Chương 16: Bí mật
Tiểu Hoàng: …
“Để ta thử.”
Thiên Khải: “Hoàng ca, trăm sự nhờ ngươi a.”
Hắn xoa xoa đôi bàn tay nở nụ cười rực rỡ, thiếu chút liền chảy ra nước miếng.
Đinh!
“Nó nói, nó khinh bỉ cùng ngươi bầu bạn!”
Tiểu Hoàng muốn nói là chúng ta nhưng suy nghĩ một chút liền bỏ qua.
Thiên Khải: …
Hắn luôn cảm thấy tiểu Hoàng là đang mượn cớ mắng mình bất quá không tìm được chứng cớ.
Vì đại đạo, ta nhẫn!
“Hoàng ca, nó làm sao lại chê ta?”
Tiểu Hoàng đáp: “Không biết, bất quá tiểu tử này vẫn luôn như thế cao ngạo.”
Đi cmn cao ngạo a!
Thiên Khải buồn bực, luôn cảm thấy giới này có gì đó không đúng.
“Hoàng ca, lấy ngươi uy năng không thể làm gì nó sao?”
Thiên Khải hỏi ra.
“Không thể.”
Tiểu Hoàng đáp nhưng cảm thấy không đủ nên nó bổ sung: “Hiện tại là không thể nhưng tương lai liền có thể.”
Nghe vậy Thiên Khải đôi mắt tỏa sáng.
“Có thể a Hoàng ca, vậy bao lâu liền có thể?”
Tiểu Hoàng rung lắc thân mình tạo ra âm thanh, nó đáp: “Không biết, năng lực của ta liên quan đến một giới này khí vận, khí vận càng mạnh ta liền càng mạnh.”
Khí Vận?!
Thiên Khải nhíu mày: “Thế nào để tăng lên khí vận của giới này?”
“Sinh mệnh! Muốn một giới càng ngày càng cường đại liền phải có sinh mệnh liên miên không dứt, sinh mệnh có khí vận tự khắc tăng lên.” Tiểu Hoàng giải hoặc.
Thiên Khải càng đăm chiêu.
Sinh mệnh? Giới này đến cây cỏ ngọn gió đều không có lấy đâu ra sinh mệnh a?
Mười vạn năm hoang vắng hiện tại kiếm đâu ra sinh mệnh lực...
Hơn nữa theo hắn biết, ngoài hắn cùng tiểu Hoàng ra đều không có sinh mệnh nào khác.
Ân, tiểu tiểu quy tắc đạo cũng lên được tính một cái.
Cũng đừng nói để ta cùng tiểu Hoàng kết hợp tạo ra sinh mệnh a.
Năng lực ta là có nhưng cũng nên cho ta một cái mỹ nữ chứ không phải một giới khí linh a.
Thiên Khải có chút im lặng, bất quá nghĩ đến đại đạo quy tắc, hắn cắn chặt hàm răng nhìn một chút không yêu nổi Tiểu Hoàng: “Ngươi có thể biến hình sao?”
Tiểu Hoàng vô tư đáp: “Có thể?!”
Thiên Khải gật đầu, trầm ngâm một chút, dựa vào ký ức vẽ ra một bóng hình: “Có thể biến thành nàng sao?!”
Hình vẽ liền là một vị nữ tử đẹp như lá mùa thu xen một chút nóng bỏng. Đây là Tố Lan Nhi theo trí nhớ mà vẽ ra.
Hắn thề tất cả đều chỉ vì đại đạo mà muốn đánh đổi, không có ý tứ gì khác!
Tiểu Hoàng: …
Ngươi vô sỉ!
Ta muốn làm huynh đệ với ngươi, ngươi lại muốn cưỡi trên ta?
Thật không muốn mặt nam nhân a…
Đinh!
Tiểu Hoàng thật là biến, điều này để cho Thiên Khải vừa mừng vừa lo.
Lo là không biết về sau nên gọi hắn là cái gì, là Lan Nhi hay vẫn là Tiểu Hoàng?
Vui là, ta sắp thoát đời độc thân cẩu a…
Không, ý ta không phải vậy!
Ta là muốn giúp giới này có sinh mệnh, giúp cho tiểu Hoàng Nhi mạnh lên, giúp cho tiên đạo con đường càng thêm bằng phảng, bắt lấy đạo tắc kia.
Ân, tất cả vì đạo tắc kia mà đánh đổi!
Ta, bậc quân tử, khinh thường sắc dục làm bạn… Nữ nhân a, chỉ làm cho ta tốc độ rút đao chậm đi!
Thiên Khải tự nhủ.
Bất quá rất nhanh sắc mặt của hắn liền trầm xuống, gân xanh trên trán nổi lên, miệng không chịu được mà chửi ầm: “Móa!”
Đi đại gia ngươi biến hình a!
Chỉ thấy tiểu Hoàng từ nhỏ hoàng kim giới bia biến thành lớn hoàng kim giới bia, càng ngày càng lớn, càng ngày càng to.
Thiên Khải: …
“Ngươi làm gì?!” Hắn giận quát.
“Biến hình a.”
Tiểu Hoàng thản nhiên đáp.
“Ý ta là biến hình thành nhân loại, là xinh đẹp nhân loại a. Người biến lớn biến nhỏ làm gì?!”
Thiên Khải vẫn giận quát.
"Ồ”
Tiểu Hoảng hiểu ý lại biến trở về bản thể.
Là một tấm giới hoàng bia giống như tấm lệnh bài, cao khẳng 2 mét.
“Không thể làm được.”
Tiểu Hoàng nói ra.
À…
Hắn có chút thất vọng.
A? Ta vì sao lại thật vọng?
Tiểu Khải a tiểu Khải, ngươi không được!
“Ngươi không thể biến hình vậy chúng ta làm thế nào tạo ra sinh mệnh? Cũng không thể bắt ta cùng với tia đạo tắc kia kết hợp đi.”
Thiên Khải lại hỏi.
Chỉ là phía sau một đoạn nhỏ như muỗi kêu khó người nghe lọt: “Tại cũng không biết nàng là giới tính gì, là nam hay nữ, là trẻ xinh đẹp vẫn là già nua.”
Tiểu Hoàng không hiểu ý của Thiên Khải nhưng vẫn thành thật đáp: “Sinh mệnh hẳn một thời gian nữa sẽ xuất hiện.”
“Bao lâu? Và vì sao lại có thể xuất hiện?”
Tiểu Hoàng lắc thân mình: “Không biết bao lâu sẽ xuất hiện nhưng hẳn rất nhanh, còn vì sao có thể xuất hiện vậy liền hẳn là do ngươi.”
“Do ta?”
“Phải! Ta ở thế giới này đã mười vạn năm, luôn dạo quanh phiến thiên địa này, mãi đến trước đây cảm nhận được sinh mệnh ý thức dao động, lúc này mới dùng hết toàn lực phá mở một lỗ nhỏ để tìm tới sinh mệnh ý thức.” Tiểu Hoàng đáp.
“Sau đó ngươi liền xuất hiện.”
Thiên Khải vuốt cái cằm suy tư một chút: “Nói như vậy ta vô tình mở ra Linh Môn, sau đó liền bị đưa đến thế giới hắc ám bên trong, chính là bên ngoài Hư Thần giới, sau đó ngươi cảm nhận được ra sinh mệnh của ta, lúc này mới phá mở một điểm nhỏ đưa ta vào nơi này?”
“Phải!”
“Vậy thế giới hắc sắc bên ngoài kia là gì?!”
Thiên Khải đột nhiên nói ra.
“Không biết!”
“Nhưng ta cảm nhận được ở nơi đó có lực lượng rất đáng sợ, ngăn cấm thế giới này ra ngoài.”
Tiểu Hoàng nghiêm túc nói ra.
“Ngăn cấm thế giới này?!”
Thiên Khải đột nhiên rùng mình, hắn kết nối thông tin lại với nhau liền nhận ra một điều, hắn hình như vô tình bị cuốn vào một cái đại bí mật nào đó, hơn nữa còn rất đáng sợ loại kia.
Thứ nhất: Mười vạn năm qua chưa ai mở ra Linh Môn, nếu không phải hắn vô tình có được Linh Thần Quyết cũng không biết được có đạo huyệt thứ mười này.
Vậy nên có khả năng phương pháp tu luyện Linh môn bị thất truyền cũng có thể bị người giấu đi.
Trước thì còn tốt không có gì đáng nói, sau lại cực kỳ đáng sợ.
Giấu đi phương thức tu luyện của thiên đạo đây là cỡ nào năng lực? Hắn không biết nhưng theo tiểu thuyết thì đều phải vượt trên thiên đạo mới có năng lực này a.
Thứ hai: Dựa theo phỏng đoán có người giấu đi Linh Môn về sau, sau đó liền bố trí ra hắc sắc không gian giam cầm Hư Thần giới, ngăn cấm ngoại giới tiến vào và trong giới tiến ra.
Một lần ngăn cấm chính là mười vạn năm, sau đó bị chính mình phá vỡ.
Thiên Khải không rét tự run một trận sợ hãi.
Hắn có thể là đang bị cuốn vào kinh thiên đại bí mật a, mà loại này bí mật hắn dường như muốn làm quân cờ tư cách đều không có… Sợ c·hết lúc nào cũng không biết.
Hắn đột nhiên cảm thấy Hư Thần giới này thật không thơm!
Chắp tay nói cáo từ rồi rời đi?
Linh Quang chợt lóe trong đầu mình.
Nhưng rời đi một khắc vậy chính là triệt để bỏ xuống tu tiên con đường a…
Không bỏ được!
Thứ ba: Hắn tiến vào không gian hắc sắc về sau liền bị Tiểu Hoàng cảm nhận thấy, vì vậy mới dùng toàn bộ thực lực phá mở một điểm nhỏ để cho hắn đi vào. Sau đó có hắn sinh mệnh nên Tiểu Hoàng mạnh lên từ đó có thể mở càng rộng điểm sáng. Hiện tại liền có thể ba bốn người lối nhỏ đi vào.
Hắn lý giải toàn bộ nhưng cũng vậy càng nghĩ càng sợ.
Kẻ nào giam cầm Hư thần giới, giấu đi phương pháp tu luyện Linh Môn, mục đích lại là gì?
Không biết!
Nhưng có thể khẳng định người kia rất rất mạnh, mạnh đến mức có thể chèn ép thiên đạo loại hình kia.
Mà mình hình như đã đắc tội với vị kia…
Thiên Khải có chút im lặng vì tương lai của mình sau này mà lo lắng.
Hắn đột nhiên nghĩ đến một cảnh tưởng, đó là vị kia biết được bố cục của mình bị phá về sau không tiếc bỏ ra đại giới vượt giới chém chính mình. Liền hắn đang tu luyện đột nhiên thiên không thất sắc, một bàn tay lớn xé rách hư không đem hắn đ·ánh c·hết, kém đó một câu “Dám phá bản tọa bố cục! C·hết!”
Ân, là loại này tình huống.
"Thôi, tương lai để tương lai tính vậy.”
Thiên Khải thở dài nhìn tiểu Hoàng: “Vậy ta thế nào trở về?”
Hắn hiện tại thật gấp rút muốn tăng lên thực lực, càng nhanh càng tốt.
Đáng tiếc Hư Thần giới chỉ có thể tăng lên thần hồn cùng tu luyện công pháp, cũng không thể giúp mình nhanh chóng đột phá.
“Chỉ cần tâm ý muốn rời đi là được.”
Tiểu Hoàng trả lời.
“Vậy thế nào có thể tiến vào lại?”
Nếu mình có linh căn thiên tài hắn sẽ suy nghĩ đến việc bỏ qua hư thần giới này hay không nhưng thân là xuyên việt giả lại mang cặn bã linh căn tư chất, hắn không có lựa chọn, buộc phải mượn nhờ hư thần giới cùng tiến trên con đường tu luyện a.
“Chỉ cần điều động lực lượng xúc động Linh môn nghĩ muốn tiến vào liền có thể.”
Lúc nào tiểu Hoàng nói chuyện.
“Phải rồi tiểu Hoàng, ngươi biết ai muốn nhốt ngươi sao?”
Thiên Khải đột nhiên nghĩ đến việc này.
“Không biết, ta mười vạn năm trước sinh ra liền không biết thêm gì cả.”
À…
Thiên Khải có chút thất vọng, cáo biệt Tiểu Hoàng về sau liền niệm rời đi phương thức.