[HP] Trở Về Ma Pháp Giới

Chương 127




Đúng như Draco đoán, con rồng Noah thật sự chọn ở lại phòng cậu, chỉ cần không phóng hỏa, Noah này thật sự đáng yêu, Draco vô cùng thích. Thật ra thì Draco cũng thật sự thích con chồn tuyết kia, đáng tiếc nó đã có chủ, hơn nữa vừa bước chân vào trường học nó liền trốn về văn phòng giáo Sư Gryffindor.

Tranh tài là việc tranh tài, lớp vẫn phải lên, Slytherin trước sau như một không thích lớp cận chiến, bất quá bọn họ luyện tập so với ngày thường thành thật hơn chút, đối mặt với Gryffindor ngày càng dũng mãnh, bọn họ phải tăng thêm chút sức, tỷ như Draco không muốn bại bởi Hermione, lại tỷ như Neville phản công thành công Blaise.

Gryffindor thì vẫn như trước không thích lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám, nhưng vẫn có học sinh dụng tâm học tập, tỷ như Hermione, tỷ như Harry, tỷ như cặp sinh đôi, Hermione trời sinh học giỏi, bất kỳ môn nào cũng không cam đứng sau người khác, Harry bị Tom ảnh hưởng nghiêm trọng, trời biết thiếu niên hắc ma vương bình thường hun đúc cậu cái gì, mà cặp sinh đôi sau khi ở cùng Laenly mấy buổi, chẳng những học không ít hắc ma pháp, ngay cả cử chỉ cũng quý tộc hóa, dĩ nhiên, chỉ giới hạn trước mặt Laenly.

Những ngày qua, không khí ở trường không còn căng thẳng như trước, trên lớp tuy có cãi vã nhưng cũng hòa hợp không ít, tâm tư mọi người cũng bay tới lễ giáng sinh.

Lễ giáng sinh năm nay không giống các năm trước, tất cả học sinh năm tư trở lên đều được yêu cầu lưu lại, bởi vì sắp đến dạ vũ đêm giáng sinh, dĩ nhiên, học sinh cấp cao cũng có thể mời học sinh cấp thấp khiêu vũ, chỉ cần bọn họ nguyện ý.

Làm viện trưởng Slytherin, sau lớp ma dược Snape phải lưu Draco và Godric lại, thông báo tin tức trong mắt hắn là chán chết: "Theo truyền thống, bài khiêu vũ mở màn phải do các dũng sĩ và bạn nhảy của họ hoàn thành. Ta thực sự hy vọng các trò có thể tìm được bạn nhảy đủ thể diện."

Draco không lo không tìm được bạn nhảy, học sinh Slytherin nguyện ý làm bạn nhảy của cậu còn nhiều, rất nhiều, mà Godric, nữ sinh thích anh cũng không ít, hỡn nữa đa số là nữ sinh Gryffindor dũng cảm tự mình tiến cử.

Còn chưa tới lễ giáng sinh thì đã có năm nữ sinh Gryffindor chạy tới muốn mời Godric, đáng tiếc Godric không chút suy nghĩ đã cự tuyệt. Draco buồn bực: "Hì, Gorril, cậu muốn mời ai đó sao?"

"Dĩ nhiên." Godric vẻ mặt tươi cười: "Mặc dù tỷ lệ thành công không lớn, nhưng dù sao cũng phải thử một chút.

Tỷ lệ thành công không lớn? Một đám học sinh Slytherin ở bàn dài kinh ngạc vô cùng, chủ tịch học viện bọn họ là điển hình của người gặp người thích, còn nữ sinh nào không thích?

Bên bàn dài Gryffindor đã vì buổi dạ vũ mà hưng phấn, Ron nhìn trái nhìn phải, cậu chàng còn đang buồn bực vì không tìm được bạn nhảy, Harry cũng rất buồn bực, cậu chẳng bao giờ khiêu vũ, cậu sợ mất thể diện. Salazar giống như không có chuyện gì tiếp tục bữa trưa, hiệu ứng huyên náo buổi dạ vũ mang lại khiến anh gần đây càng thích chạy đến thư viện.

Tám giờ tối hôm đó, khi Salazar bước ra khỏi thư viện đã thấy Godric vẻ mặt mỉm cười đứng ngoài cửa chờ anh. Hai ngày nay thư viện đều trống không, không ai chọn thời gian này để học tập, trừ Salazar.

"Chuyện gì?" Salazar nhướn mày.

"A, buổi dạ vũ kia, tôi phải mở màn." Godric gãi đầu, sắp xếp ngôn từ.

"Sau đó?" Salazar khoanh tay trước ngực.

"Cậu có muốn nhảy với tôi?" Godric không ngừng cố gắng, mặt không đỏ tim không nhảy.

Tiếp theo, Salazar liếc mắt nhìn thiếu niên tóc vàng trước mặt, đầu sư tử này hôm nay uống lộn thuốc ư, đầu bị ẩm rồi? Salazar ho nhẹ một tiếng: "Cậu tính ở trước mặt con gái ngươi khiêu vũ với tôi?"

A? Godric kẹt.

Salazar tiếp tục: "Ở trước mặt học sinh ba trường, cậu tính cùng anh trai trên danh nghĩa của mình khiêu vũ?"

Godric cúi đầu, anh biết điều này đại biểu cho từ chối. Bất quá, anh lập tức ngẩng đầu, hai mắt phát sáng: "Sala, cậu không phải là không biết khiêu vũ đấy chứ?"

Salazar trầm mặc.

Godric kéo ống tay áo Salazar: "Tôi dạy cậu khiêu vũ là tốt rồi, chúng ta đại biểu cho hình tượng Hogwarts!" Một giây sau, hai người độn thổ, địa điểm phòng ngủ Godric.

Godric rạo tực khóa cửa lại, sau đó anh nghiêm trang nói: "Khiêu vũ là lễ nghi xã giao cơ bản nhất, yên tâm đi, cậu rất hiếu học."

Giờ phút này, thần sắc Godric giống như mèo trộm cá, anh khoác tay lên hông Salazar, hai người dựa sát vào nhau: "Cậu để tay lên vai tôi."

Vậy mà Salazar thoáng cái vuốt ve móng vuốt bên hông: "Tôi hẳn là học bước nam mới đúng chứ."

Godric trầm mặc, đúng vậy, nhưng nếu như thế, mình hiện tại không phải nhảy bước nữ sao?

Salazar nở nụ cười giảo hoạt, anh ôm chặt eo Godric, sau đó ghé vào tai đối phương, ôn nhu nói: "Nên cậu khoác tay lên vai tôi đi." Nhiệt khí phun ở tai lan ra phụ cận, mặt Godric không nhịn được ửng đỏ, anh dời tầm mắt ra chỗ khác, có chút lúng túng chuyển tay đi.

"Được, tiến về phía trước ba bước." Godric không quên làm giáo sư tốt, mặc dù anh cảm thấy mọi việc tựa hồ thoát khỏi khống chế của bản thân.

Godric dẫn dắt Salazar tiến về phía trước, chỉ đi hai bước, Godric có chút hoảng hốt, cánh tay bên hông vuốt ve có chút chặt, cả người anh đã dán lên người Salazar, nhiệt độ cách lớp y phục truyền tới, tim Godric bắt đầu đập gia tốc.

"Kế tiếp?" Cố ý đè thấp thanh âm giàu từ tính, Salazar cố tình rù rì bên tai Godric.

"...Tiếp...Sang trái ba bước." Khí thế của Godric không tự chủ được mà suy yếu, anh cảm thấy lỗ tai phát nhiệt, tại sao anh không biết Salazar luôn lãnh mạc lại có một mặt như vậy.

Salazar nhếch khóe môi, tên ngốc này nói muốn dạy anh khiêu vũ, anh liền đoán được đối phương đang tính cái gì, cho nên anh mới trêu ngược trở lại, bất quá, không nghĩ tới Godric dễ đỏ mặt như vậy, sư tử thu móng vuốt, quả thực có mấy phần khả ái.

"Tiếp tục?" Salazar phát huy đầy đủ bản chất của học sinh giỏi, cố gắng học tập.

"....Sang trái..." Thanh âm Godric càng ngày càng nhỏ, mới vừa rồi Salazar nói chuyện dường như chạm phải vành tai anh, khiến nhịp tim anh đập lỗi một nhịp, Godric không biết mình đang nói cái gì.

Sang trái? Salazar liếc mắt nhìn, đã là vách tường rồi, bất quá anh vẫn nghe theo chỉ đạo của giáo sư vũ đạo, tiếp tục sang trái.

Lưng dụng phải vách tường, Godric có chút thanh tỉnh: "Hình như không có đường." Dạy người khác khiêu vũ thành như vậy thật đủ mất mặt.

Salazar cười ra tiếng, anh không buông cánh tay đang ôm thắt lưng: "Tôi nhảy thế nào?"

Theo việc thực mà nói, Salazar nhảy vô cùng tốt, tối thiểu không dẫm chân, Godric cắn môi, anh cảm thấy bị đối phương trêu đùa rồi, cho nên anh cố tránh ra ngoài, đáng tiếc sau lưng là tường, phía trước là Salazar còn tựa lên người anh, tay cũng chưa nới lỏng.

Godric có chút ảo não, anh tăng thêm sức, nhưng Salazar vốn chiếm ưu thế: "Sala, cậu là cố ý..." Godric còn chưa dứt lời đã bị ngăn chặn, trên môi một mảnh ấm áp, cái này, Godric mất hết khí lực, vốn còn đang tính thoát ra lại kìm lòng không được mà thất bại bởi Salazar.

Cảm giác hôn rât tuyệt, đối phương phản ứng thành thực tiến thêm một bước khiến Salazar vui vẻ, anh dời cánh tay vô ích kia qua tóc Godric, túm lấy gáy, sau đó cúi xuống làm nụ hôn sâu hơn, cho đến khi hơi thở đối phương trở nên rối loạn.

"Không biết thở?" Salazar trêu chọc.

Godric nghiêng đầu đặt lên vai Salazar, bình ổn hô hấp của mình, anh muốn tìm về quyền chủ động, trầm mặc mấy giây, anh phản kích rồi, anh nghiêng đầu cắn cổ Salazar, dọc theo cần cổ tiến về phía trước. Đáng tiếc Salazar có kỹ năng cao hơn, cánh tay dừng ở thắt lưng chỉ tăng chút lực, Godric lần nữa mất hết khí lực.

Salazar nới lỏng tay, lui đầu thưởng thức vẻ mặt đối phương, Godric đang không cam lòng nhìn anh chằm chằm, ánh mắt sáng như tuyết tựa như động vật nhỏ bị ủy khuất, muốn thay đổi ánh mắt này, phương pháp đơn giản nhất trước mắt có một, Salazar lần nữa dán vào, hôn lên, đôi mắt thiếu niên rất nhanh mất đi tiêu điểm.

Thật ra thì cảm giác này cũng rất tốt, Godric mơ mơ màng màng không hề so đo thứ gọi là quyền chủ động nữa, sau khi kết thúc, anh ôm Salazar cười ha hả, Salazar như vậy cũng chỉ có mình anh nhìn thấy, thật tốt.

...

Cùng lúc đó, Harry và Ron đang cuống lên trong phòng ngủ, Ron còn chưa tìm được bạn nhảy, mà Harry còn đang vì mình không biết khiêu vũ mà phiền não, cậu ngẩng đầu nhìn Ron: "Cậu nói Sal sẽ khiêu vũ chứ?"

Sal Jean, trong mắt bọn họ là người toàn tài, trừ ma dược và bay ra thì không gì không biết.

Ron chần chờ một chút: "Hẳn là biết." Có lễ nghi bàn ăn kiểu quý tộc hẳn cũng sẽ biết phương thức giao tiếp của quý tộc.

Harry càng thêm bất an, cậu ở trong phòng ngủ đi tới đi lui, đột nhiên cậu thấy trên bàn Salazar có một quyển sách, chữ trên bìa giống như là...

Harry cầm quyển sách lên, sau đó giơ ra cho Ron nhìn, trên mặt có mấy cái chữ rất to -.

"Có lẽ lúc trước cậu ta không biết khiêu vũ," Ron đối với người đọc quyển sách này cực kỳ khâm phục: "Nhưng giờ cậu ấy đã biết."

Harry gật đầu, cầm quyển sách trên giường nhìn nhìn, nhờ phúc Sal, cậu rốt cục có thể không cần tìm giáo sư vẫn có thể học khiêu vũ.

Tác giả: Salazar thật rất phúc hắc ~~~ ha hả ~~~ rốt cục có chút hôn hôn, chút chút sờ soạng ~~~

Godric da mặt dày biến thành xấu hổ, mà Salazar da mặt mòng đứng trước người trong lòng lại đặc biệt chủ động, hắc hắc ~~~ người trước người sau rất khác biệt a ~~~

Chương sau: Lời mời dũng cảm, kính thỉnh mong đợi ~~~