Hư Lộ

Chương 149: Liễu gia




Trong tu luyện giả cảnh giới, Trúc Cơ chính là một cửa ải vô cùng trọng yếu. Những kẻ ở Ngưng Khí kỳ ngoài mặt vẫn được gọi là tiên nhân nhưng thực tế họ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi gông xiềng căn bản đầu tiên. Chỉ khi nào Trúc Cơ thành công thì những người này mới chân chính bước chân vào con đường truy cầu đại đạo trường sinh thật sự. Thế nhưng cánh cửa đầu tiên này không hề dễ dàng vượt qua, đối với phần lớn tán tu hoặc các đệ tử tông môn có tư chất yếu kém thì suốt đời họ không thể nào đạt đến được.

Việc Trúc Cơ khó khăn một phần lí do cũng do tài nguyên và đan dược. Ngay cả tông môn lớn như Hắc Điểu Môn thì Trúc Cơ đan vẫn là thứ rất xa xỉ, phải tuyệt đỉnh thiên tài tranh đoạt mới có thể đạt được. Nếu không có Nguyên Hạo, những đệ tử tinh anh như Văn Cự, Hồ Bật Trung, Ngô Tuyết San cũng vô duyên có được loại đan dược quý báu này. Đông đại lục, linh khí yếu ớt, thảo dược khan hiếm, thật sự là nơi rất khó khăn cho việc tu luyện.

Sau khi hấp thụ xong toàn bộ linh thạch có trong túi trữ vật của mình, Nguyên Hạo mới đình chỉ tu luyện. Hắn biết tu vi của mình cuối cùng đã chạm đến cực hạn nửa bước Trúc Cơ, tùy thời đều có thể đón lấy lôi kiếp để đột phá. Đối với người khác, mấy ngàn linh thạch hạ phẩm, hơn một trăm linh thạch trung phẩm trong trữ vật của hắn là quá thừa thải. Nhưng Hư Vô linh căn vốn là cái động không đáy, tu vi càng tăng hắn phát hiện bản thân tiêu phí đâu chỉ gấp trăm lần kẻ khác. Do đó dù đã dùng hết trữ lượng trung phẩm linh thạch thì hắn vẫn chỉ dừng lại ở ngay ngưỡng cửa Trúc Cơ mà thôi. Thở dài một hơi, Nguyên Hạo biết việc cấp thiết lúc này là cần chuẩn bị tài nguyên để có thể phá tan bức bình chướng tu vi này. Ngoài ra, hắn cũng tìm một nơi yên tĩnh để đột phá, hắn e ngại lôi kiếp của mình xuất hiện sẽ oanh động cả Hắc Điện Tông. Và như thế, hắn sẽ chết hết sức khó coi, đột phá Trúc Cơ dẫn đến lôi kiếp vốn là việc chỉ có trong tưởng tượng của mọi người mà.

Lấy ra vài mầm cây dược thảo để điều chế Trúc Cơ Đan, Nguyên Hạo thở dài một tiếng rồi lại cất vào. Suốt một tháng vừa qua, hắn mãi rong ruổi theo chân Chiêu Lãm, không có nhiều thời gian và không gian để nuôi trồng thảo dược. Bây giờ, hắn đã trờ thành vô sản, trong người không còn tí linh thạch nào nữa cả. Theo như Tiểu Vô căn dặn, hắn phải chuẩn bị rất nhiều đan dược hoặc linh thạch để khi độ kiếp hấp thụ. Chẳng những thế, còn cần có pháp bảo phòng ngự nữa, nếu cương ngạnh với lôi kiếp thì chín phần mười là thập tử nhất sinh. Cũng may mắn là Hư Vô công pháp có một diệu dụng là khống chế được thời điểm độ kiếp của mình. Do đó, khi chưa chắc chắn, Nguyên Hạo sẽ không dại dột hướng lôi kiếp gọi đến.

- Xem ra phải nghĩ cách thôi, chứ hoàn cảnh hiện tại ta khó lòng mà luyện đan để bán được rồi.

Cảm thán một câu, Nguyên Hạo dạo bước ra khỏi phòng của mình. Hắn nhanh chân tiến về phía một tòa nhà lớn có cái bảng lớn tại cửa là Nhiệm Vụ đường. Lần đầu tiên hắn đến nơi này là khi tìm tên quản sự cùng với Chiêu Lãm để sắp xếp công việc cho hắn. Nguyên Hạo nhớ rõ tòa nhà này chia làm hai khu, một bên là phân phối công việc lặt vặt bên trong tông môn. Bên còn lại là nơi giao những nhiệm vụ có phần thưởng cao, tất nhiên độ nguy hiểm cũng cao hơn nhiều so với công việc tạp dịch. Những đệ tử nội môn có tu vi cao ra vào khu vực này rất thường xuyên, còn ngoại môn đệ tử chỉ có những kẻ nổi bật mới dám nhận nhiệm vụ cho mình.

Bước vào trong khu vực này, đập vào mắt Nguyên Hạo là một cái bảng khổng lố với chi chít những cái thẻ bài ghi nhiệm vụ. Những cái thẻ bài này cũng có phân chia cấp độ rất rõ ràng, gồm có màu vàng, màu đỏ và màu xám. Màu vàng là nhiệm vụ cao cấp nhất, chỉ có chấp sự, hoặc thiên tài đệ tử hạch tâm của tông môn mới dám tiếp nhận. Màu đỏ là nhiệm vụ dành cho nội môn đệ tử, tu vi Trúc Cơ kỳ, đây cũng là loại thể bài có số lượng nhiều nhất. Màu xám là nhiệm vụ thấp nhất, cũng nhiều không kém nhiệm vụ màu đỏ nhưng đa phần đơn giản hơn và phần thưởng cũng tương đối ít. Bên trong mỗi loại thẻ bài lại có phân chia độ khó dễ thông qua số lượng ngôi sao nữa. Một sao là dễ nhất, năm sao là khó nhất.

Sau khi nhìn lướt qua một dọc các nhiệm vụ của ngoại môn đệ tử, Nguyên Hạo dừng lại ở một tấm thẻ ở bên góc.

- Nhiệm vụ màu xám, ba sao, làm hộ vệ cho gia tộc tu tiên Liễu gia trong thời gian một tháng, thù lao ba mươi linh thạch hạ phẩm.

Thì ra đây là một cái nhiệm vụ bảo hộ, thời gian dài, nhưng phần thưởng lại quá thấp. Những nhiệm vụ như thế này thường sẽ bị các đệ tử ngó lơ, khi hết thời hạn không có ai tiếp nhận thì phí đăng nhiệm vụ sẽ bị mất đi. Vì vậy cho dù có người tiếp nhận nhiệm vụ hay không thì tông môn vẫn thu được lợi ích, không ảnh hưởng gì cả. Mặc dù đối với người khác, nhiệm vụ này là thứ phế thải nhưng đối với Nguyên Hạo lại vô cùng phù hợp với ý hắn. Cái hắn cần chính là được ra ngoài thời gian dài để kiếm linh thạch, còn vấn đề phần thưởng nhiều ít hắn chẳng quan tâm. Nhiều hơn thì đã sao, có bằng một lô đan dược ca luyện chế sao?

Nghĩ vậy, Nguyên Hạo không do dự cầm lấy cái thẻ bài nhiệm vụ đi đến vị chấp sự quản lí đăng ký. Tên chấp sự trung niên sau khi tiếp nhận liền lời gì cũng không nói, lập tức lấy ra quyển sổ ghi chép lại. Những loại thẻ bài nhiệm vụ màu xám này rất nhiều, lại không có gì giá trị lợi ích, gã rảnh hơi quan tâm mới là chuyện lạ.

Nguyên Hạo cũng không quan tâm, hắn nhận lại lệnh bài liền lập tức rời đi. Trước khi xuất môn, hắn cũng không quên để lại lời nhắn cho Chiêu Lãm. Tên kia đang bận tìm kiếm vài thứ gì đó, hắn cũng lười hỏi thăm. Nếu như có chuyện cần thì chỉ cần đến Liễu gia theo địa chỉ hắn đưa để tìm là được.

******

Liễu gia là một gia tộc nhỏ nằm ở Tịch Dương trấn, phía đông Mục Tần quốc. Quốc gia này chỉ là một tiểu quốc, giáp với Đà La quốc. Mà cái Tịch Dương trấn kia lại càng không đáng nhắc đến, đơn thuần là một trấn nhỏ như bao cái thôn trấn bình thường khác. Liễu gia là một trong ba đại gia tộc của trấn này, tuy thời thế đổi thay, hiện tại đã suy tàn đi rất nhiều. Tuy vậy, không ai biết được rằng gia tộc này vốn có một lịch sử lâu đời kéo dài đến mấy trăm năm. Sinh ý chủ yếu của Liễu gia chính là luyện dược, bởi vì gia chủ Liễu gia, Liễu Hoành, vốn là một luyện dược sư nhất phẩm. Nghe nói thời kỳ xa xưa, gia tộc này từng sản sinh ra cả luyện dược sư tam phẩm. Thế nhưng thế sự xoay vần, đến thời điểm này, gia tộc chỉ còn có mỗi một luyện dược sư duy nhất mà thôi.

Nếu không có gì đột phá, tương lai gia tộc này sẽ suy lụi khi Liễu Hoành ngã xuống. Tất nhiên đó là việc của sau này, còn bây giờ, Liễu gia đang bận rộn cho chuẩn bị cho một đợt hái thuốc nhiều ngày. Tuy bề ngoài cổng gia tộc hộ vệ vẫn bình thản như không có chuyện gì, nhưng bên trong từ đường họ Liễu lúc này đang tụ họp tất cả cao tầng lẫn con cháu trực hệ. Liễu Hoành ngồi ở vị trí gia chủ, đảo mắt nhìn qua một lượt các tiểu bối gia tộc mình. Trong mắt ông hiển hiện là một nỗi thất vọng khó mà che giấu được. Cho đến khi ánh mắt đó dừng lại trên người một thiếu nữ tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt của lão mới hòa hoãn lại phần nào.

Cô bé này chính là đứa cháu ruột của lão, nhi tử của người con trai thứ hai, tên là Liễu Huệ. Từ bé Liễu Huệ đã thể hiện ra tư chất rất tốt, có hi vọng là người kế nghiệp, trở thành luyện dược sư tiếp theo của gia tộc. Vì vậy, Liễu gia đã dành hết mọi tài nguyên lẫn ưu ái để tài bồi cho cô ta, bởi đây chính là tương lai, hi vọng của cả gia tộc. Lần này Liễu gia xuất động tiền của để mời hộ vệ về chính là để bảo hộ cho cô. Không biết là do kẻ nào tiết lộ ra, bí mật về thiên phú của cô nàng đã bị hai đại gia tộc khác là Trần gia và Thịnh gia biết được. Vì thế, bọn chúng đã rục rịch có ý đồ muốn ra tay với truyền nhân Liễu gia này.

Gia chủ Liễu Hoành cảm giác được nguy cơ trước mắt nên liền không tiếc đại giới, bỏ ra tài phú để đăng bố cáo tại các tông môn tu tiên nhằm chiêu mộ thêm hộ vệ. Cái giá mà lão đưa ra các đại tông môn như Hắc Diện Tông sẽ không đoái hoài đến nhưng các tông môn nhỏ và trung thì chắc chắn sẽ có người tiếp nhận. Qua một tháng đăng tin, các đệ tử từ các tông môn tụ hội về đã lên đến con số vài chục người. Đáng tiếc là đa phần những đệ tử này tu vi không cao, phần nhiều là Ngưng Khí trung kỳ hoặc sơ kỳ. Cũng đúng thôi, với loại nhiệm vụ như thế thì các đệ tử có tư chất tốt nhất định không có hứng thú tham gia.

Mất cả hai ngày mới đến được Tịch Dương trấn, Nguyên Hạo thầm than tốc độ phi hành của phi kiếm quá chậm. Nếu như hắn có được một chiếc phi hành pháp khí thì không phải vất vả như thế. Dù gì thì cũng đã đến nơi, hắn liền theo phương vị của Liễu gia mà đi tới. Do không muốn bị người khác quá chú ý, Nguyên Hạo liền áp chế tu vi của mình xuống Ngưng Khí tầng năm. Một đệ tử Ngưng Khí trung kỳ tiếp nhận nhiệm vụ loại này sẽ khiến cho ít người chú ý hơn. Với Hư Vô bí thuật ẩn nặc của hắn hiện tại, tu vi dưới Nguyên Anh kỳ vô phương phát giác ra được.

- Đứng lại, đây là tư gia của Liễu tộc, ngoại nhân không có phận sự xin mời tránh ra.

Hai tên hộ vệ trông giữ cửa chính của Liễu gia nhìn thấy một thiếu niên từ xa bước đến thì hét lớn ngăn lại. Nguyên Hạo cũng không nhiều lời, móc ra lệnh bài thân phận đệ tử Hắc Diện Tông rồi hờ hững nói:

- Ta đến để tiếp nhận nhiệm vụ của Liễu gia công bố. Phiền ngươi vào thông báo một tiếng.

Tên hộ vệ vừa nghe đến ba chữ Hắc Diện Tông liền sửng sốt, vội vàng chạy vào trong thông báo. Vài phút sau, một lão già râu bạc liền xuất hiện cùng với tên hộ vệ lúc nãy. Vừa nhìn thấy người đến là một thiếu niên tu vi Ngưng Khí trung kỳ thì trong mắt lão giả có chút thất vọng, nhưng rất nhanh biến mất. Lão nhanh chóng bước đến mỉm cười hòa nhã.

- Chào mừng thiếu hiệp đến với Liễu gia, ta là trưởng lão của Liễu gia, Liễu Dư. Xin mời thiếu hiệp theo ta vào trong để sắp xếp chỗ nghỉ ngơi. Ngày mai gia chủ sẽ tiếp kiến tất cả các đệ tử tại đại sảnh đường của gia tộc.

- Vậy phiền trưởng lão rồi.

Nguyên Hạo không lạnh không nóng ôm quyền đáp lễ. Rất nhanh hắn được đưa đến một căn phòng ở hậu viện. Tuy gian phòng có chút nhỏ nhưng cũng sạch sẽ, yên tĩnh khiến hắn thấy khá thoải mái. Không có hứng thú ra ngoài đi dạo, hắn tiếp tục chiêm nghiệm về trận đạo.

Liễu gia đại sảnh đường hôm nay được trang hoàn khá bắt mắt. Các hậu nhân trực hệ Liễu gia ăn mặc rất chỉnh chu, thần thái hưng phấn. Đây là dịp hiếm có họ có thể đứng cùng với đệ tử các tông môn tu chân. Phải biết rằng một gia tộc như Liễu gia không phải lớp trẻ người nào cũng có thể thành công gia nhập tông môn danh giá từ một sao trở lên.

Đứng cạnh nhau trong sảnh đường, các đệ tử các tông môn đều tỏ ra ngạo khí hơn người. Nhất là các đệ tử tông môn có tiếng tăm càng thể hiện khó coi, dù là cùng là ngoại môn đệ tử thì họ vẫn thấy giá trị mình cao hơn kẻ khác một phần. Đứng ở một góc khuất, Nguyên Hạo không hề để tâm đến những kẻ khác. Trong đầu hắn lúc này vẫn còn đang diễn luyện một số trận pháp dang dở.

- Liễu gia tộc trưởng đến.

Một tên hạ nhân lớn tiếng hô, mọi người ngay lập tức ngừng ồn ào và tập trung ánh mắt về phía một lão giả áo trắng. Từ bề ngoài có thể thấy khuôn mặt của lão hồng hào, toát lên vẻ từng trải. Linh khí quanh người lão nội liễm, nhưng Nguyên Hạo có thể nhận ra lão giả là một Trúc Cơ kỳ hàng thật giá thật. Đi phía sau lão là bốn, năm lão già khác cùng với ba hậu bối. Vừa nhìn thấy nữ tử xinh đẹp, thần sắc thanh khiết đi giữa trong ba hậu nhân, lập tức có vài người nhỏ tiếng nghị luận:

- Đó chính là đệ nhất mỹ nữ Tịch Dương trấn, nhất nhân thiên tài Liễu gia, đệ tử của Hoàng Vân Tông, Liễu Huệ. Nhìn thiên phú với khí chất cô nàng thế này đúng là không ngoa so với lời đồn. Hắc hắc lần này chắc đám đệ tử tông môn chúng ta khối người đỏ mắt cho xem.