[HP] [Salgod] Xuyên Không & Trọng Sinh

Chương 16: Cuộc Sống Luôn Không Muốn Cô Đơn




EDITOR: YUKI

BETA: BĂNG

- o0o-

Sự thật chứng minh Draco không bao giờ tham gia những trận đấu mà hắn không nắm chắc —— hắn sẽ không ngu ngốc để các giáo sư bắt được và trừ một đống đá quý.

Lần này không hạ gục được con quỷ khổng lồ nào mà còn bị bắt, Harry và Ron dường như có thể nhìn thấy được đá quý nhà Gryffindor biến thành số âm.

Vì vậy bốn Gryffindor đi theo sau hai Slytherin và chứng kiến Draco cực kỳ thuần thục ở trong góc ngoặt tìm được một đường hầm trên bức tường.

"Đi từ chỗ này có thể đến thẳng trước cửa phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor. Cẩn thận đừng để bị bắt ở ngay cửa."

Draco nhỏ giọng dặn dò bọn họ.

Harry trầm trồ đi vào đường hầm.

Ron khiếp sợ nhìn Draco, "Cậu nhất định sẽ trở thành bạn tri kỷ của George và Fred."

Sau đó khom lưng đi vào đường hầm.

Neville cũng bước vào theo.

Hermione cau mày nhìn Draco, "Mình hy vọng đường hầm này không phải là cậu đi dạ du phát hiện được. Mình hy vọng cậu không vi phạm nội quy trường học."

Draco mỉm cười, mặt không đổi sắc.

Hermione cũng đi vào.

Pansy không thể không nhìn bóng lưng của cô nàng bao phủ trong bóng tối, nói một cách mỉa mai, "Làm như cô ta không vi phạm nội quy vậy."

Pansy lo lắng ngẩng đầu lên, "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"

Draco ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngẫm nghĩ một lúc, "Đi thôi, đi theo hướng này."

Mình sẽ cho cậu thấy một trong 37 con đường bí mật đi tới phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin.

Nhân tiện nói thêm, Draco đã từ trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin phát hiện thêm 5 lối đi bí mật có thể dẫn tới phòng sinh hoạt chung. Hiện tại hắn đã phát hiện được 20 lối đi bí mật —— kỳ quái nhất là những lối đi bí mật đó có khoảng cách rất gần với tháp Gryffindor.

Nhưng khi Draco và Pansy xuất hiện trong phòng sinh hoạt chung, mọi người đều rất bình tĩnh, và các cô gái nhanh chóng lao đến, đẩy Pansy ra xa và ríu rít ân cần hỏi han Draco.

Sau khi giáo sư Snape bắt đầu tiết lộ ý định hướng dẫn Draco điều chế độc dược trong tương lai, Draco đành phải từ bỏ kế hoạch để đến gặp giáo sư Snape vì mục đích kiếm thêm điểm.

Điều này rất khó, bởi vì hắn phải có một lý do chính đáng.

Cũng may, giáo sư Snape đã chủ động hủy bỏ công việc sau giờ học, dường như chân của ông bị thương mà không rõ nguyên nhân.

Chỉ là bị thương đúng ngày quỷ khổng lồ đột nhập.

Bước vào tháng mười một, thời tiết trở nên rất lạnh, mọi người bắt đầu mặc những chiếc áo choàng rất dày và áo len.

Sau ngày hôm đó, Harry, Ron, Hermione và Draco càng lúc càng thân thiết hơn, Pansy cũng gia nhập nhóm.

Draco chưa bao giờ coi thường trẻ con, Harry và Ron không giống như bộ dáng bên ngoài của họ và cũng không ấu trĩ như những đứa trẻ 11 tuổi, Hermione là một cô bé thông minh, vì vậy hắn đã kể cho bọn họ nghe những suy đoán của mình.

Pansy không quan tâm tới điều này, cô nàng chỉ cần ở bên cạnh là Draco là được rồi.

Mà Harry và Ron đều cảm thấy Draco rất giỏi, bởi vì lúc trước bọn họ cũng không có nghĩ nhiều như vậy.

Không hổ danh là Slytherin. Bọn họ đành phải nói chính mình như vậy.

Hermione cau mày, "Ý của cậu là, giáo sư Snape là người đã thả quỷ khổng lồ ra?"

Draco lắc đầu, "Chưa khẳng định được. Nhưng ông ấy bị thương vào ngày hôm đó, chắc chắn vết thương đó không phải do quỷ khổng lồ gây ra."

"Hoặc là Quirrell, hoặc là giáo sư Snape, hoặc có lẽ là những người khác, nhưng hiện tại hai người này là khả nghi nhất."

Draco nói một cách khách quan.

Pansy có chút bất an, cô nàng cho rằng dù thế nào thì Draco phải hướng về Slytherin mới được.

"Quirrell đáng nghi hơn so với chủ nhiệm." Cô nhìn chằm chằm Draco nói với giọng điệu lo lắng.

Harry "Ừm" một tiếng, "Mình cũng cảm thấy Quirrell đáng nghi hơn."

Ron gật đầu đồng ý.

Draco nhìn bọn họ một cách kỳ quái, "Tại sao các cậu lại cảm thấy như vậy? Các cậu phải biết rằng việc để quỷ khổng lồ xâm nhập cần phải canh đúng thời điểm, thực hiện kế hoạch quyết đoán, phải có ý chí kiên định và sự quyết tâm không từ thủ đoạn —— từ phương diện nào đó mà nói, thì người nhất định rất giỏi, các cậu không cảm thấy giáo sư Snape rất phù hợp sao? Chẳng lẽ trong mắt của các cậu, giáo sư Snape không giỏi bằng Quirrell sao?" Draco nghi hoặc nói, "Đây chính là thành kiến của Gryffindor sao?"

Pansy đồng ý nói, "Draco nói rất đúng."

Nói xong cô nàng lại cảm thấy hơi sai sai.

"Không, không, cái này không phải là thành kiến." Harry vội vàng giải thích, đây chính là sự thật a! Quirrell có thể không giỏi bằng Snape, nhưng Chúa tể Hắc ám thì có thể nha! . Đọc truyện tại || TRUмtгц уeЛ. V Л ||

Nhưng cậu lại không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì hành vi và vẻ ngoài của Snape có tính lừa tình rất mạnh...... Rõ ràng là làm chuyện tốt nhưng cố tình làm biểu hiện và thái độ của ông rất giống trùm cuối.

Harry vắt hết óc để suy nghĩ lý do, không biết tại sao mình phải cực khổ giải thích với Slytherin rằng chủ nhiệm Nhà bọn họ là một người tốt, a a cậu đúng là một tên hỗn đản Gryffindor!

Cuối cùng không còn cách nào khác Harry đành phải nói, "Mình biết ông ấy không được tốt lắm......" Cậu mượn lời nói kiếp trước của Hermione, "Nhưng ông ấy chắc chắn sẽ không đi trộm đồ mà giáo sư Dumbledore cẩn thận cất giữ."

"Không phải giáo sư nào cũng là thánh nhân." Draco ôn hòa nói. "Mỗi người đều sẽ có sự ích kỷ của bản thân......"

Harry rơi lệ đầy mặt, ai muốn cậu thuyết phục mình chứ!!!

Chuyện này cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Ron xung phong nhận việc đi tìm chứng cứ để chứng minh Quirrell chính là hung thủ, khi Draco vừa định nói gì đó, Harry lập tức chặn lời lại, "Hung thủ chắc chắn không phải là giáo sư Snape. Không cần nói tiếp chuyện này nữa, mình sắp tham gia trận đấu Quidditch đầu tiên!"

Sự thay đổi đề tài một cách quyết liệt này làm mọi người đều ngây ngẩn cả người

Draco sửng sốt trong chốc lát, "À...... là Quidditch a?"

Một ngàn năm trước Quidditch là một trò vận động rất dã man, thường xuyên bay qua bay lại đối đầu và bắt đầu vật lộn lẫn nhau.

Sau một ngàn năm, Quidditch đã tăng thêm rất nhiều luật lệ, nhưng ít nhất sẽ không có tình huống hai bên đấu đến khi có người chết mới chịu dừng lại.

"Là ngày mai?" Draco suy nghĩ một chút, "Ồ, mình đã nghe được một số lời đồn, cậu có muốn biết không?"

Harry khô khan nói, "Có phải có người nói mình không thể bay lên bằng cây chổi, mà có lẽ sẽ có mấy chục người dõi theo và mong chờ mình bị rơi xuống?"

Draco cười nói, "Chính là như vậy."

Hắn nói, "Cậu bay rất tốt. Không cần lo lắng đâu."

Harry không có chút cảm giác lo lắng nào, tuy rằng có chút không quen nhưng mấy tháng huấn luyện này đã giúp cậu tìm lại được cảm giác. Cậu rất tự tin.

Ron do dự một lúc, "Draco, trận đấu ngày mai là Gryffindor đối đầu với Slytherin."

Draco "À" một tiếng, "Vậy thì sao?"

Ron chớp chớp mắt, "Cậu chắc chắn sẽ hy vọng Slytherin chiến thắng, có đúng không?"

Draco suy nghĩ một chút, nhớ về chuyện một ngàn năm trước khi Gryffindor luôn tự hào trên sân vận động. Chỉ cần Gryffindor đoạt được bóng, Slytherin sẽ bay đến khiêu chiến với tâm tình phức tạp. Godric luôn phối hợp và bị truy đuổi khắp lâu đài.

Slytherin khuôn mặt lạnh lùng, cho dù là đi truy đuổi người khác nhưng vẫn rất bình tĩnh.

Lúc này tất cả học sinh sẽ chạy ra và vây xem bọn họ.

Học sinh nhà Slytherin hét lên: "Chủ nhiệm đại nhân đang báo thù cho chúng ta oa ——"

"Chủ nhiệm thật uy vũ khí phách! Chủ nhiệm anh minh thần võ!"

"Chủ nhiệm không cần vì tụi con bị thương mà làm tổn hại đến tình cảm phu thê của hai người a——"

—— Này, có cái gì đang đến kìa!?

Học sinh nhà Gryffindor cũng không chịu thua kém, kêu gào không hề sợ thiên hạ sẽ hỗn loạn, "Chủ nhiệm! Chủ nhiệm! Chủ nhiệm đi bên này nè!! Chủ nhiệm tụi con sẽ yểm trợ người!"

"Chủ nhiệm thật vất vả —— tụi con sẽ giữ vững kỷ lục bảy lần liên tiếp đoạt chức vô địch không thể lay động ——"

"Chủ nhiệm không cần lo lắng, có câu nói là phu thê đầu giường đánh cuối giường hòa ——"

—— Cậu biết đấy, ở mỗi Nhà đều luôn có mấy học sinh kỳ lạ......

"Chuyện này luôn dựa vào thực lực để nói chuyện." Draco bình tĩnh nói, "Thiên phú của Harry rất tốt. Lần này có lẽ Gryffindor sẽ thắng."

Lần này sau khi Gryffindor chiến thắng, cũng sẽ không có Salazar đuổi theo hắn, Draco hình như cảm thấy cả cơ thể hơi ngứa ngáy......

Cuộc sống a, thật là cô đơn như giá rét......

HẾT CHƯƠNG 16