Từ đại sảnh chạy ra ngoài, Harry nhìn hai bên một chút, không thấy ai liền chạy về ký túc xá Gryffindor, cậu cũng không rõ tại sao lại bỏ Ginny lại để đuổi theo nhưng cậu cảm thấy không thoải mái khi Tom dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
Lúc này ký túc xá trống rỗng, Harry đi vào phòng sinh hoạt chung, đang tính có nên đến phòng ngủ Tom xem một chút.
"Cậu tới đây làm gì?" Thanh âm đột ngột vang lên, Harry quay đầu, nhìn thấy Tom nghiêng người dựa vào tường, lạnh lùng nhìn cậu.
"...Cậu làm sao vậy?" Harry mở miệng hỏi, đối phương rõ ràng có gì không đúng.
Tom từ từ đi về phía trước, từng chữ từng chữ nói: "Tôi với cậu có quan hệ gì?" Hoàn toàn là thái độ xa cách ngàn dặm.
Harry sửng sốt, quan hệ của cậu với Tom vẫn rất tốt, chưa từng nói chuyện với cậu như vậy: "Cái này... Chúng là ta bạn tốt, không phải sao?" Harry nặn ra nụ cười.
"Bạn tốt?" Lửa giận trong lòng Tom đang cháy to, vừa mới nhìn người trong lòng ôm người khác khiêu vũ, lúc này, người trong lòng lại ở chô này cùng y đàm luận tình hữu nghị, y không phải người chịu sự khinh bỉ buồn bực: "Tôi cho tới giờ chưa từng xem cậu là bạn!"
Harry ngẩn ra, cảm giác đau đớn nhỏ vụn giống như dây leo dần dần chạy lên não, cậu cắn cắn môi, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương sẽ nói ra lời như vậy, càng không nghĩ tới khi nghe được câu này cậu lại khó chịu như thế, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau nhói.
Cậu và Tom thường ở chung một chỗ, thời gian ở chung so với bạn đồng cấp còn nhiều hơn, Tom rất giỏi đánh nhau, tính tình lại tốt, hơn nữa lại rất kiên nhẫn dạy cậu, Tom rất săn sóc, sau khi xong buổi huấn luyện Quidditch luôn dặn cậu không nên tắm nước lạnh, coi chừng bị cảm, Tom còn nói muốn gia nhập đội Quidditch cùng mình tiến lui. Bọn họ rõ ràng là bạn tốt, bạn rất tốt, rất thân, nhưng bây giờ Tom nói như vậy...
Lúc này Tom chạy tới trước mặt Harry, y vung tay lên xoa mặt Harry, giọng nói trở nên mềm nhẹ: "Cậu đang khóc cái gì?"
Ánh mắt mà lục ngập nước, Harry không muốn khóc, cậu chẳng qua là không nhịn được, điều tốt đẹp cậu tin tưởng bị đánh nát, cậu không khống chế được cái cảm giác hít thở không thông đầy đau đớn này, nước mắt rơi lã chã, cậu không khống chế được: "...Tôi vẫn nghĩ rằng chúng ta là bạn."
Thanh âm Harry có chút nức nở, cậu bắt lấy áo chùng đối phương, dường như đang kiên trì điều gì đó.
"Không, chúng ta không phải." Tom dùng ngón cái lau nhưng giọt nước mắt đang rơi xuống, thuận thế nâng cằm Harry lên, sau đó cúi đầu hôn lên môi đối phương, dây dưa cọ sát lẫn nhau, một tay khác ôm chặt ngang hông, không để đối phương có cơ hội chạy thoát.
Hô hấp bị tước đoạt, hơi thở cực nóng phả vào mặt, còn có mùi rượu nồng đậm, Harry hoàn toàn không ngờ tới cục diện này, cậu muốn mở miệng nói chuyện nhưng đối phương lại thừa cơ mà xông tới, đầu lưỡi mềm mại xâm nhập vào, Harry muốn lui về sau lại bị đối phương dùng kỹ xão đẩy ngã lên ghế salon ở phòng sinh hoạt.
Harry bị đau hừ một tiếng, cái người đang đè lên cậu cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt thay đổi, đó là ánh mắt tràn đầy ham muốn cướp đoạt và độc chiếm.
"Tom, cậu say." Không cách nào bỏ qua mùi rượu quanh mình, Harry đỏ mặt đẩy người bên trên.
Vậy mà sức lực đối phương lớn kinh người, hoàn toàn không có cách nào tránh thoát, tim Harry đạp thật nhanh, hết lần này tới lần khác, Tom nghiêng đầu đến gần cổ cậu, Harry kinh hoàng thở gấp một tiếng, Tom đang liếm vành tai cậu, cảm giác tê dại lan ra từ bên tai, Harry có chút hoảng hốt, cậu cũng không ghét cảm giác như thế: "Ưm..." Lúc vô thức, thanh âm rên rỉ bật ra khỏi cổ họng.
Tom có uống chút rượu nhưng tuyệt đối không say, dù vậy hiện tại thiếu niên nằm dưới y quả thật làm y có vài phần men say, y hôn lên cần cổ trơn bóng của Harry, ôn nhu gặm cắn, tay phải thì yên lặng cởi từng nút áo, từ từ vé lên một góc trường bào.
Sau một giây, đầu lưỡi Tom đảo quanh xương quai xanh, nhiệt độ ấm áp kèm theo hương vị thuộc về Harry, y hiện tại cảm thấy thân thể có chút nóng lên rồi, đây có lẽ là tác dụng chậm của cồn?
Đột nhiên, thanh âm của một cô bé từ ngoài cửa truyền vào, là giọng Ginny.
Harry giật mình tỉnh hồn, cậu chống đỡ thân thể, trường bào trên người đã bị Tom cởi ra một nửa, Harry bối rối nhìn ra cửa, gương mặt ửng hồng chứng tỏ cậu đang thấp thỏm bất an. Tom ở bên cạnh phản ứng nhanh hơn, y rút đũa phép bên hông niệm một chú ngữ, sau đó ôm chầm lấy Harry, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: "Đây chỉ là phép che mắt, nếu cậu lên tiếng..., cô ta sẽ nhìn thấy."
Harry thật sự rất kinh hoảng, trong đầu cậu chỉ quanh quẩn chuyện vừa rồi, cậu và Tom, bọn họ vừa mới...
Harry theo bản năng muốn tránh khỏi cánh tay đang ôm mình, cậu sao lại cùng Tom làm chuyện đó, cậu nhất định bị váng đầu, Harry nhích người nhưng cánh tay đối phương lại ôm càng chặt, Harry nóng nảy nhưng cậu không dám lên tiếng, lúc này Ginny đã tiến vào, cô trừng mắt nhìn cho nên Harry không dám cử động một chút.
"Harry, anh ở đâu?" Ginny kêu, cô có chút không yên lòng với Harry cho nên đi theo ra ngoài, nhưng không thấy.
Ginny gọi hai tiếng, còn nhìn quanh ký túc xá, bất quá nơi đó tối như mực, cô do dự đứng ở phòng sinh hoạt chung thấp thỏm, nghĩ xem Harry đi nơi nào.
Harry rất khẩn trương, mà lúc này Tom còn ghé vào bên tai cậu, hơi ấm phun lên cổ cậu, lần này, cậu nao núng dời đầu đi một chút.
Tom có chút mất hứng, y nhìn về phía cô bé trong phòng, lại nhìn cậu bé trong ngực, sau đó nở nụ cười hài hước, y dùng lực cắn lên bả vai Harry, mút vào, tay phải ôm eo Harry, không để cậu chạy.
Harry cũng hít một hơi, cậu liều mạng đè nén thanh âm đã nảy lên cổ họng, cậu không thể lên tiếng, sẽ bị nhìn thấy!
Tom khẽ ngẩng đầu, vẻ mặt đè nén khi bị cắn của người trong lòng y rất thú vị, thiếu niên Hắc ma vương ở một vài phương diện thực sự vô cùng ác liệt, Tom chặn miệng Harry, bịt lại đôi mắt xanh của thiếu niên, như vậy không cần lo cậu lên tiếng.
Rốt cục Ginny rời khỏi phòng sinh hoạt chung, không tìm được người nên cô vẫn quyết định về đại sảnh.
Tom làm sâu hơn nụ hôn này, cho đến khi người trong ngực vì thiếu dưỡng khí mà run rẩy mới thả ra,Tom nhìn chằm chằm vào cặp mắt xanh lục: "Tôi cho tới giờ cũng không xem cậu là bạn, Harry."
Harry co quắp ngồi dưới đất, cậu vô thức kéo áo choàng của mình, mặt cậu nóng rần lên, không phải bạn, hiện tại cậu đã nghe ra hàm nghĩa mập mờ sau câu nói này.
"Tôi thích em." Dừng lại trong chốc lát rồi trực tiếp thổ lộ.
Tom vươn tay kéo thiếu niên trên mặt đất, Harry giống như bị điện giật gạt phắt tay y, sau đó đẩy y ra, chạy lên lầu.
Quay đầu nhìn về phía Harry biến mất, Tom khẽ cười, y nhìn ra, Harry cũng có cảm giác với y, hôm nay tới đây thôi, cũng không thể chèn ép quá.
Suy nghĩ kỹ chưa, Harry. Nhưng dù thế nào, em, cũng là của ta.
Tác giả: So với Salazar và Godric, Tom và Harry chênh lực thực lực quá rõ ràng, Harry là một đứa nhỏ đơn thuần và có chút nhạy cảm, mà Tom lại là Hắc ma vương ở độ tuổi thiếu niên, cho nên Harry đáng thương chỉ có thể bị áp ~~~ Hy vọng chút nước đậu xanh hôm nay có thể khiến thân môn tạm thời giải khát ~~~ cạc cạc.
Chương sau: Bạn nhảy đến muộn, kính thỉnh mong đợi ~