Hũ Giấm Nhà Yến Nhi

Chương 7: Cá cược




“Anh nhìn thấy sao?” Vu Bân có chút kinh ngạc. “Mục tiểu thư vừa vào, anh cũng nhìn thấy à?”

Lời vừa dứt, người đàn ông vừa rồi còn lạnh lùng xa cách nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Vu Bân: "..." Anh biết ngay Cung thiếu sẽ không bình tĩnh khi nhìn thấy cô ấy.

Trước cửa phòng, ba nhân vật phi thường bước vào, cô gái ở giữa mặc một chiếc váy xếp nếp màu trắng, một chiếc thắt lưng đơn giản tôn lên hết vóc dáng thon thả, mái tóc xoăn màu đen xõa ngang vai, làn gió thổi những lọn tóc mềm mại, đậu trên xương quai xanh mảnh mai và quyến rũ.

"Ồ, đó là ba anh em nhà họ Mục sao?"

"Gen của nhà họ Mục đúng là rất mạnh, trước đây tôi đã gặp hai vị thiếu gia này rồi, bọn họ vốn đã rất xuất sắc, không ngờ con gái út lại càng xinh đẹp hơn, dung mạo và khí chất đều hơn người."

"Đẹp quá, nghe nói năm nay cô ấy mới trưởng thành..."

Mục Thanh Yến bước vào, chưa kịp chiêm ngưỡng sự hoành tráng của hội nghị đổ thạch, ánh mắt cô đã bị thu hút bởi người đàn ông ngồi trên ghế VIP.

Đừng trách cô là một nữ thần ***** ***, chỉ là Cung Sở Tiêu quá thu hút người khác mà thôi.

Người đàn ông ngồi dưới ngọn đèn sáng nhất, đôi chân dài bắt chéo, không nói một lời, khí chất cao quý độc nhất vô nhị.

Cô vui vẻ vẫy tay chào anh, nhưng nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đó sững sờ một lúc, rồi rời mắt đi.

Mục Thanh Yến: “…” Giả vờ xa lạ phải không?

Mục Ảnh Quân cùng Mục Cảnh Hành kỳ quái nhìn theo ánh mắt của cô. "Yến Yến, em đang chào ai thế?"

"Không có gì!"

Mục Thanh Yến lập tức giơ tay che khuất tầm mắt của bọn họ. "Mau ngồi vào chỗ thôi!"



Những việc Cung Sở Tiêu làm cho cô khi cô còn sống và sau khi cô qua đời chứng tỏ anh đối với cô ít lạnh lùng hơn vẻ ngoài nhiều, về nguyên nhân, cô sẽ điều tra từng chút một.

Mặt trời mọc ở hướng Tây à?

Mục tiểu thư thực ra đã chủ động chào hỏi tổng giám đốc, cô ấy có vẻ rất nhiệt tình, nhưng tổng giám đốc lại như làm ngơ cô ấy... Bữa tiệc nhà họ Mục ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì vậy?

"Các vị khách quý, xin mời ngồi. Đại hội đổ thạch sắp bắt đầu. Trước tiên, mời đội của ông Cung Viễn Sơn và anh Cung Sở Tiêu của tập đoàn Mục thị..."

"Cung thiếu?"

Sau khi Tyson thông báo, Vu Bân gọi Cung Sở Tiêu mấy lần, người đàn ông này mới đáp lại: “Ừ.”

Vu Bân gãi đầu. Hóa ra anh không chỉ nhắm mắt làm ngơ trước lời chào của Mục tiểu thư mà còn mất trí.

Đội ngũ thẩm định đá chuyên nghiệp của hai bên bước lên sân khấu, bên dưới diễn ra một cuộc thảo luận sôi nổi.

"Nghe nói hội nghị này được tổ chức đặc biệt cho Cung gia, Cung lão muốn chọn ra người đứng đầu của Cung gia giữa con trai út và cháu trai lớn của ông ta..."

"Đúng vậy, nhiều người đã mua cổ phiếu vì chuyển này!"

"Nếu là Cung Viễn Sơn thắng thì cũng hợp lý. Nếu là Cung Sở Tiêu, vậy hắn chính là tỷ phú trẻ tuổi nhất, khó ai có thể đánh bại!"

Tyson: “Nếu các vị khách quý khác có hứng thú thì cũng có thể giơ thẻ lên và tham gia vào trò chơi này.”

Sau lời tuyên bố của Tyson, không có ai bước vào, mặc dù phần lớn những người có mặt hôm nay đều là những người nổi tiếng và quan chức Bắc Kinh, nhưng rất ít người thực sự quan tâm đến việc đặt cược vào đá, mọi người chỉ muốn xem cuộc chiến giữa Cung Viễn Sơn và Cung Sở Tiêu.

Mục Ảnh Quân và Mục Cảnh Hành ngồi xuống, đang chăm chú nhìn hai thành viên trong đội đang đánh giá đá, chợt thấy Mục Thanh Yến đột nhiên đứng dậy.

"Yến Yến, có chuyện gì vậy?"

"Tham gia cá cược."



"Cái gì?"

Cả hai đồng thanh nói, tưởng cô đang nói đùa.

Không ngờ, Mục Thanh Yến bỗng nhiên nhếch miệng cười tinh quái, giơ tấm bảng trong tay lên: "Hai anh trai thân yêu của em, không lẽ hai người thực sự cho rằng em đưa hai người tới đây chỉ để xem náo nhiệt đấy chứ?"

"Ồ? Vị tiểu thư này muốn tham gia sao?"

Mắt Tyson sáng lên khi nhìn thấy một cô gái trẻ xinh đẹp cầm tấm biển, anh lập tức nhờ người mời cô lên.

Những vị khách có mặt cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Mục Thanh Yến giơ tấm biển lên.

"Con gái sao có thể tham gia đổ thạch!"

"Tuổi còn trẻ sao biết đổ thạch! Có lẽ cô ta chỉ muốn nhân cơ hội này thể hiện trước mặt mọi người!"

"Vậy thì lần thể hiện này không hề rẻ. Tyson đặt cược khởi điểm là 5 triệu, đây không phải là thứ mà người bình thường có thể mua được..."

"Đúng vậy, nếu có thể cắt được mấy khối ngọc thì là may mắn. Nếu không may mắn thì chỉ là một khối đá vụn, hàng triệu đô cũng sẽ bị lãng phí."

“Tôi đã nghe nói từ lâu, nhà họ Mục có một cô con gái được cả nhà coi như báu vật, hôm nay nhìn thấy quả thực là đúng, cô ta đã không biết kiềm chế hành vi của mình, lại còn dẫn theo hai anh trai để bảo vệ bản thân."

Hai anh em hộ tống lúc này ôm trán đau đầu, thầm than phiền bị em gái lừa, nhưng dù ý đồ của cô là gì, chỉ cần vui vẻ thì tiền cũng chẳng là gì.

Khi Mục Thanh Yến đi ngang qua đội giám định đá của Cung Sở Tiêu, cô nhìn thấy anh có lẽ cũng không ngờ cô sẽ tham gia vào vụ cá cược, dưới đôi mắt đen của anh lóe lên một tia sáng không rõ ràng.

Cô nhếch môi, mỉm cười dịu dàng với anh, nụ cười tựa như khiêu khích, trêu chọc, rực rỡ đến mức khiến người ta choáng váng.

Việc Mục Thanh Yến tham gia chỉ là một chuyện nhỏ, mọi người nhanh chóng chuyển sự chú ý về phía hai đội giám định đá chuyên nghiệp, chỉ có ánh mắt sâu thẳm nhìn theo cô.