[HP] [Snarry] Đàn Ông Cũ

Chương 72: Cái chết của Voldemort




Vừa mới qua sinh nhật có vài ngày thôi, Voldemort đã gửi thư cho nó và muốn hẹn nó đến gặp gã. Đi cùng với Lucius Malfoy, hoặc là gã sẽ mang cả ba má nó đến uy hiếp nó. Những tên sùng tín gã đã tập hợp nơi ngọn đồi, theo dõi tung tích của ba má nó.

Nó giấu giếm Severus Snape, đứng trước cửa nhà ở đường Bàn Xoay, khi mà ông đang bận rộn với những chai độc dược, những dụng cụ. Nó luôn biết thói quen của ông, cứ từ 2,3 giờ chiều đến 7 giờ tối, dù bên ngoài có tiếng động gì nữa, ông cũng sẽ chẳng đặt chân ra ngoài dù một bước. Đó đã là cái thói của ông từ đời nào. Trừ cái bữa sinh nhật nó là ông chẳng đụng tới đống độc dược mà dành thời gian cho chuẩn bị trang trí, thức ăn linh tinh.

Ánh sáng lập lòe ở trước mặt Harry, hình bóng từ trong vòng xoáy không gian. Cái bước chân cùng mái tóc bạch kim, làn da nhợt nhạt và gò má cao. Còn ai ngoài Lucius Malfoy. Y gõ cái cây gậy đầu rắn xuống một cái mạnh.

"Harry, em đây rồi." Lucius nhướng đuôi chân mày lên cao vài centi, trên ngón tay mượt mà của y gõ nhịp. Y giống như đang muốn ám chỉ điều gì đó với nó. Nhưng nó có cảm giác, y không thể được những thứ đó ra khỏi miệng.

"Đi thôi." nó khoác tay lên tay y, chẳng có tâm trạng mà nói chuyện. Nó đang suy nghĩ nặng nề về chuyện, nó không biết liệu nó có thể an toàn quay trở lại con đường Bàn Xoay hay không. Rồi nào là lí do vì sao, gã lại tìm nó sau một khoảng thời gian dài gã được lên báo chí. Đến cả bộ phép thuật cũng không thể phủ nhận sự quay lại của gã, vì gã, những kẻ sùng gã, đều đang mạnh mẽ phát huy sự hiện diện của mình.

Y đưa nó đến phủ Gaunt như mọi khi, không khí nơi đây vẫn nồng nặc mùi hôi thối và tanh tưởi của xác chết. Còn hơn cả lần trước nó đến nơi này. Gã đã khiến cái phủ tồn tại lâu đời này phải tan nát, bầy hầy sau khoảng thời gian đó. Lucius đứng ở phía ngoài, cong eo chào nó rồi để nó đi vào bên trong.

"Harry.."

Nó vừa mở cánh cửa bên trong, gã đi từ bên ghế sô pha, đi những bước chân như gió đến chỗ nó. Trên gò má của nó là những ngón tay lạnh buốt như tảng băng của gã.

Ngón tay của gã khác hẳn những ngón tay của Severus Snape, đó là những ngón tay thon dài như búp măng non. Những ngón tay thường được ví von là bàn tay dùng để đánh đàn Piano chứ không phải đụng tới việc nặng nhọc. Người ta thường nói, người có bàn tay như vậy là có số sung sướng.

Nó không biết điều đó có đúng với gã không, khi gã đang dùng đôi mắt đỏ hoảng hồn, như một đứa trẻ sợ hãi. Gã đang cố làm điều gì đó mà nó không thể hiểu được.



Chỉ cần đứng trước mặt gã, chưa có lần nào là nó có thể hiểu được gã đang làm cái quái quỷ gì nữa.

"Ông muốn gì?"

Nó hiển nhiên là lạnh lùng, chẳng đời nào nó có thể thích người như gã. Kẻ đã giết cha giết mẹ của nó, dù là đã từng đi nữa. Gã vẫn còn sống, gã đã giết quá nhiều người. Thậm chí là bây giờ, nó cũng đang cố kiềm nén cảm giác ghê tởm của chính mình. Bàn tay của nó mò cây đũa phép trong tay áo, nắm chặt cây đũa.

"Bellatrix đã chết, đúng không?"

Gã dịu dàng, những ngón tay vẫn đang sờ từng chút chút một trên gương mặt nó như thể gã đang vẽ vời, điêu khắc khuôn mặt nó. Gã còn chẳng nhăn mặt, hay là thể hiện ra sự căm thù, hay là khinh thường. Gã làm mấy cái hành động thật lẽ khẽ, chẳng có mục đích gì.

"Phải, tôi đã giết bà ta."

"Ừ."

Gã rụt bàn tay về, lùi lại vài bước. Thoáng cái, gã giơ cái đũa phép của gã lên chỉ vào nó. Nó nhanh tay sử dụng phản chú với gã. Chỉ trong cái chớp mắt, cái phép thuật của gã, mềm mại nhẹ như tơ, đánh ngược về hướng gã. Làm gã chết một cách không thể chấp nhận nổi.

Gã đang cố làm gì?

Nó còn chưa kịp tự hỏi thì cái xác của gã đã nằm trên sàn, trên cái thảm lông trắng dày ấm. Gã cười kể cả khi đã chết. Chẳng phải là điệu cười tự mãn xấu xa, mà là nụ cười mãn nguyện ngây thơ.

"Harry, Lord." Lucius nghe tiếng ở trong, vội mở cửa. Lúc này, nhìn y khác so với hồi nãy. Nhìn y có hồn hơn, giống con người hơn. Còn ban nãy, lúc nó gặp y, y tựa như một cái máy móc bị điều khiển. Bị mâu thuẫn và khó hiểu.

"Ông ta chết rồi." Nó nhìn cái xác của gã, giọng nói thì thào. Có lẽ là trả lời y cũng có lẽ là tự nói chuyện với chính bản thân mình.

Y chòng chọc nhìn cây đũa phép trong tay nó, không phải là cây đũa phép song sinh với cây đũa của gã. Là một cây đũa đầy mùi có chết chóc, là cây đũa mà nhìn từ xa cũng đủ biết, cây đũa ấy đã được sử dụng giết chết biết bao nhiêu là người mà không thể kể hết được.

Nó thẫn thờ như người mất hồn, chẳng biết thời gian trôi qua được bao nhiêu lâu. Nó còn chẳng tỉnh táo mà biết được mọi thứ nó gặp đang là gì.

"Lord.. đã bảo vệ em." Lucius nói, cụp hàng mi xuống, bàn tay của y run rẩy.

"Voldemort.. ừ, phải là Voldemort muốn, em trở thành người gánh vác của những Tử Thần Thực Tử. Những kẻ yêu quý và trung thành của hắn, đều đã chết."



"Chuyện này là sao?" Nó giật mình rồi dồn dập hỏi y.

"Những cái xác ở ngoài phủ Gaunt đều là thuộc hạ trung thành nhất của hắn. Chỉ trừ những người đã theo em và những người trung lập. Những người kia đều chết rồi, chết hết cả, không còn ai hết." Lucius đơ cả cảm xúc trong những câu nói của chính mình:"Hắn muốn em, phải sống và để tôi, phải phục vụ và tuyên thệ với hắn, luôn trung thành với em cho đến lúc chết."

"Vậy nên, đó là lí do ban đầu mà ông chọn trung thành với tôi ư?" Nó lùi lại vài bước, dù cho nó đang cảm thấy chuyện này thật phi lí. Nhưng, nơi đâu đó dưới con tim nó mách:"Đó là thật."

"Chính xác là vậy." Lucius đưa con ngươi màu xám dòm lên trần nhà, thay đổi thái độ chóng mặt. Gương mặt của y rõ nét xảo quyệt và khốn nạn trong mắt nó.

Nó thở dài, tuy là nó đã biết một chuyện nữa. Nhưng không hiểu sao, nó vẫn có cảm giác thật hụt hẫng. Không hề là hả dạ và mừng rõ như nó từng tưởng tượng sau khi giết chết Voldemort rồi nó sẽ được tự do. Thứ cảm xúc trong nó lại càng nặng trịch hơn mà thôi.

"Đừng áy náy, Harry thân ái." Lucius dùng giọng điệu thật ma quái:"Hắn chết vì hắn đã không còn muốn sống tiếp nữa."

"Việc hắn tiếp tục sống, có lẽ đối với chính bản thân là một sự nhục nhã." Y phủi người, phe phẩy ở dưới mặt bàn chỗ sô pha. Một con bọ từ đó chui ra ngoài.

"Để coi." Y sờ càm trầm tư vài giây:"À, đúng, Rita Skeeter. Chắc cô tự biết mình nên viết gì và không nên viết gì nhỉ."

Không phải là một câu hỏi mà là một câu khẳng định.

Con bọ bay ra khỏi phủ Gaunt thật nhanh.

Nó há miệng, chẳng nói ra được câu nào. Lucius đi đến trước mặt nó, y quỳ gối dưới chân nó rồi thật cung kính:"Harry, ngài chính là chủ nhân mới của tôi."

Dù ánh mắt của y chẳng hề có chút sợ hãi nào. Harry cười, không hề giận dữ. Nó nhẹ nhàng:"Vẫn là thôi đi, tôi không có hứng thú với cái thứ như Tử Thần hay là chủ nhân này nọ. Nghe rất bệnh hoạn."

"Ông cứ hãy lo cho Draco và gia đình ông, xử lí mọi thứ êm đẹp là được. Từ nay, Voldemort đã chết. Sẽ không còn Tử Thần Thực Tử. Cũng không còn Chúa Cứu Thế nữa. Đây không là ý kiến mà là mệnh lệnh. Là mệnh lệnh duy nhất cũng là cuối cùng."

Nó bỏ đi ra khỏi phủ Gaunt. Dù có qua thêm bao nhiêu lâu đi nữa, nó cũng không thể thích nghi được với giới quý tộc. Nó không hề phù hợp để là một Slytherin. Nó chỉ là một người bình thường, không thích suy nghĩ phức tạp xa xôi, trái tim của nó cũng vậy. Chỉ có thể chịu đựng được những thứ bình thường. Nó không thể ra tay với kẻ vô tội, cũng không có đầu óc đối diện với những âm mưu lòng vòng. Cũng không thích những bộ mặt tự mình của quý tộc.

Nó về tới nhà chỉ mới có 6 giờ rưỡi tối. Ông vẫn còn chưa xong việc, nó nhanh chân đi tắm rửa rồi nằm ngã người trên ghế. Qua ngày hôm sau, Cái tin Voldemort hoàn toàn biến mất cùng lũ thuộc hạ trung thành của gã, tất cả đều cả chết tràn lan trên báo. Cái tên đầu bài của những bài báo chính là:"Ai mới là Chúa Cứu Thế thật sự? Là Liva Potter hay là Harry Snape?"



Kèm theo đó chính là danh tiếng của Liva bị chìm xuống đáy cốc. Người ta lại bắt đầu ăn mừng sau vài tháng tin tức Voldemort trở lại hành động ngang ngược. Harry hiển nhiên được người ta tung hô là anh hùng, là Chúa Cứu Thế thật sự.

"Em đã.." Thầy Snape cầm tờ báo trên tay rồi nhìn lên mặt nó. Khi, mắt nó chạm mắt với ông. Ông không hỏi nữa, ông chỉ nói dịu dàng:"..thôi, em bình an là được."

"Anh sợ em chết ư?" Nó hỏi, nó lại hỏi ngớ ngẩn nữa rồi. Merlin, làm sao để nó có thể bỏ cái thói thích hỏi những câu như thế này được. Khi cái miệng của nó cứ hành động trước lí trí của nó.

"Harry, nếu em chết, tôi sẽ chết cùng em. Tôi ủng hộ việc em làm dù đúng dù sai." Ông khép tờ báo lại, đi đến chỗ nó rồi hôn lên mái tóc thơm tho. Ông đưa tay vuốt ve những sợi tóc của nó thật êm dịu.

Nó ôm chặt lấy ông, trong đầu thoáng nghĩ tới Voldemort, nghĩ tới Hamila, nghĩ tới Dinell, nghĩ tới Bellatrix. Nó nghĩ tới rất nhiều người đã đi ngang qua đời nó. Như những thước phim dài, chứa đầy những kí ức của những mảnh đời.

"Có lẽ ở đời ai cũng có nỗi khổ hết cả anh nhỉ." Nó làu bàu khi ôm lấy ông.

"Cuộc sống vốn dĩ không công bằng, Harry." Ông khẽ nói, bao trùm nó bằng lớp áo chùng rộng thùng thình:"Em phải biết, để có thể kết thúc được tất cả cái khổ cũng chỉ có cái chết và cái chết của chúng ta bị quên lãng."

"Những người như tôi, có lẽ chỉ phù hợp với những người có cái khổ giống tôi mà thôi. Những kẻ có cuộc sống như nhau, mới có thể lí giải lẫn nhau. Tôi luôn cho rằng, em hiểu tôi hơn bất kì ai..."

Ông nói chẳng đầu chẳng đuôi, những câu nói đầy tính sâu xa hay chỉ về điều gì đó. Ông đang chẳng hề ổn định như vẻ bề ngoài của chính ông. Những câu nói ấy có vẻ là ông đang tự nói với chính bản thân mình vậy.

"