"Đến đây, Roger, giới thiệu một chút." Andrea kéo Roger không lên tiếng đang đứng một bên: "Người này là Draco Malfoy, bên cạnh là Blaise Zanibi."
Roger khẽ gật đầu, hắn không thường dễ dàng tự giới thiệu bản thân cho nên vẫn im lặng như cũ, bất quá hắn khá hứng thú ngó chừng đứa trẻ nhà mình.
Một đứa nhỏ thuộc gia đình quý tộc không thể nhạt nhẽo, Draco và Blaise ứng biến hành lễ rất tự nhiên.
"Cậu chủ nhỏ nhà Malfoy, ta muốn mời cha mẹ trò uống trà chiều, hai trò muốn đi cùng chứ?" Andrea giọng điệu thân thiết hỏi.
Blaise không nhịn được lén kéo lưng áo Draco, cậu không muốn tham gia tiệc trà xã giao của người lớn, huống chi ông chú kỳ quái Roger kia đang dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn cậu, ánh mắt đó khiến cậu cả người không được tự nhiên.
Draco dĩ nhiên không muốn đi, cậu trộm liếc nhìn vẻ mặt cha mẹ mình một cái, rất tốt, cha mẹ không có ý muốn mình đi, cho nên cậu nhẹ lắc đầu giải thích: "Cảm ơn, nhưng chúng em còn nhiều thứ cần mua, vẫn là thôi đi." Nói xong, hai đứa nhỏ hành lễ xoay người chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút." Andrea vươn tay kéo lưng áo Draco, lấy xuống thứ gì đó: "À, không có chuyện gì, ta tưởng trên lưng trò có thứ gì đó, là do ta nhìn nhầm rồi."
Draco im lặng, cũng không ở lại, Blaise lại càng lôi kéo Draco rời đi, ông chú kỳ quái đó vẫn đang nhìn cậu kìa, thật giống âm hồn bất tán.
Đợi hai đứa nhỏ đi xa, Roger mở miệng: "Đây là cái gì?"
Andrea vung tay lên, hai ngón tay đang kẹp một con bọ cánh cứng, cô lấy đũa phép biến cái chén trên bàn thành một bình thủy tinh nhỏ, sau đó thả con bọ vào, đậy nắp: "Hiện còn chưa xác định." Theo lý mà nói, bọ cánh cứng sẽ không chạy đến nơi này, bất quá những người ở đây không có khả năng lập tức phân biệt được nó có phải Animagi không, nói như vậy đi hỏi chuyên gia là được rồi.
Lucius và Narcissa không xen mồm, đàng hoàng đi theo, cuối cùng tới sảnh khách quý, Andrea gõ cửa trước sau đó đẩy cửa đi vào, những người còn lại cũng theo sau, Roger đi cuối đóng cửa lại.
Bên trong là một đại sảnh xa hoa, trần nhà là đèn treo hoa lệ, bốn vách tường điêu khắc một vài hoa văn kỳ quái, giữa phòng là một cái bàn dài bằng bạch ngọc, bên cạnh bày hàng ghế thủ công tinh xảo, cách bàn dài không xa là một dãy ghế salon.
Salazar đang ngồi đầu bàn dàn, trước mặt để chén trà, Elise ở bên cạnh đang châm trà. Mà trên ghế salon có một cục "Núi nhỏ" – bị chăn lông quấn thành viên cầu, bên mép chăn có mấy sợi tóc đỏ xổ tung, rất rõ ràng có người đang ngủ trên ghế salon.
Con chồn tuyết nhảy khỏi vai Andrea, đồng thời chuyển thân biến thành bộ dáng phù thủy, Lucius và Narcissa sau khi nhìn rõ thì sửng sốt trong nháy mắt, bức họa trong nhà với người thật trước mặt là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nhà Malfoy có huyết thống Veela, Lucius rất rõ ràng, bất quá lúc này hắn tìm được căn nguyên rồi, hắn há hốc mồm, muốn chào hỏi nhưng không dám thốt thành lời, Narcissa chỉ trong chốc lát đã dời mắt sang hướng khác, lễ nghi quý tộc nhìn người khác chằm chằm rất thất lễ.
Laenly nhìn về phía sau, ít nhất hai người này không thốt ra lời nào không nên nói, coi như không tệ.
Roger cười cười đi tới trước bàn dài, lôi một cái ghế rồi ngồi xuống, thành thật mà nói, hắn thấy đàn ông quá xinh đẹp cũng rất phiền toái, ra cửa dùng tướng mạo của mình cũng không tiện.
Andrea nhìn ghế salon, lại nhìn về phía Elise, người này nhướn mày: "Cậu ta đang thí nghiệm kiểu dáng chăn lông nào ngủ thoải mái nhất à."
"Gerson Weasley!" Laenly lên tiếng, thói quen ngủ chẳng phân biệt trường hợp của bạn tốt khiến hắn rất bất đắc dĩ.
Bị điểm tên, người trong chăn ngọ nguậy hai cái, rốt cục ló đầu ra, mái tóc xõa tung, một bộ chưa tỉnh ngủ, Gerson Weasley hôm nay thật sự là thiếu ngủ, chủ nhật này cặp sinh đôi không tìm hắn nhưng những ngày không phải chủ nhật lại càng mệt, ví như trưa qua chạy đến phòng hắn luyện tập bố trí bẫy rập, hại hắn còn có giáo sư McGonagall, không phải chỉ trốn một tiết biến hình thôi sao, có cần làm khó hắn thế không? Hại hắn không thể ngủ trưa, buổi tối còn phải đến chỗ McGonagall cấm túc nên cũng không ngủ được. Mà trận đấu sáng nay hắn không có hứng xem cho nên trực tiếp chạy tới cửa hàng ngủ bù.
"À!" Mơ hồ mở miệng, Gerson lười biếng không muốn thò tay ra khỏi chăn, chào hỏi một tiếng lấy lệ sau lại dựa vào ghế salon, vẫn bọc chăn.
Lucius và Andrea ngồi vào chỗ Andrea chỉ, hai người không nhịn được liếc nhìn bạn nhỏ Weasley trên ghế salon, bọn họ từng gặp ở tầng hầm.
Lại có thể tùy ý ngủ trước mặt ngài Slytherin, quả nhiên là người của ngàn năm trước. Đôi vợ chồng mặt ngoài đờ đẫn, nội tâm rối loạn, tổ tiên nhà mình là một mỹ nhân Veela mị hoặc thì thôi đi, tổ tiên nhà Weasley lại là Slytherin chính tông, mà Ngài Slytherin ngồi ở chủ vị lại chỉ chú ý uống trà ăn điểm tâm ngọt không lên tiếng, buổi tụ hội trà chiều của Slytherin không khỏi quá nhàn tản a.
Đúng rồi, còn có người phụ nữ tết tóc đuôi ngựa hai vợ chồng chưa từng thấy, đây là người nào a.
"Elise, xem thứ này một chút." Andrea vứt bình thủy tinh qua.
Mọi ánh mắt đều hướng về bình thủy tinh, Salazar chỉ liếc một cái liền hiểu rõ, Elise cũng là một cao thủ, cô lấy bọ cánh cứng ra: "Một Animagi." Giám định xong, cô quăng bọ cánh cứng ra không trung, đũa phép vung lên, một người phụ nữ tóc quăn vàng vô cùng chật vật ngã xuống đất.
"A!" Mặt người này chạm đất, không nhịn được đau mà kêu thành tiếng.
Lập tức, người phụ nữ quay đầu lại: "Các ngươi..." Mới thốt được hai chữ, mụ liền dừng lại nhìn Laenly ngẩn người, lấy góc độ côn trùng và góc độ phù thủy để nhìn hiệu quả thực không giống nhau, mà vẻ mặt mụ lúc này là mê trai: "Thật xinh đẹp ~"
Lời này vừa thốt lên, nhiệt độ chung quanh lập tức tụt xuống.
Laenly không nhúc nhích, sát khí quanh thân cũng không ngừng sôi trào, Roger quay đầu sang một bên cắn môi tỏ vẻ không nghe thấy, Lucius và Narcissa nhất trí cúi đầu yên lặng chờ không khí lạnh lẽo đi qua. Elise duy trì vẻ mặt bình thường, châm trà vào chén, Salazar cũng không kiêng kị điều gì, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười ôn nhu.
Gerson ở thời điểm bọ cánh cứng biến thành phụ nữ đã thanh tỉnh một chút, bất quá lập tức rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy người kia ca ngợi, hắn không thể quản miệng mình, "Phì" một tiếng, tiếng cười kia trong đại sảnh an tĩnh phá lệ rõ ràng.
Một giây sau, Gerson cảm thấy một tia tử vong bắn thẳng đến mặt mình, hắn không tự chủ được rụt người lại: "...Thật buồn ngủ..." Nặn ra mấy chữ liền nhanh chóng trượt vào trong chăn, bịt kín đầu, lại lần nữa hóa thành gò núi hình cầu, lần này thì cả tóc cũng được giấu kín.
"Confundus Charm---" Andrea niệm chú trước khi chồng mình ra tay, người phụ nữ ngu xuẩn này biết nhiều lại hay nói lung tung, để Laenly động thủ, mụ không chết cũng rụng một tầng da.
Roger nín cười đến cực khổ, cuối cùng không nhịn được mà khụ một tiếng, hỏi: "Người này là ai a?"
"Nữ ký giả của <Nhật báo tiên tri>." Elise vung đũa phép, biến người phụ nữ vẻ mặt hoảng hốt thành bọ cánh cứng, nhét lại vào bình thủy tinh, cũng lắc lắc cái bình trước mặt Laenly: "Cậu muốn không?"
"Đừng đùa, Elise." Andrea vội lôi Laenly, sau đó quay đầu về cặp vợ chồng: "Hai người uống trà đi, đừng quá câu nệ."
Lucius và Narcissa nghe tiếng ngẩng đầu, không khí lúc này đã dễ chịu một chút nhưng vẫn còn khá quỷ dị, cũng không khiến thường nhân không chịu nổi.
Laenly bực mình, hắn nhìn về phía sư phụ mình, phát hiện sư phụ cũng đang cười, cái này, hắn tức cũng không thể bộc phát.
Vì chuyện như vậy mà tức đến giờ thì dường như có chút bụng dạ hẹp hòi, Laenly nhận hồng trà vợ mình đưa tới, uống một hớp định thần, rất nhanh, nhiệt độ rốt cục trở về tiêu chuẩn bình thường.
Tác giả: Roger bị Blaise xem như ông chú biến thái, đồng tình – ing~
Laenly trước mặt mọi người bị nói là xinh đẹp, cũng đồng tình – ing~
Gerson cười xong trốn vào chăn, thực khả ái – ing~
Elise cầm bình thủy tinh trêu sư huynh, sư phụ cũng cười, lại đồng tình với Laenly –ing~