Có sự đảm bảo của Draco, Harry cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu đã nghỉ rằng Draco sẽ chỉ nghe, và sau đó anh không quan tâm đến bất cứ điều gì như thường lệ. Nhưng giờ đây khi Draco quan tâm đến cậu như khi cậu còn bé, Harry không còn lo lắng về bất cứ điều gì nữa.
Khi được Malfoy nhận nuôi, cậu vẫn chưa hiểu chuyện, nhưng nhà Malfoy không bao giờ che giấu thân thế của cậu - mà quả thực không thể che giấu được. Gia tộc Malfoy tóc vàng, còn Harry thì có tóc đen mắt xanh, khi đứng cùng họ, hoàn toàn chẳng giống như một gia đình.
Harry liên tục nghe những người khác nói rằng cậu là người thừa trong gia đình Malfoy kể từ khi cậu biết suy nghĩ. Lúc đầu, Draco sẽ chạy đến giúp cậu bắt bẻ và giúp cậu chiến đấu, nhưng sau đó có quá nhiều người nói, ngay cả Draco cũng không thể giải quyết được, nên anh chỉ có thể nắm tay Harry và thẫn thờ bước đi.
Nhưng những lời nói giống nhau và cậu đã nghe thường xuyên, luôn được ghi nhớ trong tim cậu.
Buổi sáng Harry thức dậy, cậu cẩn thận cảm nhận thân thể của mình. Không biết là do dự cảm hay là suy nghĩ quá nhiều, Harry luôn cảm thấy mình có chút không ổn, nhưng chẳng biết có phải là thật hay không.
Vừa bước xuống đất, cậu liền nghe thấy bạn tốt Ron Weasley gõ cửa bước vào ký túc xá của mình: "Tối hôm qua tìm không thấy cậu. Cậu lại đi gặp hắn sao?"
Harry gật đầu. "Tớ có chuyện muốn hỏi Draco."
"Tại sao cậu lại tìm hắn? Gia đình Malfoy tàn nhẫn hơn những người khác. Sao hắn lại là anh cậu chứ?" Ron giận dữ nhìn và ngồi xuống bên giường của Harry. "Cậu cũng có thể nhờ anh em nhà tớ giúp đỡ mà. Tớ đáng tin cậy hơn hắn ta nhiều."
Harry cười lớn: "George và Fred sẽ rất sẵn lòng cho cậu trải nghiệm sự chăm sóc của một người anh trai khi họ nghe điều này."
"Thôi đi, đừng nguyền rủa tớ." Ron nhanh chóng vặn lại, "Nói chung, nếu cậu có việc gì cần làm, hãy gọi cho Weasley trước."
"Đúng là tớ có việc cần cậu." Harry gật đầu. "Và Hermione."
Hermione Granger là một Alpha. Giống như Ron là huynh trưởng của Gryffindor, cả hai ở trong phòng ngủ của huynh trưởng ở hai bên lối vào phòng sinh hoạt chung. Hermione là một người ủng hộ trung thành của chủ nghĩa bình đẳng. Cô và Ron có yêu nhau từ năm sáu. Một Alpha và một Beta ở cùng nhau giống như hai Beta hòa hợp, nhưng đôi khi Hermione sẽ vô thức thể hiện sự thống trị của Alpha trong vài tình huống.
Ví dụ như bây giờ.
"Hắn điên rồi sao mà dám bảo cậu vào phòng nghỉ ngơi của hắn? Hắn ta là Alpha đó!" Hermione gào lên, giống như gà mẹ bảo vệ con, "Đừng nghe hắn ta nói bậy, gì mà chỉ cần cậu có việc gì thì đến trốn trong phòng ngủ của hắn!"
Lúc này họ đang ở trong phòng ngủ của Ron, và Harry nói với hai người bạn thân nhất của mình rằng cậu ấy là Omega.
Chỉ là sự chú ý của Hermione dường như không nằm ở đây.
"Nhưng... anh ấy là anh trai của tớ mà." Harry một chút cũng không quay đầu lại được. "Em đi gặp anh không phải là chuyện bình thường sao?"
"Cậu có thể đi tìm tớ, hắn không phải anh trai của cậu!" Hermione lại gào thét. "Chỉ cần cậu bắt đầu phát ra pheromone, hắn sẽ lập tức phản ứng liền."
Ron lặng lẽ cho một bùa cách âm cùng ẩn thân trước cửa.
"Đừng lo lắng, anh ấy có nói khi tớ bắt đầu tiết ra pheromone, anh ấy sẽ giúp tớ tìm một Alpha đáng tin đánh dấu tạm thời. Anh ấy còn bảo anh ấy sẽ canh chừng tên Alpha ấy đảm bảo tớ vượt qua kỳ phát tình đầu tiên an toàn. Sau khi qua kỳ phân hóa, tớ có thể trở lại sinh hoạt bình thường bằng thuốc ức chế." Harry cười, "Tớ nói mà, Draco là anh trai tớ, anh ấy rất chu đáo."
Hermione nghe tới choáng váng, sau đó lập tức bình tĩnh lại.
Alpha có tính chiếm hữu cực cao, bình thường không có Alpha nào có thể nói 'anh giúp em tìm Alpha đánh dấu tạm thời' với một Omega nào ngoài người nhà.
Nếu Malfoy thực sự nghĩ như vậy, điều đó chứng minh hắn ta thực sự coi Harry là gia đình của mình.
"Vậy thì... nghe hắn ta..." Hermione rên rỉ, "Ngày thường thì nhớ đi chung với Ron, và bất kỳ khi nào cảm thấy không ổn lập tức nói với Ron. Nếu có vấn đề gì, tớ sẽ giúp cậu đánh dấu cậu tạm thời."
Harry điên cuồng lắc đầu, Ron lập tức chạy tới ôm chặt lấy người yêu, "Không được!" Cậu kéo Hermione ra chỗ khác, hung hăng nhìn Harry chằm chằm, "Cậu muốn bị đánh sao!"
"Tớ còn không có nghĩ tới! Quá kì cục!" Harry rùng mình một cái, "Hai cậu tha con chó độc thân đáng thương này đi."
Kết thúc buổi họp nhóm ba người, Hermione chào Ron và Harry rồi lập tức vội vã đến lớp. Ron và Harry không có tiết vào giờ này.
Năm thứ sáu, Harry đã trao chức đội trưởng Quidditch cho Ginny Weasley, em gái của Ron, vì năm nay cậu phải chuẩn bị cho kỳ thi NEWT. Harry và Ron đều rút khỏi đội Quidditch của Gryffindor, chỉ có Harry ở lại làm cố vấn cho đội. Họ không còn tham gia tập luyện của đội, chỉ chơi khi ngứa tay.
Thật không may, khi Harry và Ron mặc quần áo cầm chổi bước vào sân, họ lập tức nhìn thấy hàng chục người mặc áo xanh đang bay xung quanh sân, rõ ràng là đội Slytherin đang luyện tập.
"Họ hẳn chỉ mượn nửa sân." Harry nói sau khi quan sát. "Chúng ta qua đó đi." Cậu chỉ vào một góc trống, "Đi vòng qua họ."
Chỉ là cậu không muốn gây rắc rối, nhưng nhà Slytherin chưa bao giờ cho cậu cơ hội này. Trước năm tư, tất cả Slytherin đều do ảnh hưởng của Draco mà họ luôn chào Harry khi gặp. Nhưng sau đó cũng vì chính Draco bắt đầu phớt lờ Harry, nên cả đám Slytherin như mất trí nhớ tập thể. Mỗi khi nhìn thấy Harry họ luôn chế giễu giới tính Beta của Harry, dù cho sự thật là Beta này giỏi hơn họ rất nhiều.
"Potter! Tại sao tôi lại thấy người bị đuổi khỏi đội lại ở đây nhỉ?"
Đội trưởng đội Slytherin cầm chổi đứng trước mặt Harry. Như không nghe thấy lời khiêu khích của đối phương, Harry cầm chổi đi qua đối phương, cậu tiếp tục chuyền bóng với Ron.
Thấy Harry phớt lờ mình, đội trưởng Slytherin bay thẳng về đội, tóm lấy cây gậy từ một thành viên, không nói gì đập gậy về phía Harry.
"Harry! Cẩn thận phía sau!"
Ron hét lên, Harry nhanh chóng cúi người tránh thực hiện nhiều động tác nhào lộn trên không, vội vàng né tránh, nhưng dù vậy cũng khó mà thoát hết. Một người khác trong đội Slytherin không nhìn nổi hành động này lên tiếng ngăn cản, lại bị vị đội trưởng kia trừng mắt nhìn liền lập tức lặng im.
Harry không thể tiếp tục làm ngơ khi bị khiêu khích đến mức này. Cậu né bóng rồi bay thẳng tới trước mắt đối phương, lạnh lùng nói: "Cậu còn muốn làm gì?"
"Không làm gì cả, chỉ là muốn so tài."
Harry quét mắt nhìn các thành viên của đội Slytherin, Draco cũng đã rút ra khỏi đội năm lớp sáu. Những người chơi hôm nay, Harry đều biết.
"So như thế nào?"
"Xem thứ này như trái snitch. Các thành viên trong nhóm sẽ chơi như bình thường. Cậu cùng Truy thủ bên tôi sẽ phụ trách bắt nó, ai bắt được sẽ thắng."
Harry thờ ơ nhìn hắn: "Toàn bộ thành viên của cậu đến cản trở tôi, công bằng sao?"
"Truy thủ của đội tôi chỉ là một đứa trẻ năm ba. Thật không bằng nếu không tăng thêm chút khó khăn cho Cứu thế chủ thiên tài đây." Đội trưởng Slytherin không giấu được mà cười ác ý.
Harry biết Truy thủ mới đội Slytherin này gia nhập ngay sau khi Draco rời đội, nhỏ hơn bọn họ ba bốn tuổi, cậu ấy không dám tỏ ra bất kính với Harry. Đứa trẻ lúc này đang giấu mình sau đàn anh, nhìn Harry một cách thận trọng.
"Được, tôi cùng các người so tài, một ván phân thắng thua."
Ron lập tức tới phía sau Harry, che miệng thì thào: "Cậu điên à? Nếu cậu..."
"Hồi nãy không thấy cậu lo lắng, bây giờ cậu lại bắt đầu rồi sao?" Harry thích thú nhìn bạn mình, "Cậu không thể phân biệt đối xử vậy nha."
(Ý của Harry là lúc Hermione bảo sẽ đánh dấu tạm thời ngăn cản thời kỳ phát tình cho cậu thì Ron phản đối mà giờ thì lo lắng cho cậu phát tình.)* Cái này tui để nguyên ý của bạn editor cũ. Vì nó cũng là ý tui muốn nói không sửa được. (ϋ)/
Ron không còn gì để nói, cậu ta nhìn Harry trước khi bọn họ tách ra. Bay đến một bên trong im lặng, mắt dõi theo trận đấu của Harry.
Đấu Quidditch với một tân binh năm ba thì Harry đúng là bắt nạt đối phương, nhưng mà bên kia chỉ có một mình Truy thủ tìm kiếm Snitch còn cậu thì có cả đội Slytherin nhìn. Mặc dù bọn họ có nói sẽ tập luyện như thường lệ, nhưng Harry có thể nhận rõ ràng, ngoại trừ trái Snitch, toàn bộ sân Quidditch đều bay theo cậu. Các cầu thủ bay xung quanh cậu, cố tình quấy rối tầm nhìn cậu, chặn trước mặt cậu.
Cậu dần trở nên mất kiên nhẫn, chuyển hướng bay nhanh xuống tránh thoát nhóm Slytherin đang cản trở mình. Đứa bé Slytherin nghĩ nhầm Harry nhìn thấy quả bóng vàng, ngay lập tức bay theo Harry. Harry dụ đứa trẻ cách xa sân, bay sau tấm màn che trên khán đài, vòng ra sau khán đài trốn đi.
Harry lập tức mất tích, không chỉ Truy thủ mà cả đội Slytherin trở nên bối rối.
Harry đang nấp sau tấm rèm quan sát trên không trung, chỉ một lúc sau, cậu liền nhìn thấy một tia sáng vàng trên không trung thấp thoáng. Harry không chút do dự, điều khiển chổi bay thẳng xuống đất lao thẳng tới trái Snitch với tốc độ nhanh nhất.
"Cậu ta ở đó!" Đội trưởng Slytherin hét lên, tất cả mọi người lao thẳng đến Harry ngay lập tức, nhưng không ai có thể theo kịp Tia chớp của Harry, chứ đừng nói đến đứa trẻ đang đứng cạnh tấm rèm bên kia khán đài.
Harry lao về trước, quả Snitch đã nằm trong tầm nhìn của cậu, cậu duỗi tay chắc chỉ trong vài giây tiếp theo sẽ bắt được. Nhưng đột nhiên cậu nghiêng người rơi khỏi cây chổi.
"Harry!" Ron, người luôn theo dõi sát sao Harry, ngay lập tức hét lên hoảng sợ. Cũng may lúc này Harry đã bay sát mặt đất, chỗ rơi cũng không cao. Ron rút đũa phép của mình ra cứu Harry, rồi nhanh chóng lao đến bên cạnh Harry.
Đội tuyển Slytherin sợ hãi lùi lại, họ dám khiêu khích Harry nhưng không bao giờ dám gây chuyện. Dù thế nào đi nữa thì Harry vẫn là con nhà Malfoy trên danh nghĩa.
Harry cảm thấy đau đớn khắp người. Mắt cậu tối dần, tay cầm chổi mất sức, rơi khỏi chổi.
"Harry! Cậu thấy thế nào?"
Harry nghe thấy tiếng của Ron đang đến gần, dùng cạn sức lực cuối cuối cùng: "Tia chớp... Tia."
"Tia chớp không sao, tớ sẽ sửa giúp cậu." Ron lớn tiếng nói: "Cậu nhịn chút, tớ gọi giáo sư."
Sau khi nghe rằng chổi của mình ổn, Harry buông tay và chìm hẳn vào bóng tối.
Khi Harry tỉnh lại, trời đã về đêm. Harry mở mắt, nhìn thấy trần nhà trạm xá, sau đó quay đầu thì nhìn thấy Draco đang ngồi ở mép giường.
"Anh trai?"
Harry yếu ớt nói, Draco ngẩng đầu nghiêng người khi nhìn thấy cậu đang mở to mắt, câu đầu tiên là: "Ai đề xuất trò chơi trước?"
"Dạ?" Harry vẫn chưa phản ứng.
"Trên sân Quidditch vào buổi sáng, ai là người đưa ra ý định chơi trò này đầu tiên?"
"Đó là đội trưởng của đội anh..."
"Được, anh hiểu rồi." Draco gật đầu, một lúc sau mới nghiêm nghị hỏi: "Không phải bà Pomfrey đã bảo năm nay em không được chơi Quidditch sao? Tại sao không nghe lời?"
"Em..." Harry đã lâu không thấy Draco tức giận, nhỏ giọng đáp: "Em còn tưởng sẽ không đến nhanh như vậy..."
Cậu quay đầu nhìn phía khác của trạm xá, cố gắng chuyển hướng đề tài: "Mấy giờ rồi? Có thể quay về phòng nghỉ không?"
"Giai đoạn đầu trong quá trình phân hóa của em đã bắt đầu rồi. Ba ngày đầu tiên là khó chịu nhất. Granger đã lấy cớ em bị cảm và sốt để giúp em che đậy. Anh cũng đã nói với hiệu trưởng và các giáo sư, họ sẽ giúp em giữa bí mật. Ba ngày này, ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi, sẽ không ai làm phiền em."
Harry ngạc nhiên muốn ngồi dậy, nhưng cánh tay cậu mềm nhũn ngay khi động đậy. Bây giờ, cậu mới nhận ra, không chỉ cánh tay mà là cả cơ thể cậu mềm nhũn và toàn thân như mất đi sức lực.
Draco cười khẽ khi nhìn thấy động tác của cậu: "Em còn đủ sức không?"
Harry lắc đầu, cậu nói: "Nhưng lớp em..."
"Em cho anh thời gian biểu, buổi tối anh sẽ giúp em học bài."
"Nhưng..." Harry vẫn muốn phản bác, nhưng cậu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Draco, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Bởi vì từ khi còn nhỏ, chỉ cần anh trai có biểu hiện này, có nghĩa là anh ấy sẽ không cho cãi lời, nhất định phải nghe theo.
#đãbeta.
To be continue...