Editor: Yuki
Beta: Băng
Ngoài dự kiến của Draco, Hermione vốn nên vào nhà Ravenclaw lại vào nhà Gryffindor, nếu nói hắn thừa nhận cô nàng phù thủy này có lẽ là vì sự dũng cảm của cô, nhưng điều hắn kinh ngạc là Neville cũng vào nhà Gryffindor —— tuy rằng lúc đó mũ Phân loại đã do dự rất lâu, nhưng nó vẫn đưa cậu bé vào nhà Gryffindor.
So với bất kỳ người nào thì mũ Phân loại luôn có khả năng nhìn thấy tiềm lực của mọi người, bởi vậy tuy rằng Draco đã rất ngạc nhiên trong chốc lát, nhưng hắn cũng không để trong lòng.
Draco đã nghe qua tên hiệu trưởng của Hogwarts rất nhiều lần và đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ông ấy.
Đó là một ông già rất có sức sống, đầu tóc và chòm râu đều đã bạc trắng, thoạt nhìn trông có vẻ hòa ái và thân thiết, hình như cái mũi ưng kia từng bị gãy qua một lần, nhìn không được đẹp lắm, nhưng đôi mắt xanh thẳm sau cặp mắt kính kia, thực sự làm người khác cảm thấy rất cuốn hút.
Sau cặp kính hình bán nguyệt kia, đôi mắt màu lam kia sáng ngời, cơ trí, lặng lẽ và ôn hòa.
Đó là một đôi mắt biết nói, cho dù chòm râu kia đã vô tình che khuất hai phần ba dung mạo, không để người khác nhìn thấy vẻ mặt, hắn có thể đọc ra từ trong đôi mắt đó là sự bao dung và nụ cười ôn nhu.
"Khi giáo sư Dumbledore còn trẻ, nhất định là một người rất đẹp."
Bằng khả năng từng duyệt qua vô số ánh mắt tàn nhẫn, Draco thấp giọng thì thầm với Pansy như vậy.
Pansy mở to hai mắt, giống như cô nàng đã nuốt phải một con ruồi, "Draco, cậu có điên không?"
Draco không thích Pansy nói hắn như vậy, nhưng dù thế nào thì, Pansy cũng quen biết hắn từ khi còn nhỏ, là tình cảm thanh mai trúc mã nên hắn cũng không so đo với cô nàng, hắn coi cô như em gái mà chăm sóc, chứ nếu hắn xem cô là một người con gái, thì hắn đã sớm lười để ý đến cô.
Vì thế hắn đành thì thầm với chính mình, "Chuyện đau khổ nhất trên thế giới này không có gì hơn một anh hùng đã bạc đầu, một người xinh đẹp đã đến tuổi xế chiều a......"
Draco lấy lại tinh thần, tỉ mỉ đánh giá ông lão ngồi ở giữa dãy bàn giáo sư kia, trong đầu thì nghĩ đến bộ dáng lúc trẻ của giáo sư Dumbledore.
Không có nhiều người dám trực tiếp nhìn thẳng vào chỗ ngồi của các giáo sư, Dumbledore nhìn thẳng vào đôi mắt màu xám đang tập trung kia, và nở một nụ cười nhân hậu.
Harry Potter thì không có may mắn như vậy, cậu né tránh ánh mắt của giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám Quirrell, người đang đội một cái khăn trùm đầu, nhưng lại không cẩn thận va phải ánh mắt của giáo sư Độc dược đang ngồi ở bên cạnh, dọa cậu sợ hãi tới mức ra một thân mồ hôi lạnh.
Cho dù sống lại một lần, giáo sư Snape vẫn là cơn ác mộng đối với cậu.
Mặc kệ lượng máu của cậu đầy bao nhiêu, chỉ cần nhìn thoáng qua khuôn mặt Snape thì cũng có thể chém rớt một nửa lượng máu của cậu trong một giây đồng hồ, nếu nhìn thẳng vào đôi mắt đó, Harry nghĩ cậu sẽ lập tức chết ngay tại chỗ.
—— so với Snape, Harry nguyện ý đối mặt với cái ót của Quirrell hơn.
Mặc kệ là đời trước hay là đời này.
Ron đụng vào eo của Harry, "Harry, cậu nhìn Malfoy kìa."
Vì thế khi Harry xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy hai mắt của Draco sáng lên khi nhìn giáo sư Dumbledore, vẻ mặt của cậu ta thật giống như một con rồng thỏa mãn khi nhìn thấy kho báu của mình vậy.
"Nếu nó nhìn Pansy, thì mình tuyệt đối sẽ cho rằng nó thật lòng yêu Pansy, nhưng mình không rõ vì cái gì mà lại nhìn giáo sư Dumbledore như vậy?" Ron thấp giọng. "Tóm lại, Harry, chúng ta không thể thiếu cảnh giác được. Mình thấy nó không giống như trước kia, nói không chừng là nó cũng giống như chúng ta —— vậy thì càng không được, ai biết rốt cuộc Draco Malfoy muốn làm cái gì đây?"
Harry cho rằng lời Ron nói cũng có đạo lý.
Căn cứ lời kể của bọn họ, Harry là ở lúc cậu 30 tuổi mới trở về đây, nhưng Ron là sau khi đưa con đến Hogwarts, ngủ một giấc xong rồi phát hiện mình đã quay trở về.
Điều này có nghĩa là thời điểm trở về của bọn họ không giống nhau, vậy Draco trở về từ lúc nào? Lỡ như cậu ta cũng trở về từ tương lai, nói không chừng cậu ta sẽ có chủ nghĩa trả thù xã hội thì sao, lỡ như cả gia đình của Draco đều trở lại từ lúc ở cuộc chiến năm thứ bảy thì sao? Nếu là thật thì đó cũng không phải chỉ là con dao sắc nhọn mà Voldemort đâm vào Hogwarts, mà là vô số tin tức tình báo và tài nguyên được đưa trực tiếp đến tay của Voldemort.
"Chúng ta phải theo dõi nó ta." Ron thì thầm vào tai Harry, "Tuyệt đối đừng để cho nó đến gần Quirrell."
Harry suy nghĩ một lúc, "Chúng ta cũng không thể nhìn chằm chằm nó hai bốn tiếng được, huống chi còn có cách truyền tin bằng cú mèo."
Harry và Ron lặng lẽ cau mày lại, bỗng nhiên Ron giãn mày ra, Harry kinh ngạc ngẩng đầu lên —— chẳng lẽ Ron nghĩ ra cách gì rồi?
Nhưng cậu lại nghe thấy Ron rất quen thuộc mà kêu to: "Hermione ——"
Harry: "......"
Ron, có phải cậu quên rồi đúng không, Hermione hiện tại không quen chúng ta?
Harry và Ron thấy một nữ phù thủy từ phía bên cạnh nhô đầu ra, vẻ mặt vô tội và nghi hoặc, "Có chuyện gì?"
Harry hung hăng đạp vào chân của Ron.
Ron kêu lên một tiếng, "...... Mình muốn nói, cậu là một cô gái tốt, cho nên chúng ta làm bạn với nhau đi!"
Hermione nhướn mày, cái này khiến cho cô nàng trông cực kỳ kiêu ngạo.
"Ồ." Cô lạnh lùng trả lời, sau đó rụt đầu về.
"Này anh bạn, chúng ta còn phải đối mặt một vấn đề nữa." Ron nhìn Hermione quay đầu lại và cùng nói chuyện với Neville, nhíu mày, nghiêm túc nhìn Harry. "Chúng ta phải làm như thế nào mới có thể đưa Hermione quay trở lại?"
Harry cảm thấy bất an và hụt hẫng, đời trước đã xảy ra rất nhiều chuyện, mới khiến cho bọn họ trở thành những người bạn thân thiết nhất, nhưng mà lần này, có rất nhiều chuyện không thể xảy ra nữa —— ví dụ như Ron không có khả năng chọc cho Hermione trốn vào nhà vệ sinh nữ khóc thút thít, bọn họ cũng sẽ không phàn nàn về việc Hermione rất khó ở chung.
Nhưng mà, nếu không có những điều đó thì bọn họ cũng không thể thiết lập mối quan hệ bạn bè bền vững với Hermione như kiếp trước được.
Nghĩ đến việc lần này sẽ mất đi Hermione, Harry liền cảm thấy rất buồn và vô cùng bàng hoàng, Hermione nghiêm khắc và thông minh, chu đáo, logic sắc bén, cô giống như là chị gái của cậu, cậu và Ron đã sớm có thói quen nghe theo lời của cô, cậu nghĩ cậu không thể thích ứng với cuộc sống thiếu đi một góc của tam giác vàng Gryffindor —— khi nghĩ đến điều này, cậu cảm thấy Ron sẽ điên lên mất thôi.
Cái này làm cho tâm tình của bọn họ liên tục xuống dốc, Harry vốn dĩ đã có kế hoạch hát bài hát của trường mà kiếp trước cậu chưa từng hát bao giờ, kết quả bây giờ cậu cũng đã quên mất rồi.
Draco thì vô cùng vui vẻ hát bài hát của trường, bài hát này được viết bởi Ravenclaw, hiện giờ nó đã được lưu truyền hơn ngàn năm rồi, hát lên bài hát này, thật giống như hắn vẫn có thể nhìn thấy nữ phù thủy thông minh lúc trước mang theo ý cười mà viết lên từng lời của bài hát.
Draco hát từ giai điệu này đến giai điệu kia, chạy từ giai điệu này đến giai điệu kia, cuối cùng hắn mỉm cười với cặp song sinh ở dãy bàn Gryffindor, giáo sư Dumbledore hát cùng với bọn họ cho đến khi bài hát kết thúc, mỉm cười vui vẻ và toàn nói những từ làm người khác khó hiểu, tuyên bố bữa tối đã chính thức bắt đầu.
Câu nói kia thật giống như ngôn ngữ của người cá.
Draco suy nghĩ, duỗi tay lấy ly nước bí ngô bỗng nhiên xuất hiện trên bàn, thực tế là, trên chiếc bàn trống, bỗng nhiên xuất hiện vô số món ăn mỹ vị.
Cứ nghĩ tới việc một ngàn năm trước, Hogwarts đã cam kết sẽ cung cấp ba bữa ăn một ngày, nhưng sau một ngàn năm, sự phong phú của thức ăn đã sớm vượt qua tưởng tượng của hắn.
Tuy nhiên có một bàn tay ngăn Draco lấy ly nước bí ngô.
Draco khó hiểu nhìn qua, thấy một nam sinh cao lớn, trên ngực của cậu ta đang đeo huy hiệu đại diện cho huynh trưởng ở trường.
"Xin chào, tôi là Draco......"
"Tôi biết, cậu là Malfoy." Huynh trưởng lạnh lùng trả lời, "Cho dù cậu là một Malfoy, cậu cũng không thể giống như lũ ngốc Gryffindor kia, cậu không thể theo Gryffindor hát bài hát không có gì nổi bật kia, nhìn thật ngu ngốc."
Draco nheo mắt lại, "Bài hát không có gì nổi bật?"
Nhớ tới phòng ngủ của Ravenclaw đều chất đầy những tờ giấy nháp, nhớ tới cô nàng đã lật xem bao nhiêu cuốn sách, dụng tâm suy nghĩ để sắp xếp từng từ từng chữ một, cô nàng tìm hiểu những giai điệu hay của toàn bộ thế giới để đưa vào bài hát, sửa đi sửa lại nhiều lần, Salazar còn nói cho cô nàng các từ ngữ thói quen của quý tộc, Hufflepuff thì giúp cô tìm tên những nhóm thực vật phù hợp với âm điệu của bài hát, Gryffindor thì tuyển chọn những học sinh trong bốn Nhà để hợp thành một dàn hợp ca lớn —— thời khắc Ravenclaw viết xong, những học sinh trẻ tuổi của Hogwarts đã hát vang lên một giai điệu du dương và vui vẻ, tuy rằng mỗi người đều hát theo ý của mình, bắt đầu và kết thúc đều không vào đúng nhịp, thỉnh thoảng quên lời, nhưng tất cả mọi người đều rất hạnh phúc.
Vốn dĩ bốn người bọn họ, mục đích ban đầu xây dựng Hogwarts, là muốn cho những phù thủy nhỏ có một ngôi nhà luôn đầy ắp những ký ức hạnh phúc.
Hiện tại đã cách thời đại của bọn họ đã một ngàn năm rồi, thời đó đánh đòn và cấm ăn là hình thức trừng phạt rất bình thường. Draco nhẫn nhịn sự thôi thúc muốn đem người trước mắt nhốt vào một căn phòng tối, hừ lạnh một tiếng, "Anh có tư cách gì mà dám nói những lời này?"
Cho dù những hy vọng và tâm huyết mà tổ tiên đã từng phó thác đã hóa thành những câu nói ngắn ngủi, cũng không còn ai có hiểu được sự kỳ vọng đằng sau những lời nói đó, chỉ còn sự cười nhạo và khinh bỉ của mọi người, Draco nhận ra rằng, mọi người giống như đang cười nhạo và khinh bỉ sự nghiêm túc, cẩn thận của Ravenclaw, giống như mọi người đều vui sướng vì điều này.
"Quyết đấu đi, anh cũng chỉ là một con rệp."
Draco kiêu ngạo hất cằm lên.
Đây là kiêu ngạo thuộc về tứ đại đầu sỏ, không bao giờ chịu đựng bất kỳ sự xúc phạm hay khiêu khích nào, đây là là dũng khí của Gryffindor. Bọn họ là những con sư tử kiêu hãnh luôn luôn tiến lên, không bao giờ thỏa hiệp.