mùi trầm hương trong phòng vẫn chưa tản đi, quanh quẩn bên mũi cậu, Lục Sơ Cảnh không thích người khác xâm phạm không gian riêng tư nên trong phòng vẫn còn lộn xộn như thế.
Lục Sơ Cảnh bước vào trước, sắp xếp đồ đạc về vị trí ban đầu, cởi tấm bọc sô pha bị bẩn xuống, cuộn lại rồi ném vào chậu rửa bên cạnh, hắn dừng lại cạnh chiếc chìa khóa mình ném bên cửa sổ sát đất ngày hôm đó, nhặt nó lên rồi bỏ vào túi.
Hắn quay đầu nhìn Dư Gia Nghệ vẫn còn đang đứng ở cửa, nhớ đến cửa đang khóa thì xoay người vào phòng ngủ dọn dẹp.
Dư Gia Nghệ đứng yên tại chỗ, nhìn Lục Sơ Cảnh đi vào phòng ngủ, ký ức về kỳ nhạy cảm ùa về, cậu không kìm nổi nghĩ lung tung.
Hắn vào phòng ngủ làm gì?
Đợi lát nữa sẽ túm mình vào ư?
Mùi trầm hương tràn ngập trong phòng, sắc mắt Dư Gia Nghệ tái nhợt, lùi lại vài bước, sự chú ý của cậu tập trung vào Lục Sơ Cảnh, không để ý đồ vật trên mặt đất.
Trên sàn là bột giặt giày bọn họ vô tình làm đổ hôm cãi nhau, bởi vì Dư Gia Nghệ đứng chặn tầm nhìn, Lục Sơ Cảnh chưa kịp nhặt nó lên.
Dư Gia Nghệ giẫm lên hộp tẩy rửa hình trụ, gót chân bị trượt, trải qua mấy ngày điên cuồng kia, tốc độ phản ứng của Dư Gia Nghệ trở nên chậm chạp lạ thường.
Cậu ngã 'rầm' xuống đất, đầu óc đau đớn, cậu nghe thấy tiếng Lục Sơ Cảnh đột nhiên chạy ra khỏi phòng ngủ.
Phần vai Dư Gia Nghệ đau đến mức không thể đứng dậy được, cậu ôm chặt phần gáy đau đớn, được Lục Sơ Cảnh đỡ dậy từ trên sàn.
Đầu cậu ong ong, não trống rỗng, Dư Gia Nghệ mơ màng chớp chớp mắt, cậu nghi ngờ lần này mình bị ngã đến ngu luôn rồi.
Lông mi Dư Gia Nghệ chớp chớp, cậu quay mặt dùng bộ dáng ngây ngô ngoan ngoãn nhìn Lục Sơ Cảnh không ngừng hỏi han cậu.
Cậu nhíu chặt mày, cơn đau khiến môi Dư Gia Nghệ không còn chút máu, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
"Đầu đau quá"
Cậu gần như dựa cả người vào Lục Sơ Cảnh, Dư Gia Nghệ cong lưng ấn hai bên đầu mình, vẻ mặt càng lúc càng đau đớn, lúc này cậu hệt như một tờ giấy trắng không tì vết.
Môi Dư Gia Nghệ run rẩy nói: "Hình như tôi không nhớ gì cả"
Cậu vừa nói, tim vừa đập như sấm
————
Chương này dài ỉa