Hư Lộ

Chương 14: Chỉ là phàm nhân




Trên toàn đại lục Lạc Thần, tông môn được chia làm từ một đến mười sao, ngoài ra còn tông môn không sao, chuẩn sao (nửa sao) nhiều như nấm mối, mà Phong Linh Tông được nhắc đến ở đây là tông môn một sao. Ở Đông Vũ quốc, tông môn một sao đã có thể xưng bá cả một vùng rộng lớn. Nằm trên dãy núi Hằng Đại, Phong Linh tông được xây dựng men theo triền núi để đón gió, người phàm căn bản không thể tiến vào được. Cả vùng Bính Châu này được năm tông môn lớn chiếm lĩnh tọa lạc bao gồm hai tông môn một sao và ba tông môn chuẩn sao lần lượt là Hắc Hỏa tông, Phong Linh tông, Thạch Đà tông, Kiếm Thủy môn và Bạch Dạ môn. Ngũ đại tông phái này chiếm cứ hầu hết hầu hết tài nguyên và địa bàn xung quanh họ. Về mặt nhân lực, các tông môn này cũng thường xuyên mở các cuộc tuyển lựa để tìm người có linh căn bổ sung cho lực lượng thừa kế sau này. Khi bảy người Nguyên Hạo trở về đến chân núi của Phong Linh tông thì đã có cả ngàn người xếp hàng lúc nhúc phía dưới, Bàn tử tò mò quay sang hỏi Từ Bá:

- Hôm nay có sự kiện gì sao mà nhiều người tụ tập vậy Từ đại ca?

Từ Bá lười nhác không buồn nhìn giống như những việc này không phải chuyện gì quan trọng lắm:

- Đây là đợt tuyển chọn đệ tử mười năm một lần của Phong Linh tông ta. Ngươi đừng thấy nhiều người vậy mà lầm, trong số mấy ngàn người này có thể tìm được người có linh căn đã là may mắn rồi. Linh căn và phàm nhân vốn chính là trời với đất, trong vạn người mới mong có một người có linh căn. Suốt một tháng tuyển chọn này, mỗi ngày đều có vài ngàn người đến xếp hàng kiểm tra nhưng số lượng thu nhận lại cực kỳ ít. Hắc hắc ta nói cho các người biết, thật ra tông môn có những đội chuyên biệt đi vào nhân gian để tìm những người có linh căn tốt về bồi dưỡng. Còn với những đợt tuyển chọn kiểu này thì tông môn vốn không ôm nhiều hi vọng.

- Linh căn cũng có tốt xấu nữa à?

Khương Thiên thắc mắc hỏi, điều này ông già nó chưa nhắc đến. Lúc này, Liên Hương ngồi kế cậu cười chúm chím rất đáng yêu giải thích:

- Linh căn đại biểu cho có thể tu luyện nhưng phẩm chất linh căn lại quyết định người đó có thể đi bao xa trên con đường tiên đạo. Linh căn chủ yếu thuộc ngũ hành: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Linh căn bao gồm nhiều thuộc tính càng kém chất lượng, những người linh căn có ngũ thuộc tính thường chỉ có thể làm ngoại môn đệ tử. Bọn họ tu luyện khá chậm, đa số những người này chọn làm các công tác cho tông môn. Như thế họ có thể giúp đỡ gia tộc sinh ý thêm một tí. Còn linh căn tứ thuộc tính vốn là lực lượng đại trà của tông môn, đa số những người này tu luyện đến luyện khí tầng cao, là lực lượng thực hiện các nhiệm vụ tông môn đưa ra. Nếu người nào gặp cơ duyên còn có thể bước vào Trúc cơ thì sẽ trở thành chấp sự nữa. Còn nhắc đến đệ tử linh căn ba thuộc tính, họ chính là lực lượng đệ tử nội môn trung kiên mà tông môn sẽ bồi dưỡng. Những người này sẽ có một phầm trăm trúc cơ thành công, bốn người bọn ta đều là linh căn tam thuộc tính.

Khương Thiên giật mình, linh căn tam thuộc tính mà chỉ có một phần trăm cơ hội trúc cơ thành công thôi sao, thật là quá thấp rồi. Như hiểu được thắc mắc trong lòng Khương Thiên, Tuyết Linh tỷ lúc này tiếp lời:

- Thật ra nói một phần trăm đã là khách sáo lắm rồi, cái tỉ lệ đó chỉ trong trường hợp có đan dược phụ trợ thôi. Còn nếu không có thì tỉ lệ thấp hơn rất nhiều, đó là lí do tán tu đại năng rất ít bởi vì họ không dễ có tài nguyên tu luyện, không có đan dược phụ trợ, cũng như thiếu thốn vũ kỹ, công pháp. Nói tiếp, song linh căn thuộc tính, đó chính là thiên tài của tông môn, những người này tông môn đều dốc lòng đầu tư bồi dưỡng. Tương lai họ chính là các trưởng lão, cũng là trụ chống đỡ tông môn. Những người này tu luyện nhanh hơn ngũ thuộc tính, tứ thuộc tính gấp cả mấy chục lần, cũng như người lớn thi chạy với trẻ nhỏ vậy. Còn những kẻ mang trong người một thuộc tính duy nhất, tiên giới đều gọi là Thuần linh căn thuộc tính.

Nói đến đây ánh mắt đám người Tuyết Linh đều nghiêm túc hẳn lên, trong đó pha lẫn sự sùng bái lẫn đối kỵ. Nguyên Hạo ngồi lắng nghe nãy giờ lúc này mới chen vào:

- Song linh căn đã là trưởng lão, theo ta cái thuần linh căn này chắc làm trưởng môn sau này rồi.

Tuyết Linh liếc qua Nguyên Hạo rồi tiếp tục:

- Thuần Linh căn chính là thiên kiêu chi tử, căn bản không cùng tầng thứ với những tạp căn khác. Ngoài tốc độ tu luyện kinh khủng ra, họ còn dễ dàng tu luyện các công pháp, vũ kỹ thuộc tính phù hợp. Ai cũng biết có một số công pháp vũ kỹ cao cấp chỉ có thuần linh căn mới có thể tu luyện được thôi.Tông môn nào có được thuần linh căn đệ tử chính là bảo đảm tương lai sẽ có hi vọng xuất hiện Kim đan chân nhân, thậm chí là Nguyên Anh lão tổ. Nên những thiên kiêu này trong tông môn có thể hô mưa gọi gió. Tất cả mọi tài nguyên tốt nhất đều dành cho họ, mọi người đều bảo vệ họ như báu vật vậy. Ngoài ra còn có các biến dị linh căn như băng linh căn, lôi linh căn, phong linh căn... đó là những linh căn cao cấp như thuần linh căn nhưng họ đáng sợ hơn nhiều ở khả năng chiến đấu. Bởi lẽ ngũ hành vốn tương khắc nhưng biến dị linh căn lại rất khó khắc chế họ. Khi đối đầu nếu gặp biến dị linh căn thì họ chính là tồn tại vô địch cùng cấp. Chính vì thế biến dị linh căn lại càng quý hiếm hơn thuần linh căn, xưa giờ mọi người cũng không biết vì sao có linh căn biến dị. Nếu nói đến nhược điểm thì chỉ có vấn đề về công pháp, vũ kỹ cho linh căn biến dị quá quý hiếm, có tiền cũng không mua được.

Nhìn mọi người nghe đến say mê, Khương Thiên thầm nghĩ có gì ghê gớm lắm đâu. Ta đây là Vĩnh Hằng Linh căn nha, chỉ tiếc là nó không dám khoe khang với bất kỳ ai thôi. Bàn tử thì mặt mày nhăn nhó, tiếp thu cả đống thông tin làm đầu óc hắn choáng váng, những thứ này hắn vốn không quan tâm.

- Vậy tu tiên có thể trường sinh không Tuyết Linh tỷ? Tu tiên có thể ăn thịt uống rượu, có thê tử được không?

Nghe Bàn tử lên tiếng, tên nam tu Trương Bình mới cười hắc hắc đê tiện đáp:

- Ngươi tu tiên chứ có đi làm thầy tu đâu mà phải kiêng kỵ mấy thứ đó. Tiên nhân thích thì ăn, muốn thì uống, thê tử bao nhiêu cũng được. Còn chuyện trường sinh thì ta không biết, nếu ngươi thành công trúc cơ, có thể có thọ nguyên đến ít nhất hai trăm tuổi. Còn nếu thành công Kim đan thì ít nhất thêm năm trăm năm thọ nguyên nữa, Nguyên Anh lão tổ thì tăng ít nhất 1200 năm thọ nguyên hắc hắc. Cấp bậc cao hơn nữa ta không được biết nhưng nếu ngươi có thể phi thăng thành tiên ta đoán ngươi sẽ có thọ nguyên vô hạn. Trong lịch sử cả Đông vũ quốc chúng ta, tu vi cao nhất chỉ là Nguyên Anh thôi nên ngươi cũng đừng nghĩ xa quá, nếu ngày nào đó ngươi đến được bước đó thì sẽ tự biết.

Bàn Tử nghe xong thì hai mắt sáng lên, hắn sợ nhất là không thể ăn ngon ngủ kỹ, đi dạo thanh lâu nha. Giờ thì yên tâm rồi, có thể sống lâu để hưởng thụ, đúng là tu tiên sướng thật. Mọi người đều không để ý đến Nguyên Hạo lúc này, biểu hiện hắn trầm ngâm rồi như vỡ ra điều gì đó mỉm cười. Móa nó chứ! Ca ta cứ nghĩ tu tiên khổ lắm giờ mới biết sống lâu, phép thuật đầy người, lại còn bay lượn nữa, thế thì lão tử cần gì sợ bị suốt ngày bị đuổi giết nữa chứ. Cái gì Kim Đan, Nguyên Anh chứ, ca ca là thiên tài, sớm ngày đắc đạo thành tiên rồi sẽ kéo theo người thân huynh đệ theo nữa. Cuối cùng mọi người cũng đáp xuống trước khu vực tuyển chọn, Tuyết Linh quay sang nói với Bàn tử:

- Ngươi và hai người bạn cũng kiểm tra linh căn chút đi, để khi vào Đan Dược các ta thông tri Diệp sư thúc luôn.

Những đệ tử đang quản lí việc kiểm tra thấy Tuyết Linh đến thì vội vàng chạy sang chào hỏi. Bọn họ là đệ tử ngoại môn nên nói chuyện với đám nội môn như Tuyết Linh đều tỏ ra nịnh nọt lấy lòng. Tuyết Linh như đã quen, phất tay yêu cầu ưu tiên cho đám Bàn tử lên kiểm tra trước tiên. Bàn Tử bước từng bước căng thẳng đến trước bàn kiểm tra của đám ngoại môn đệ tử. Trên bàn có để duy nhất quả cầu thủy tinh trong suốt, gã lúng túng không biết sử dụng như thế nào thì tên ngoại môn đệ tử đứng ngay đó lên tiếng hướng dẫn:

- Ngươi cứ đặt tay lên quả cầu, nếu có linh căn quả cầu sẽ tự động phát sáng.

Bàn tử run run lo sợ, khi hắn đặt tay lên quả cầu thì có cảm giác tê tê thoáng qua. Bỗng nhiên quả cầu phát ra màu xanh lá rực rỡ khiến tất cả mọi người sững sờ nín lặng. Sau đó,hàng loạt tiếng nghị luận sục sôi vang lên.

- Cái gì vậy? suốt mấy ngày nay ta ở đây chỉ thấy có đúng một lần quả cầu phát sáng nhưng có đủ màu sắc chứ không phải một màu như thế.

- Tên đó có linh căn sao? Chậc chậc... Hèn chi được ưu ái kiểm tra trước nhất.

Cả đám đệ tử ngoại môn và bốn người Tuyết linh hơi thở dồn dập, mắt như lồi ra ngoài nhìn chằm chằm vào Bàn tử. Vốn người có kinh nghiệm nhất ở đây, cô lập tức che chắn trước Bàn tử, rồi ra lệnh cho đám ngoại môn đệ tử còn đang lúng túng đứng đó:

- Lập tức tập thông báo cho tông môn, nói chúng ta tìm được một thuần linh căn đệ tử. Bọn ta sẽ đưa hắn vào diện kiến trưởng môn ngay, mọi người nhanh chóng huy động phòng ngự, phát ra báo động cảnh giới ở mức cao nhất cho ta.

Sau khi sắp xếp xong, cả đám lập tức lên Pháp khí bay thẳng lên núi còn các đệ tử ngoại môn sau khi gửi phi kiếm truyền tin đi liền lấy vũ khí ra. Khuôn mặt cả đám căng thẳng như gặp đại địch vội săp xếp đội hình đứng chắn ngay chân núi. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ cao tầng Phong Linh tông đều sôi trào, hộ tông đại trận cũng trong tư thế sẳn sàng mở ra. Trong đại điện của tòa chủ sơn Phong Linh tông, bảy người Tuyết Linh, Bàn tử đang đứng phía dưới, xung quanh là các trưởng lão trúc cơ. Ngồi ngay ngắn trên cao là trưởng môn Phong Linh tông Kim Thiền Quân, khí thế uy vũ mười phần. Ánh mắt mọi người lúc này đều đổ dồn vào Bàn tử, các trưởng lão chỉ chỏ hắn rồi to nhỏ với nhau cứ như đang bình phẩm mỹ nữ vậy. Bàn tử hai chân run rẫy, lớp mỡ hắn rung rinh qua lại tạo hình tượng nhìn rất đặc sắc, hắn thỏ thẻ nói:

- Các vị đừng nhìn ta như vậy, mặc dù ta sinh ra phong lưu anh tuấn nhưng ta cũng biết ngại a.

Lúc này Kim trưởng môn mới ho khan vài tiếng khiến mọi người im bặt, rồi lão cao giọng cất tiếng vang khắp toà chủ điện:

- Hôm nay ta triệu hồi mọi người tập trung khẩn cấp tại đây vì được thông tin là chúng ta đã tìm được một đệ tử thuần linh căn. Đây chính là đại hỷ sự cho Phong Linh tông chúng ta.

Dứt câu, ánh mắt Kim Thiền Quân tập trung vào Bàn tử khiến hắn cảm thấy uy áp khó thở, nhưng uy áp thoáng cái biến mất rất nhanh.

- Ngươi chính là Thuần linh căn đệ tử vừa mới khảo hạch xong?

- Bẩm trưởng môn oai vũ, tiểu nhân... là Tống Khuyết, lần này đến Phong Linh tông để bái phỏng Diệp tiên sư. Còn việc khảo hạch chỉ là...vô tình thuận tiện mà thôi.

Kim Thiền Quân giật mình bất ngờ, gã cứ tưởng người này đến kiểm tra tuyển chọn đệ tử theo lệ được phát hiện ra. Lúc này Tuyết Linh vội bước lên hành lễ rồi thưa:

- Bẩm Chưởng môn, đệ tử là Tuyết Linh, lần này ra ngoài săn bắt yêu thú với vài vị đồng môn để rèn luyện thì vô tình tao ngộ cứu được Tống sư đệ. Sau khi trò chuyện qua lại biết được Tống sư đệ là cố nhân của Diệp Lãng sư thúc của Đan Dược Các nên chúng đệ tử liền hộ tống Tống đệ về tông môn. Nhân lúc tông môn đang tuyển lựa đệ tử, Tống sư đệ cũng thử kiểm tra và kết quả phát hiện là Mộc linh căn thuần khiết, đệ tử vội thông báo với sư môn và dẫn Tống đệ đến trình diện chưởng môn để phân phó

Phải nói về mặc ứng xử, Tuyết Linh là một cao thủ lợi hại, cô rất biết năm bắt thời cơ để ghi công cho mình. Cô vừa thuật xong sự việc thì một trung niên nam tử mặc áo xanh nhạt nho nhã trong hàng ngũ trưởng lão lên tiếng:

- Tống Khuyết? Ngươi là hậu nhân của Tống gia Biên thành?

Bàn tử nhìn thấy trung niên tu sĩ hỏi vậy liền gật đầu lia lịa đáp:

- Thưa,đúng là Tống gia, gia phụ là Tống Cát, có ước hẹn mười năm với Diệp Tiên sư nên mới sai bảo Tống Khuyết đi tìm cố nhân.

Gật đầu đồng ý với câu trả lời đó, trung tiên nam tử tên Diệp Lãng mới bắt đầu kể lại đầu đuôi nguồn căn cho chưởng môn và mọi người nghe. Sau khi rõ ràng mọi việc, Kim Thiền Quân cười lớn nói:

- Thật là ý trời, không ngờ một đoạn nhân duyên lại mang về cho chúng ta thêm một thiên tài đệ tử. Lần này, chúng ta lại nợ Tống gia thêm một ân tình. Sau này Tống gia sẽ được Phong Linh tông bảo hộ, ai dám đụng đến họ ta sẽ không để yên đâu.

Khi nói đến đây, ngữ khí của Kim Thiền Quân trở nên hung dữ, là người đứng đầu tông phái lão tất nhiên biết làm sao để thu phục nhân tâm của tất cả đệ tử. Sau đó, lão quay sang Diệp Lãng phân phó:

- Diệp các chủ, đây cũng là nhân duyên của ngươi, ta cũng đã thu nhận Thiên Nguyệt Hoa làm đệ tử nên Tống Khuyết qua bên Đan Dược Các của ngươi đi. Thuần linh căn mộc thuộc tính haha! Hi vọng Phong Linh tông của chúng ta lại có thêm được một vị luyện dược sư nữa.

Ánh mắt mọi người trở nên nóng rực nhìn Bàn tử. Luyện dược sư tương lai á, lại là đệ tử Diệp Lãng, tiền đố bất khả lượng nha. Dịa vị 1 luyện dược sư cao thế nào ai cũng biết, mọi người trong lòng đều thầm nhủ sẽ cố gắng chiếu cố giao hảo với tên Bàn tử này mới được. Sau khi Kim trưởng môn giải tán, mọi người đều trở về nơi cư ngụ của mình, Nguyên Hạo và Khương Thiên thì theo Bàn tử về Đan Dược các. Từ lúc đến Phong Linh tông đến giờ, mọi việc diễn ra quá nhanh khiến hai anh em cảm thấy choáng váng. Về đến biệt viện của Diệp Lãng, cả ba mới thở ra được, sớm đến giờ thật là quá căng thẳng rồi. Ngồi xuống uống một chum trà, Diệp Lãng gã mới nhìn Bàn tử đầy ấm áp cười nói:

- Tống Cát có một hậu nhân thật tốt haha. Nếu ngươi cố gắng theo ta học hỏi, tương lai thành tựu sẽ tiến rất xa. Chúng ta luyện dược sư chính là thân phận cao quý, chỉ cần vung tay là có bao nhiêu người cầu cạnh, vì ngươi mà ra sức liều mạng. Hôm nay ta sẽ thông báo toàn Đan Dược Các, ngươi chính là đệ tử thân truyền của ta. Bây giờ có một số nội quy căn bản ngươi cần phải nhớ là...

Bàn tử tỏ vẻ khiêm tốn nhu thuận cung kính lắng nghe, nhưng thỉnh thoảng lại liếc trộm anh em Nguyên Hạo cười một cách đê tiện. Móa...Nguyên Hạo tức muốn ói máu, con heo này mọc cánh thì tinh tướng rồi, sau này chắc nó sẽ bắt anh em mình như tôi tớ đi theo phục vụ mất. Quả nhiên gã tiên đoán như thần, cầu được ước thấy. Khi Diệp Lãng vừa dứt lời thì Bản tử vội vàng lên tiếng thưa gửi:

- Bẩm sư phụ, hai vị này là huynh đệ của đệ tử. Mặc dù không có tài năng gì nhiều nhưng cũng cực khổ theo ta đến đây. Người xem thử coi có thể thu nhận họ không?

Liếc mắt sang, Diệp Lãng lúc này mới chú ý đến anh em Nguyên Hạo.

- Hai ngươi đã kiểm tra linh căn chưa?

- Họ vẫn chưa kiểm tra, sự phụ người có thể trắc nghiệm giúp họ được không?

- Hảo, tâm tình ta đang rất tốt nên sẽ giúp các ngươi.

Diệp Lãng nhẹ nhàng phất tay cầm ra quả cầu trắc nghiệm linh căn y hệt như quả mà Bàn tử đã kiểm tra qua. Hít sâu một hơi, Nguyên Hạo kinh đạm bước đến đặt tay lên, trong đầu suy nghĩ không biết ta là thuần linh căn hay linh căn biến dị nhỉ. Ca vốn là thiên tài đến từ địa cầu, tỷ người có một đây, không biết khuôn mặt tên mập lúc nhìn thấy ca tỏa sáng sẽ như thế nào đây. Trong lòng Nguyên Hạo suy nghĩ đủ điều, thế nhưng sau một, hai, ba, bốn,... đến mười hơi thở quả cầu vẫn không có tí phản ứng gì. Bàn tử đứng kế bên ánh mắt thương hại, trong lòng thì đắc ý dạt dào, Khương Thiên thì xiết chặt tay lo lắng. Ngồi trên ghế, Diệp lãng cau mày lại nhưng Nguyên Hạo không quan tâm. Hắn gõ gỏ liên tục vào quả cầu rồi tỏ vẻ không hài lòng nói:

- Này Diệp tiên sư, hình như chế độ phát sáng của quả cầu này bị hư rồi thì phải.

Diệp Lãng sắc mặt âm u không trả lời, chỉ phất tay một cái làm Nguyên Hạo bị thổi ra xa cả mấy thước.

- Chỉ là phàm nhân, tên kế tiếp.