Mối quan hệ giữa cô và anh càng ngày càng xa cách, chính là do mẹ cô nhúng tay vào, vì nghe mẹ nói nên cô mới cố gắng nhẫn nhịn không liên lạc với anh. Tuy cô bỏ lỡ kỳ thi đại học nhưng may mắn thay, có một trường nhìn thấy thành tích của cô mới đặc cách cho cô cơ hội thi lại.
Sau đó, cô đổi số điện thoại ngay cả chiếc điện thoại dùng đã lâu cũng thay mới, đem tất cả nỗi ấm ức nuốt vào lòng, ngoan ngoãn nghe lời mẹ cô đã dặn trước đó.
Cha mẹ cô ly hôn từ khi cô còn nhỏ, cô là do chính tay mẹ nuôi lớn nên mọi chuyện đều nghe theo mẹ, Kỷ Thừa nhớ đến câu chửi thề mà anh vô ý thốt ra, chẳng trách lúc đó cô phản ứng dữ dội như vậy.
Cô đơn thuần, trong sáng như một tờ giấy trắng, ngây thơ sống trong thế giới của mình, không kết giao với ai. Cô biết đâu là tốt, đâu là xấu cho nên cô không học đánh nhau, càng không học mắng người.
Nhưng đột nhiên có một người muốn đem cô trở thành của mình, muốn vẽ tên anh lên tờ giấy đó để đánh dấu chủ quyền, muốn cô trở thành vật sở hữu.
Người đó chính là Kỷ Thừa, trong thế giới của cô anh là một kẻ xấu xa, một người không từ thủ đoạn.
Nhưng dù vậy, anh cũng không buông tha cho cô.
Cô bị nhốt ở nhà ngày càng lâu, cô càng trở nên bất an, chiếc còng sắt đã được lót thêm một lớp bông nên dù giãy giụa thế nào cũng không bị thương.
Kỷ Thừa đi làm, buổi trưa anh sẽ về đúng giờ, khi cô thức dậy thấy trên đầu giường khá nhiều sách do anh chuẩn bị, anh cũng không để nước sợ cô uống rồi sẽ muốn đi WC vì chỉ anh mới có chìa khóa để mở chiếc còng đó.
Như một con heo bị giam cầm trong chuồng, cô đem người mình cuộn tròn lại nằm đếm ngược thời gian anh về, một giờ, nửa giờ, mười phút.
Mỗi giây trôi qua chính là sự giày vò, cả thế giới chỉ có mình cô một mình, thật muốn khóc!
Cô nhắm mắt cố kìm nước mắt lại, không biết bao lâu rồi bỗng nghe thấy tiếng mở cửa, tim cô đập thình thịch, chui đầu ra khỏi chăn, mắt sáng rực nhìn anh từ của nhà đi vào, trên tay đang cầm các loại rau, trái cây cô yêu thích.
Kỷ Thừa nhìn thấy vẻ mặt này của cô, anh khẽ cười, thay giày rồi đi về phía cô.
"Em có đọc sách chưa?"
"Chưa đọc."
"Hả? Sao không đọc, mấy quyển này không hay sao?"
Anh cất đồ chui vào chăn bông nằm, bàn tay anh rất ấm áp, cô cái gì cũng chưa mặc, để mặc anh ôm cả cơ thể mềm mại của mình vào lòng.
"Em không muốn đọc sách." Tưởng Hân co chân làm tiếng còng sắt vang lên, cô dựa vào ngực anh nhắm hai mắt lại.
"Vậy em muốn làm gì?" Anh nói xong lại bỏ thêm một câu:" Ngoại trừ việc đi ra ngoài."
Cô không biết mình đã nghe được câu này bao nhiêu lần rồi, dần dần khát vọng được đi ra ngoài cũng vơi đi, chẳng qua cuộc sống kiểu này chỉ mới bắt đầu được một tháng.
"Em không biết..."
Kỷ Thừa vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô, thấy cô nhắm hai mắt thì khóe miệng nở nụ cười mãn nguyện.
"Muốn anh ở cùng em hả?"
Đột nhiên cô mở to hai mắt, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Anh tiếp tục xoa khuôn mặt của cô:"Muốn gì thì nói ra, không cần phải giấu giếm, cứ để anh đoán lòng em, đây không phải là một thói quen tốt."
Tưởng Hân bĩu môi, như mong đợi của anh, cô gật đầu.
"Muốn."
"Ngoan." Kỷ Thừa cười.
Phải nói cách chăm sóc của anh cực kỳ cong phu, đây cũng là kế hoạch mà anh đã nghĩ rất lâu rồi, đem cô nhốt trong căn nhà nhỏ, trong đầu chỉ suy nghĩ về anh, tiếp xúc với mình anh, mỗi bộ phận trên cơ thể đều nhớ tới anh.
Để cô nắm giữ thời gian anh về nhà, việc cô có thể làm chỉ là mỗi ngày chờ anh trở về, sống cứ như vậy làm sao cô có thể rời khỏi anh được.
"Hân Hân thật ngoan." Anh khích lệ, vuốt ve chiếc bụng bằng phẳng của cô.
"Hân Hân đói có đói bụng không?"
Cô lắc đầu:"Chưa có đói."
"Vậy chúng ta làm một chút chuyện thước khi ăn cơm nhé!"
Vừa nói, anh vừa đưa tay xuống giữa chân cô.
Tưởng Hân biết là làm gì, nắm lấy bàn tay to lớn của anh lắc đầu nguầy nguậy:" Không, không muốn, sẽ rất đau còn trướng nữa."
Kỷ Thừa buồn rầu đem tay cô đặt vào đũng quần đã căng phồng của mình.
"Kia Hân Hân không thương anh sao? Anh cũng nhịn thật khó chịu."
Nhưng cô tủi thân bĩu môi nhìn anh:" Em không muốn làm tình, thật sự không muốn mà."
Trầm mặc một lát, cô dần cảm thấy sợ hãi, sợ anh sẽ dùng bạo lực với mình.
"Vậy chúng ta sẽ không làm, nhưng Hân Hân có thể dùng cách khác giúp anh."
Nghe được câu này, cô ngây ngô hỏi:"Cách nào?"
Chỉ thấy anh cong môi, tay cởi dây lưng, kéo khóa quần, rồi từ từ cởi quần ra, côn th*t to lớn thoạt nhìn khá đáng sợ được giải phóng, bàn tay cô miễn cưỡng mới có thể cầm lấy, hình dạng nó trướng căng, thâm tím nhìn có chút xấu xí.
"Anh dạy Hân Hân, trước dùng tay cầm lấy nó."
Chỉ cần không phải làm tình, cô cảm thấy thế này khá dễ, liền làm theo lời anh nói vuốt ve lên trên, cảm giác khá mới mẻ, nó nóng hừng hực, vì sao nó có thể đáng sợ như vậy.
Bỗng nhiên Kỷ Thừa ấn đầu cô xuống, cả khuôn mặt áp sát vài côn thịt màu tím.
"Ư..." Cô giãy giụa nhưng không chống lại được sức của anh.
"Hân Hân, dùng đầu lưỡi liếm nó."
Giọng Kỷ Thừa đầy sự phấn khích, hưng phấn.
"Không, em không muốn."
Cô không thể tin, nắm lấy đùi anh cố ngẩng đầu lên, nhưng anh chỉ cần một chút sức lực đã đem cô ấn xuống trở lại, hơi thở cô phả vào quy đầu của anh.
"Hân Hân phải nhanh lên mới được bằng không anh sẽ cắm vào tiểu huyệt phía dưới, tiểu huyệt nhỏ như vậy làm sao chứ được côn thịt to lớn, sẽ làm bụng phồng lên đó."
Cô nghe vậy rất sợ hãi, cắn răng muốn khóc, nhưng cô cũng không có cách nào ngẩng đầu lên, tay anh không ngừng đè đầu cô xuống, thấp giọng cảnh cáo.
"Hân Hân muốn bị anh làm sao?"
Chóp mũi đã chạm vào quy đầu bóng loáng, cô nhắm chặt mắt lại, tiếng khóc từ trong cổ họng phát ra, sau đó mới từ từ há miệng, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm.
Đầu lưỡi ướt át mền mại làm anh toàn thân nóng lên, anh hít sâu rồi ấn đầu cô xuống thấp hơn.
"Mở to miệng ngậm lấy nó, dùng đầu lưỡi liếm, răng không được chạm vào, nếu không anh sẽ làm Hân Hân."
"Huhu..."
Cô bị bắt há miệng, côn thịt quá lớn chỉ có thể liều mạng há miệng to nhất có thể, chỉ nhớ răng không thể chạm vào côn thịt, đầu lưỡi trúc trắc liếm qua lại.
"A...Hân Hân thật ngoan, nghe lời dùng tay sờ phía dưới, nhanh lên."
Giọng nói khàn khàn đầy hương vị tình dục cùng với ngữ khí thiếu kiên nhẫn, cô làm theo lời anh nói, nhưng côn thịt ngày càng lớn, há to miệng liều mạng nuốt xuống, quy đầu sắp xuyên thủng cổ họng cô.
" Hức...ưm"
Cô muốn lắc đầu kháng nghị nhưng không cử động được, đầu óc choáng váng, hô hấp dồn dập, đầu lưỡi không dám cử động, chỉ nhớ rõ răng không thể chạm vào côn th*t.
Cái miệng nhỏ nhắn ướt át như vậy bảo sao anh không thể bỏ được, anh chỉ cô những kỹ xảo khẩu giao, cô quỳ gối trên giường ghé vào giữa háng anh, mái tóc xõa xuống, cái đầu đong đưa lên xuống.
Kỷ Thừa mắt đỏ lên, cố nhịn dục vọng, khích lệ cô:" Hân Hân giỏi quá, thật là một đứa trẻ ngoan, về sau anh sẽ ít làm em hơn, cố gắng chút nữa sẽ có đồ ngon cho em uống."
Cô bị khen thế nhưng lại trầm mê, động tác cố lấy lòng anh, cô đưa lưỡi liếm liên tục, phía dưới không ăn được liền dùng tay xoa xoa, cầm lấy hai quả trứng dái, nghe lời anh chỉ dẫn.
Miệng phồng to ngày càng tê mỏi, nhưng đầu bị anh đè không thể ngẩng lên chỉ có thể cố nhịn nuốt vào.
Không biết qua bao lâu, anh đột nhiên dừng lại, côn thịt trong miệng giật giật, rất nhiều tinh dịch được phun ra.
"Ưm~ "
Cô biết đó là cái gì, muốn ngẩng đầu tránh nhưng bị anh ra lệnh.
" Nuốt xuống!"
"Huhu..."
Quy đầu mắc kẹt trong cổ họng, cô không muốn uống nhưng phản ứng cơ thể đã tự nuốt hết tinh dịch mất rồi.
Tưởng Hân thở hổn hển, nhịn không được khóc lên, khóe miệng còn chảy ra một ít tinh dịch chưa kịp nuốt hết, Kỷ Thừa nắm cằm bắt cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt phá lệ hồng hào, nghĩ việc cô ăn sạch hết tinh dịch anh không khỏi hưng phấn.
Lau sạch tinh dịch vẫn còn ở khóe miệng cô, rồi ôm cô vào ngực dỗ dành:"Được rồi không khóc, lần sau không làm em nữa được không, Hân Hân rất giỏi còn làm anh bắn ra nữa."
Tưởng Hân khóc lớn, nước mắt chảy không ngừng, dùng tay đấm vào người anh:" Huhu...người xấu, người xấu, xấu xa."
Anh bật cười:" Người xấu thì thế nào không phải em vừa uống tinh dịch của người xấu sao?"