[HP] [Salgod] Xuyên Không & Trọng Sinh

Chương 30: Kỳ Thi Cuối Kỳ Đau Khổ




EDITOR: YUKI

BETA: BĂNG

- o0o-

"Ngoài ra còn một việc nữa."

Sau khi trải qua cuộc thảo luận kịch liệt, ba người rốt cuộc cũng xác định số người tham gia là mười một người.

Draco đóng quyển notebook lại.

"Nếu chúng ta còn không có biện pháp nào, Hogwarts sẽ có thêm một con rồng Na Uy trông coi rừng Cấm —— Được rồi, nhiều khả năng nó sẽ thiêu chết chúng ta chỉ bằng một ngọn lửa."

Harry và Ron liếc mắt nhìn nhau một cái.

"Loại chuyện muốn thuyết phục đối phương tuân thủ kỷ luật thì cần phải mang theo Hermione. Cô ấy là chuyên gia về phương diện này." Harry nói.

"Mình sẽ liên lạc với Charlie." Ron nhận mệnh nói —— Anh trai cậu Charlie Weasley đang nghiên cứu về rồng ở Rumani.

"Hy vọng lần này mình sẽ không bị bắt và không cần đến rừng Cấm để xem kẻ thần bí uống máu tươi của kỳ lân." Harry rầu rĩ không vui.

"Các cậu còn nhớ rõ khi nào nhìn thấy hắn uống máu của kỳ lân không?" Draco nói.

"Đại khái là khoảng một tuần trước kỳ thi." Harry suy nghĩ một lúc, "Lúc ấy tụi mình bị mọi người xa lánh. Một tuần trước kỳ thi mọi người đều bận rộn ôn tập, nên tình cảnh của tụi mình tốt hơn một chút. Mình nhớ rất rõ."

"Nhưng con kỳ lân bắt đầu bị thương là khoảng hai tuần trước kỳ thi. Lúc đó Hagrid đã nói qua với tụi mình là chú ấy đã nhìn thấy một con kỳ lân đã chết." Ron bổ sung thêm.

"Hiện tại mình phải đi chuẩn bị đây." Draco thu dọn cặp sách và rời đi.

Bọn họ trở lại bên cạnh Hermione, Hermione bất mãn nói, "Các cậu rốt cuộc đang thương lượng chuyện gì? Tại sao Draco rời đi rồi? Cậu ấy không ôn tập sao?"

"Mình nghĩ, chắc hẳn là cậu ấy không cần ôn tập...... những đặc thù và điểm yếu của quỷ khổng lồ......" Harry rên rỉ một tiếng khi nhìn cuốn sổ ghi chú nói về những ngày nổi loạn của yêu tinh. "Mình cảm thấy mình vĩnh viễn không nhớ được cái này......"

Cậu thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ngày này là ngày có thời tiết đẹp nhất trong mấy tháng qua, bầu trời trong xanh, xanh biếc như quên mất bản thân, trong không khí như có hơi thở của mùa hè.

"Thật không thể tin được. Cũng sắp đến mùa hè rồi." Harry nói, "Năm nhất sắp kết thúc rồi."

Ron thở dài, "Đúng vậy. Nếu so sánh năm nhất với những năm sau, thì nó thật sự quá an nhàn."

"Mình rất nhớ chú ấy." Harry nhìn Ron.

Cậu đang đề cập đến Sirius.

Ron đã hiểu, cậu ấy an ủi Harry, "Chúng ta sẽ gặp lại chú ấy thôi."

Hermione đang vùi đầu vào cuốn《 Một Ngàn Loại Thảo Dược Và Nấm Mốc Thần Kỳ 》 để tìm hiểu về bạch tiên thì bỗng nhiên cô nàng nghe Ron hét lên một tiếng, "Chào Hagrid!"

Vào buổi chiều ngày hôm đó bọn họ rốt cuộc cũng thành công cho Hermione biết về sự tồn tại của con rồng Na Uy Nobert.

Cuối cùng Hagrid đành phải thỏa hiệp, bọn họ lại đi đến tháp thiên văn một lần nữa để giao Norbert cho bạn của Charlie.

Ron và Harry có bóng ma tâm lý rất lớn về chuyện này.

Ron liên tục nhỏ giọng nhắc nhở Harry là khi đi xuống nhất định phải mang theo áo choàng tàng hình.

Cũng may mắn là đoạn đường này không có nguy hiểm gì hết.

Dạo gần đây Draco rất bận rộn. Tổ chức GS cần được huấn luyện và cần quan sát các học sinh những năm khác để mời họ gia nhập, ngoài ra mỗi ngày hắn đều lặng lẽ chạy đến rừng Cấm để tìm kiếm kỳ lân —— Những động vật và thực vật đã từng không hề nguy hiểm trong mắt hắn đột nhiên trở nên vô cùng nguy hiểm.

Draco đành phải vô cùng cẩn thận mỗi ngày tiến lên một chút, có một lần tay của hắn vô tình bị gai của một cái cây cắt trúng, sau đó cả bàn tay lập tức sưng lên.

Lúc động đậy liền cảm thấy đau đớn đến mức không thể nhịn được, cũng may là trước khi vào rừng Cấm Draco đã đặt mua một đống lớn nước thuốc giải độc, nhưng sau khi rửa sạch độc tố tay của hắn vẫn còn sưng tấy, phải đến hơn một tuần nó mới khỏi hẳn.

Tuy nhiên từ đó về sau Draco rất ngạc nhiên khi phát hiện trình độ độc dược tiêu chuẩn của hắn biến thành trình độ bình thường.

Lại hai tuần nữa trôi qua, Draco rốt cuộc cũng phát hiện ra chỗ ở của kỳ lân và cũng rất cẩn thận thiết lập lên một tình bạn.

Nhưng không lâu sau, trong rừng Cấm vẫn có hai con kỳ lân đã chết.

Điều này khiến cho Draco rất tức giận trong một thời gian rất dài.

"Hắn ta lợi hại hơn so với mình nghĩ." Draco nói vẻ mặt vô cảm, và ép buộc nhiệt độ xung quanh xuống thành tám độ. "Dám giết chết kỳ lân!"

Hắn nghiến răng nghiến lợi.

Không có người nào trong Slytherin dám động chạm vào hắn, thậm chí toàn bộ Slytherin đều trở nên rất cẩn thận.

Harry phát hiện không biết từ khi nào Draco đã trở thành nhân vật phong vân chỉ cần dậm chân một cái thì cả Slytherin đều rung chuyển.

Harry và Ron cảm thấy rất kỳ diệu.

Đặc biệt là khi những người khác cho rằng họ đã tạo thành một vòng tròn với Draco, và chỉ những người ưu tú nhất trong các học viện mới có đủ tư cách gia nhập cái vòng tròn nhỏ này.

Đột nhiên trở thành nhân vật cấp cao trong mắt người khác, Harry và Ron tỏ vẻ rất áp lực.

Áp lực lớn hơn nữa chính là, cơ hồ là chớp mắt một cái là đã đến kỳ thi cuối kỳ.

Mỗi ngày Harry đều rất lo lắng lỡ như một ngày cậu không chú ý Quirrell liền đi trộm Hòn đá Phù thủy. Khi Harry và Ron nói với Hermione rằng cái chết của kỳ lân là bằng chứng Voldemort sắp sửa quay trở lại, Hermione mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, sợ Voldemort đột nhiên phá cửa xông vào.

Thời tiết rất là oi bức, nhưng là trước đây không lâu vẫn là mùa đông giá rét.

Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh.

Sau khi làm xong bài thi viết, bọn học sinh gấp không chờ nổi lao ra khỏi phòng thi oi bức.

Tiếp theo là phần thi thực hành.

Draco làm bài thi rất tốt, giáo sư Flitwick đã kêu từng người một tiến vào phòng học, xem bọn họ có thể làm trái dưa nhảy ở trên bàn được không.

Trình độ nhảy của trái dưa mà Draco thực hiện rõ ràng ở cấp bậc quán quân thế giới, giáo sư Flitwick thậm chí nhịn không được đứng dậy vỗ tay.

Mà giáo sư McGonagall thì yêu cầu bọn họ biến một con chuột thành một hộp thuốc. Hộp thuốc càng tinh xảo thì điểm càng cao —— Phong cách hoa mỹ của hộp thuốc của Draco rõ ràng có thể xếp vào loại có thể sưu tầm.

Điều này khiến Hermione cảm thấy rất kinh ngạc.

Mà khi làm bài kiểm tra Độc Dược, tất cả mọi người đều cùng nhau đau khổ.

Snape đứng ở phía sau chăm chú nhìn bọn họ, bọn họ có thể cảm nhận được hơi thở của ông ấy ở sau gáy, điều này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng khẩn trương.

Nửa đường Ron đột nhiên quên mất công thức, và ngẩn ngơ một lúc lâu.

Cũng may là cuối cùng cậu cũng run rẩy mân mê ra được.

Cậu bình luận, "Đó quả thật là một cơn ác mộng!!"

Môn thi cuối cùng chính là Lịch Sử Phép Thuật, chỉ cần kiên trì một giờ nữa, bọn họ sẽ tự do, và bọn họ có thể được nghỉ một tuần cho đến khi thông báo kết quả.

Khi giáo sư Binns tuyên bố hết thời gian làm bài, Harry và Ron cùng nhau hoan hô với những học sinh khác.

Mà Hermione thì rất lo lắng, "Mình cảm thấy mình đã trả lời sai hai câu hỏi rồi."

Harry dửng dưng nói, "Thi xong là được, dù sao mình cũng viết đầy đủ hết rồi."

Ron cũng cảm thấy bất ngờ khi nghĩ bản thân mình đã tốt trong lần thi này.

Mà Draco trông rất tiều tụy, "Chết tiệt! Xong rồi!"

Hắn nói những câu hỏi lịch sử phép thuật đó khiến hắn cảm thấy lộn xộn.

"Ngoài ra mình cũng không thể thuyết phục được chính bản thân mình." Draco nói, "Đối với câu hỏi lịch sử về một ngàn năm trước, đáp án trong sách giáo khoa hoàn toàn khác với trong trí nhớ của mình. Rõ ràng là trí nhớ của mình mới là chính xác."

Harry và Ron lặng lẽ nhìn chăm chú vào cái đầu cất giữ một ngàn ký ức của Gryffindor một trong bốn nhà sáng lập, và họ luôn có một loại cảm giác thôi thúc muốn xem qua chúng.

Lúc này Harry và Ron lộ ra vẻ mặt rất vi diệu ——

"Một trong bốn nhà sáng lập a, phù thủy huyền thoại, một trong những người sáng lập tứ đại học viện, vậy mà làm không tốt bài thi cuối kỳ năm nhất......"

Draco: "......"

Các cậu muốn như thế nào!! Tới quyết đấu a!!!

HẾT CHƯƠNG 30