Hủ Thụ - Thâm Khuy

Chương 49




Từ khi bắt đầu học làm bánh, những bộ phim hoạt hình dường như không còn thu hút được sự chú ý của Cận Hướng Dương nữa. Cậu rất thích ăn bánh nên học cực kỳ nghiêm túc, cộng thêm cách dạy của Đường Đường đơn giản, dễ hiểu, cậu tiếp thu rất nhanh. Điều này mang lại cho Cận Hướng Dương cảm giác thành tựu lớn lao.

“Dương Dương, Nguyên tiên sinh là anh trai của em à?”

Bây giờ, Đường Đường đã bắt đầu dạy Cận Hướng Dương cách trang trí bánh. Cậu tập trung cao độ, tỉ mỉ nặn những đám mây xốp mềm, sau đó mới nhận ra câu hỏi: “Cô Đường, em không nghe rõ. Cô hỏi gì ạ?”

“À,” Đường Đường vừa thu dọn dụng cụ trang trí trên bàn, không nhìn Cận Hướng Dương, vừa hỏi: “Nguyên tiên sinh là anh trai của em à?”

Cận Hướng Dương ngước nhìn khuôn mặt nghiêng của Đường Đường, đáp: 

“Ý cô là Nguyên Liệt sao? Nguyên Liệt không phải anh trai em.”

“Không phải anh trai em?” Đường Đường ngạc nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Cận Hướng Dương, hỏi tiếp: “Vậy hai người là quan hệ gì?”

“Em với Nguyên Liệt à?” Cận Hướng Dương cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nguyên Liệt chỉ là Nguyên Liệt thôi mà.”

Trước đây, Đường Đường từng tiếp xúc với không ít con cái nhà giàu. Mặc dù căn nhà của Nguyên Liệt nằm trong khu dân cư giàu có, nhưng không hề thuộc dạng xa hoa. Cô không quan tâm nhiều đến tin tức và không biết gì về thân phận của Nguyên Liệt, chỉ đoán anh có lẽ mở một công ty nhỏ hoặc gia cảnh cũng dư dả chút đỉnh. Người giúp việc trong nhà và Nguyên Liệt đều chỉ gọi Cận Hướng Dương là “Dương Dương”, khiến cô luôn nghĩ hai người là anh em.

“Vậy sao em lại sống cùng Nguyên tiên sinh?”

“Em…” 

Cận Hướng Dương ngẩn người trước câu hỏi của Đường Đường, cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu rồi lắc đầu nói: “Em không biết. Nguyên Liệt đã đưa em đến đây.”

Thấy Cận Hướng Dương dường như không phản cảm với những câu hỏi này, Đường Đường cảm thấy nhẹ nhõm hơn, sắc mặt cũng đỏ lên. Giọng cô nhỏ đi, hỏi: “Vậy… em có từng gặp bạn gái của Nguyên tiên sinh chưa?”

“Bạn gái?”

“Chính là…” Đường Đường vì mình đã lợi dụng Cận Hướng Dương, người có khuyết tật trí tuệ, để dò hỏi chuyện riêng. Cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nghi ngờ của Cận Hướng Dương, vội vàng quay đi, rồi lại muốn hỏi cho rõ ràng, nên giải thích mơ hồ:

“Ý cô là, em có từng thấy Nguyên tiên sinh với một cô gái nào, chẳng hạn như ôm nhau, nắm tay hay gì đó không?”

Cận Hướng Dương quan sát biểu cảm trên gương mặt Đường Đường. Cậu nhận ra má cô lại ửng đỏ, giống như những lần trước khi Nguyên Liệt có mặt. Lúc này, cậu mới nhớ ra, mình cũng thường xuyên đỏ mặt khi ở trước mặt Nguyên Liệt. 

Nhưng… tại sao cô giáo Đường lại hỏi cậu những câu hỏi kỳ lạ này? Cô Đường không phải đến đây để dạy cậu làm bánh sao? Sao cô lại muốn biết liệu cậu có từng thấy Nguyên Liệt ôm hoặc nắm tay một cô gái nào? Cận Hướng Dương đột nhiên cảm thấy khó chịu. 

Cậu bất giác lớn tiếng: “Không có!”

Cận Hướng Dương bình thường không nói lớn như vậy. Khi Đường Đường dạy cậu, cậu luôn ngoan ngoãn và chăm chú. Nhưng giờ đây, thấy Cận Hướng Dương đột nhiên như đang tức giận, Đường Đường tự thấy có lỗi và xấu hổ, vội vàng xin lỗi: “Được rồi, Dương Dương, cô xin lỗi. Là cô hỏi nhiều quá. Giờ cô dạy em trang trí mẫu mới nhé?”

Cận Hướng Dương mím môi. Cậu biết mình vừa có chút cáu kỉnh với cô giáo, nhưng không muốn xin lỗi. Cậu không nhìn Đường Đường nữa, chỉ chăm chú vào chiếc bánh trên bàn, gật đầu: “Vâng ạ.”

Chiều tối, dì Lý mở cửa cho Nguyên Liệt khi anh trở về.

Nguyên Liệt nhìn vào bếp, không thấy ai, liền hỏi: “Dương Dương đâu?”

“Cậu ấy ở trong phòng ngủ,” dì Lý đáp, “Sau khi cô Đường đi, Dương Dương về phòng, đến giờ vẫn chưa ra.”

Nghe vậy, Nguyên Liệt khẽ nhíu mày. Anh đưa áo khoác cho dì Lý, nhanh chóng bước lên lầu. Anh gõ cửa nhưng không nghe thấy âm thanh bên trong. Anh liền mở cửa vào, không thấy Cận Hướng Dương ra đón, chỉ nhìn thấy chăn trên giường phồng lên thành một cái đống nhỏ. 

Anh quay lại khóa cửa, đi đến bên giường, nhẹ nhàng gọi: “Dương Dương? Em đang ngủ à?”

“Không có.” Một giọng nói ủ rũ từ trong chăn vọng ra.

Nguyên Liệt ngồi xuống cạnh cái đống nhỏ đó, hỏi: “Sao vậy?”

Cận Hướng Dương không trả lời.

Nguyên Liệt lại hỏi: “Em không thoải mái à?”

“Không có, không thoải mái.”

“Vậy sao lại chui vào trong đó?”

Người trong chăn lại im lặng.

Nguyên Liệt bỗng nhiên nói: “Trên đường về, tôi bị va vào tay, hơi đau.”

Hướng Dương lập tức kéo chăn ra. Cậu ngồi dậy trong lo lắng, ra vẻ muốn xem tay của Nguyên Liệt: “Ở đâu?!”

Nguyên Liệt giơ tay ra, xoay vài vòng cổ tay, nói: “Như vậy thì ổn hơn nhiều rồi. Không đau nữa.”

Cận Hướng Dương nắm lấy tay Nguyên Liệt, nhẹ nhàng xoay nó qua lại, còn nghiêng đầu để xem xét kỹ càng. Nguyên Liệt nói: “Bây giờ đã không sao rồi.”

Cận Hướng Dương kiểm tra thêm vài lần nữa, rồi mới cẩn thận đặt tay Nguyên Liệt xuống.

Nguyên Liệt quan sát biểu cảm của cậu, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Có chuyện gì vậy? Dương Dương?”

Cận Hướng Dương đột nhiên mở mắt nhìn Nguyên Liệt, ánh mắt như muốn trách móc, như lại tỏ vẻ giận dỗi. Cậu cúi đầu, im lặng một lúc, rồi ngẩng lên hỏi Nguyên Liệt: “Anh có bạn gái không?”

Nguyên Liệt lập tức nhíu mày, giọng nói vô thức trở nên nghiêm nghị: “Ai nói với em điều đó?”

Nguyên Liệt bình thường chưa từng dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với Cận Hướng Dương. Nghe vậy, đôi mắt Cận Hướng Dương lập tức đỏ lên. Cậu khẽ khịt mũi, bĩu môi, nắm chặt chăn đang phủ trên bụng. Thấy cậu như vậy, Nguyên Liệt vội vàng nói: “Không phải tôi đang mắng em đâu, Dương Dương.” 

Nguyên Liệt ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu Cận Hướng Dương, cúi xuống hôn lên trán cậu: “Không có đâu.”

“Vậy, ai nói vớ em như vậy? Hả?” Nguyên Liệt hỏi cậu bằng giọng trầm thấp, “Làm sao mà tôi có thể có bạn gái được? Tôi không có bạn gái. Tôi chỉ có em, chỉ thích em.”

“Vậy… anh có thể… có thể ôm, nắm tay với con gái không?”

Nguyên Liệt đáp: “Không thể. Ngoài em ra, tôi sẽ không làm như vậy với ai khác.”

Cận Hướng Dương lén lút lau đi những giọt nước mắt của mình. Nguyên Liệt hỏi cậu: “Có phải cô Đường nói những điều này với em không?” 

Cận Hướng Dương ủ rũ đáp: “Ừm.” Cậu bắt đầu từ từ nhắc lại những câu mà Đường Đường đã hỏi.

Khi Nguyên Liệt nghe Cận Hướng Dương không biết phải trả lời mối quan hệ của họ như thế nào, anh nói: “Dương Dương, lần sau nếu cô Đường hỏi chúng ta là mối quan hệ gì, em chỉ cần trả lời là tôi là người yêu của em.”

“Người yêu?”

“Tôi thích em, em cũng thích tôi, chúng ta ở bên nhau, thì gọi là người yêu.”

“Ồ.” Cận Hướng Dương không còn muốn khóc nữa. Lúc này, cậu dựa vào lòng Nguyên Liệt, nghe Nguyên Liệt nói anh là người yêu của mình, hai tai cậu đỏ bừng.

“Rồi còn gì nữa, cô Đường còn hỏi gì nữa không?”

Vậy là Cận Hướng Dương tiếp tục kể. Sau khi nghe Cận Hướng Dương nhắc lại, Nguyên Liệt im lặng một lúc, rồi bỗng nhiên cười nhẹ.

Cận Hướng Dương cảm thấy hôm nay mình có chút kỳ lạ. Không biết tại sao, chỉ cần nghĩ đến gương mặt ửng đỏ của cô Đường khi nhắc đến Nguyên Liệt, hay khi nghĩ đến việc Nguyên Liệt sẽ ôm và nắm tay cô gái khác, cậu lại vừa tức giận vừa muốn khóc. Thế là cậu chui vào chăn, muốn trốn tránh những cảm xúc kỳ quặc đó. Nghe thấy tiếng cười của Nguyên Liệt, cậu cảm thấy ngượng ngùng vô lý. 

Cậu nghĩ, Nguyên Liệt chắc chắn đang cười nhạo cậu! Cười cậu sao lại yếu đuối như vậy, cười cậu là một đứa trẻ thích khóc. Cận Hướng Dương muốn đẩy Nguyên Liệt ra.

Nguyên Liệt nghiêng đầu hôn nhẹ lên má Cận Hướng Dương, nơi đang đỏ bừng vì tức giận.

Bị hôn hai cái như vậy, Cận Hướng Dương chần chừ, ngừng lại động tác muốn thoát ra khỏi vòng tay của Nguyên Liệt. Âm thanh rung nhẹ từ ngực Nguyên Liệt bên tai, Cận Hướng Dương nghe thấy anh nhẹ nhàng cười: “Hóa ra em ghen rồi.”

Cận Hướng Dương hỏi: “Ghen, là gì vậy?”

“Không muốn thấy anh gần gũi với người khác, chỉ muốn anh thích em, ôm em, hôn em.”

Cận Hướng Dương mím môi, kết nối những gì Nguyên Liệt nói với suy nghĩ của mình, cậu nói: “Vậy là em ghen thật.”

Cậu bất chợt thêm vào: “Còn nữa, Nguyên Liệt chỉ được cởi trần trước mặt em.”

“Còn nữa, chỗ đó của Nguyên Liệt chỉ có thể…”

Nguyên Liệt nhanh chóng bịt miệng Cận Hướng Dương, thuận thế đè cậu xuống giường. Anh hôn cậu, hơi thở gấp gáp: “Cả ngày cứ làm trò.”

“Đùa nghịch rồi lại giả vờ đáng thương. Nhóc con nghịch ngợm.”