Draco cau chặt mày, được rồi, có lẽ cậu có chút cảm tình với Granger, có lẽ, nhiều hơn một chút xíu, nhưng mà...
Aisha cảm thấy kỳ quái cọ cọ Draco, nhắc cậu nhanh mang bảo bối rời đi.
Xong đời! Draco trong nước dùng sức lắc đầu, nếu cậu mang theo Granger đi lên, Merlin a, toàn trường nhất định sẽ oanh động, còn có, cha mẹ cậu đang ở khán đài, lần này cậu phải giải thích thế nào! Draco liếc nhìn giáo sư Gryffindor, có lẽ, Gorril càng thêm oanh động?
Tự an ủi bản thân một phen, Draco nhận mệnh đi đến cắt đứt sợi dây trên người Hermione, kết quả cắt mãi không được, cuối cùng vẫn là Aisha cắn đứt. Tiểu vương tử tóc bạch kinh chậm rãi mang người bơi đi, trong lòng vô cùng mong thời gian lúc đó sẽ dừng lại.
Aisha lần này không bơi theo mà lưu lại trên quảng trường, là một xà yêu Slytherin kiên quyết ủng hộ danh dự Hogwarts, nó tự mình quyết định, chính là tạo chướng ngại cho các dũng sĩ khác, để họ không thể hoàn thành nhiệm vụ trong một tiếng! Dĩ nhiên, trở ngại đó không bao gồm Godric.
Cho nên Godric là người thứ hai thuận lợi tới quảng trường, anh nhìn ba người còn lại trên tượng đá nhân ngư, lại nhìn Aisha phía dưới tượng đá, sư tử tổ nhướn mày, thằng nhóc Draco này vừa ăn gian.
Thuận lợi cắt bỏ dây trói trên người Andrea, Godric thở dài, anh đã sớm biết Salazar sẽ không xuất hiện ở chỗ này, đến lượt con gái mình, haiz, rõ ràng không thích nước còn chạy xuống, thật là...
...
Học sinh, giáo sư cùng các phụ huynh trên khán đài cũng khẩn trương nhìn mặt hồ, Dumbledor chống đầu, đầu ông đau, tối qua Chiếc Cốc Lửa phun ra cái tên Andrea, mà vị tiểu thư này sau khi biết tin không chỉ không có vẻ phiền não mà còn có vẻ mặt kinh hỉ. Quan hệ giữa hai người kia thật khiến người khác khó hiểu, bất quá nhìn tổng thể thì hai người này cũng có mấy phần giống nhau.
Đột nhiên mặt hồ yên lặng bị phá vỡ, một mái tóc màu vàng trồi lên, toàn trường lập tức bùng nổ tiếng vỗ tay và hoan hô, tóc vàng mặc kệ là Draco hay Gorril thì cũng là dũng sĩ Hogwarts! Học sinh Slytherin hoan hô nhiệt liệt, bất qua rất nhanh, bọn họ yên tĩnh lại.
Đồng dạng yên tĩnh chính là các Gryffindor, Ron đột ngột kêu to: "Đó là Hermione!!!"
Đúng vậy, việc này cho dù là ai cũng phải chú ý tới, tiểu vương tử bạch kim Slytherin đang ôm tiểu thư vạn sự thông Gryffindor đi tới bên hồ.
Khán đài hoàn toàn yên tĩnh, Lucius có vẻ dại ra nhìn con trai mình, sau đó hắn nhìn vợ: "Cô bé kia là ai?"
Narcissa hít sâu một hơi, hai giây sau mới trả lời: "Chính là cái Gryffindor có thành tích xếp trước rắn nhỏ."
Làm một người cha tốt vô cùng quan tâm con trai, Lucius coi như hiểu rõ tình huống căn bản của con mình, ví như con trai có nhưng người bạn nào, thành tích ở trường ra sao, hắn cho tới giờ vẫn luôn tự hào vì có một đứa con ưu tú, mà ở trường học có một cô bé có thành tích xếp trên con hắn, Lucius đương nhiên biết đó là ai, Hermione Granger, một Muggle.
"Sao lại thế này?" Lucius có chút nằm mơ.
"...Không biết." Narcissa cạn lời đáp lại.
Hai vợ chồng không biết nói gì.
Trong lúc toàn trường yên tĩnh một cách quỷ dị, mặt hồ yên lặng lại lần nữa bị đánh phá, các Slythein còn chưa kịp hoan hô lại tiếp tục bị đánh ngốc, chủ tịch học viện bọn họ lại ôm giáo sư Gryffindor xông ra!
"Merlin, tôi đang nằm mơ sao." Miệng Ron đã không cách nào khép lại được.
Muốn mời giáo sư khiêu vũ là một chuyện, làm bảo bối để giải cứu chính là một việc khác rồi, tập thể các Slytherin lâm vào trạng thái hoảng hốt, chủ tịch học viện cùng bạch kim quý tộc quý giá, giáo sư Gryffindor cùng nữ sinh Muggle, hai nhân vật có sức ảnh hưởng lớn nhất Slytherin lại cùng yêu Gryffindor!
Người lên bờ đầu tiên chính là Draco, Blaise vẫn luôn canh giữ bên bờ liền đưa tay kéo bọn họ lên.
"Khụ khụ..." Đột nhiên rời mặt nước, Hermione rùng mình, nhẹ giọng ho.
"Cậu không sao chứ?" Draco cúi đầu nhìn, đột nhiên phát hiện tay mình còn ôm eo đối phương, cậu vội vàng buông tay, Blaise bên cạnh nghiêng đầu, giả bộ không nhìn thấy.
"...Không có chuyện gì." Hermione ngẩng đầu nhìn Draco, sau một giây, hai người đồng thời đỏ mặt.
"Hai cậu hay là vào nghỉ ngơi một chút đi." Blaise không nhìn nổi nữa, cậu chỉ chỉ cái lều phía sau, bên hồ có bốn lều nhỏ, là nơi nghỉ ngơi của các dũng sĩ.
Thời tiết tháng hai vẫn rất lạnh, Draco phục hồi tinh thần, đỡ cô gái còn ngồi đất dậy, dìu vào lều, mặc dù tai cậu nhóc chút đỏ nhưng lần này cậu không buông tay.
Dùng thần chú khô rào lên quần áo của hai người, Draco nhìn xung quanh một chút, lại tóm lấy khăn lông trên kệ, đưa tới: "Lau mặt đi, còn tóc nữa."
"Cảm ơn..." Hermione không biết nên nói gì cho phải, Draco hiện tại thoạt nhìn có chút không giống ngày thường.
Một hồi trầm mặc.
Draco hoàn toàn không tìm ra đề tài, cậu đứng chỗ nào cũng cảm thấy không được tự nhiên: "Tôi ra ngoài xem Gorril, cậu nghỉ ngơi trước đi."
Hermione buồn bực gật đầu, cái không khí trong lều quá quỷ dị.
Draco cũng như chạy trốn mà chuồn nhanh ra ngoài.
Bên kia, Andrea dời mặt nước liền tỉnh lại, coo mở mắt đã nhìn thấy gương mặt chuyên chú của cha mình, lực lượng của cô một lần nữa trở lại trong thân thể, cô muốn nhúc nhích, lúc này cô cảm thấy cánh tay của cha đang ôm chặt mình, cảm giác như vậy phảng phất như từng xảy ra trong quá khứ: "Cha..." Andera nhỏ giọng gọi.
"Tỉnh à?" Godric nghiêng đầu nhìn thoáng qua, tiếp tục bơi về bờ: "Không biết bơi thì đừng có lộn xộn."
Andrea đúng thật là không biết bơi, từng thiếu chút nữa chết đuối khiến cô có chút sợ nước, nhưng cho dù sợ nước cô vẫn đáp ứng xuống đáy hồ vì cha sẽ đến cứu cô, nở nụ cười đẹp mắt, Andrea hỏi: "Cha, trước kia cũng là người cứu con sao?" Lúc ấy bản thân còn nhỏ mất ý thức, bất quá đến giờ cô vẫn nhận định người cứu mình lúc đó chính là cha nàng.
"...Đứa nhỏ ngốc" Godric khẽ gật đầu.
Hai người không nói tiếp nữa vì đã đến bên bờ,
Tất cả mọi người đều tập trung trên người hai người, Dumbledor lại càng chú ý đến cử động giữa hai người. Godric nhìn một cái, cảm thấy nhức đầu: "Vào uống một chén trà nóng chứ."
Andrea cười gật đầu, theo cha vào lều.
Ngồi trên nệm, khoác khăn lông lớn, trong tay cầm chén trà nóng, Andrea đã khôi phục thể lực ngẩng đầu nhìn người cha thần sắc có chút không được tự nhiên của mình, cô khẽ cúi đầu: "Có một số việc con vẫn không biết..."
"...Là ta không nói cho con biết." Godric vừa nghe câu đầu đã biết đối phương muốn nói gì.
"Nhưng con nên biết." Andrea ngẩng đầu, khuôn mặt áy náy: "Cho tới nay, con vẫn luôn muốn chối bỏ ngài, làm mất đi không ít cơ hội tự hỏi về chuyện của ngài, nếu như con động não, con nên hiểu."
"...Cũng đã qua." Godric đưa tay sửa lại tóc cho con gái.
Trầm mặc năm giây, Andrea nói ra lời mà nhiều năm nay nàng vẫn muốn nói: "Thật xin lỗi."
Vì quá khứ không hiểu chuyện mà xin lỗi, vì những tổn thương mà cô gây ra cho cha mà xin lỗi, vì những chuyện cô phải xin lỗi mà xin lỗi.
"Thật thật xin lỗi."
...
Draco chui ra khỏi lều đã nhìn thấy bên hồ có không ít học sinh đang theo dõi mình. Đoán chừng là vì chuyện của mình và Hermione quá kinh hãi thế tục, cho nên không ai xông vào lều ăn mừng, nhưng cậu được hạng nhất! Như vậy xem ra kết quả của Gorril cũng không sai biệt lắm so với cậu.
"Draco?" Blaise chần chờ, coi như là bạn, cậu cũng không nghĩ tới bạn tốt sẽ có liên quan gì với Hermione Granger.
"Gorril về rồi?" Draco nghiên đầu sang chỗ khác, nhìn về cái lều cách đó không xa.
"Đúng." Blaise gật đầu: "Về cùng giáo sư Gryffindor."
Quả nhiên, lều bên kia cũng không có ai vào, Draco cảm giác ánh mắt bốn phía đều nhìn chằm chằm vào mình, cậu xoay người đi về phía lều bạn tốt, lúc này, có lẽ chỉ có bạn tốt đồng bệnh tương liên mới có thể cho cậu chút ý kiến về Hermione Granger.
Rất không đúng dịp chính là, trong nháy mắt Draco vén lều lên liền nghe được câu nói sau cùng của Adrea.
"Thật thật xin lỗi."
Tác giả: Chương sau, xoắn xuýt của Malfoy~