Harry Potter ở trong rừng rậm Albania xa xôi cũng không biết Hogwarts xảy ra chuyện gì, càng không biết Angus cậu cho rằng đã tiếp nhận lời cự tuyệt đang chứng kiến mọi chuyện. Lúc này cậu vẫn như thường ngày bôi màu lên vải vẽ tranh sơn dầu bôi. Nghiên cứu của cậu rất không thuận lợi, tất cả bùa chú độc dược chỉ có thể bảo đảm khiến sinh mệnh biến mất, chứ không phải linh hồn. Tri thức tích lũy bảy đời cũng không giúp nghiên cứu của Harry thuận lợi bao nhiêu, thậm chí còn khiến cậu gặp không ít phiền phức. Ghi chép cùng ghi chép xung đột lẫn nhau, cách điều chế độc dược xói mòn và tài liệu độc dược tuyệt tích, thuật luyện kim cổ xưa hầu như chỉ còn lại da lông, giữa đống tư liệu mất trật tự có hạn cũng không có bao nhiêu cái thật sự hữu dụng. Đối với điều này, Harry chỉ có thể miễn cưỡng cười.
Sức mạnh của thời gian cho tới bây giờ là thứ không thể khinh thường, Harry hiểu rõ, như chính cậu từ một Gryffindor ngu xuẩn lỗ mãng lột xác thành dáng vẻ của ngày hôm nay. Lẽ nào thật sự chỉ có linh hồn vĩnh tịch Tinh Linh Bóng Tối nắm giữ mới có thể thỏa mãn nguyện vọng của cậu sao?
Ánh mắt xanh biếc không chớp nhìn rừng rậm rộng lớn âm u trước mặt, Harry trong lúc giật mình giống như lại thấy được không gian sau mỗi một lần tử vong —— bóng tối bao la không ranh giới, ngoại trừ cậu và bóng tối, không còn cái gì cả. Lúc ban đầu cậu nhìn thấy linh hồn của chính mình trong bóng đêm, nhưng về sau, cậu cái cũng không thấy, ngoại trừ bóng tối. Bóng tối so với ánh sáng càng có khả năng thúc ép người khác trưởng thành, Harry nghĩ, bởi vì trong không gian cái gì cũng không có trừ bóng tối điều duy nhất cậu có thể làm chính là nhớ lại cuộc sống của mình liên tục để chứng minh sự tồn tại của mình. Sau khi cậu cẩn thận nhớ lại mỗi một việc vụn vặt vô số lần, ai có thể yêu cầu cậu vẫn dùng ánh mắt ban đầu để đối đãi mọi chuyện?
Luân hồi hết lần này đến lần khác, mọi chuyện cậu biệt liên tục bị lật đổ, phá vỡ, lại lần nữa cấu thành, Harry không biết là điều gì đã giúp bản thân không điên mất. Chính nghĩa và tà ác, trắng hay đen, yêu và hận, tất cả quan niệm đều bị hiểu rõ rành rành một cách tàn nhẫn, sau đó không để ý tới nguyện vọng của cậu dùng hình thức cậu chưa từng nghĩ tới gây dựng lại. Cậu đã từng giơ đũa phép về phía Albus, bởi vì vị phù thủy già đam mê đồ ngọt kia vậy mà là kẻ địch lớn nhất cũng là cuối cùng. Cậu đã từng trơ mắt nhìn Mione lôi Ron không quay đầu lại rời khỏi, bởi vì chính mình là ma quỷ tội ác tày trời trong mắt Mione. Cậu cũng từng cho là mình nhìn đến tình yêu chân thành trong mắt gia chủ bạch kim tuổi trẻ, đến cuối cùng mới phát hiện đây chẳng qua là một hồi âm mưu mang danh nghĩa tình yêu. Mà chính cậu, ngoại trừ giữ tên tuổi của Cứu thế chủ có thể đổi lấy vinh dự, tiền tài, địa vị ra, cái gì cũng không phải.
Đúng vậy, cái gì cũng không phải là, chỉ là Harry • xui xẻo • Potter. Tự giễu cong khóe miệng, ánh mắt xanh biếc dừng trên vải vẽ tranh sơn dầu, thoa một mảnh màu đen dày đặc lên. Dù giới phù thủy Anh quốc có biến hóa lớn bao nhiêu, dù thị phi đen trắng lấy bộ mặt thế nào bày ra trước mắt cậu, từ đầu đến cuối cậu chỉ là cô nhi lúc ban đầu cái gì cũng không phải, cái gì cũng không có. Nếu như vậy ý nghĩa tồn tại của cậu là gì, có lẽ chính là liên tục dựa theo sắp xếp của Merlin, lặp lại cuộc sống Cứu thế chủ khác biệt lại giống nhau mà thôi.
Liếc mắt nhìn quang ảnh loang lổ trong hành lang nhiều màu trên vải vẽ tranh sơn dầu cùng bóng lưng màu đen ở cuối hành lang, Harry nhịn không được bật cười. Severus Snape, thật tiếc nuối không thể chính mắt nhìn thấy biểu tình của thầy khi nhận lại đoạn ký ức này, tôi đoán nó nhất định có thể đánh vỡ lớp mặt nạ lạnh lùng của thầy. Trận quyết chiến cuối cùng thầy đứng nhìn tôi, chỉ sợ sẽ làm thầy cho rằng con trai của Lily sớm đã bị mảnh hồn Voldemort thay thế đi? A ha, người thầy bảo vệ cả đời lại tiếp tục bảo vệ, lại hoàn toàn không giống dáng vẻ thầy nghĩ. Không cách nào không nghi ngờ, sau đó bị báo rằng đó thật ra là cùng một người. Sự châm chọc tuyệt vời đến cỡ nào, đủ để đáp lễ tất cả nọc độc thầy từng 'tặng' tôi —— mặc dù đây cũng không phải là ý định ban đầu của tôi.
Nhưng mà thầy sẽ không biết, tôi tình nguyện linh hồn của chính mình sớm bị mảnh hồn của Voldemort tiêu diệt, cho dù là vĩnh viễn bị cầm tù trong bóng đêm cũng tốt hơn luân hồi hết đời này đến đời khác như bây giờ.
"Cậu Potter." Trưởng lão Grimm vẫn luôn đứng cách Harry không xa cuối cùng nhịn không được lên tiếng, từ mặt bên nhìn vẻ tươi cười bên môi của phù thủy trẻ tuổi kia làm ông cảm thấy lạnh giá —— đó là sự thê lương khi bị nỗi tuyệt vọng bao phủ nhưng vẫn phải mỉm cười."Buổi chiều tốt lành, chỉ mong ta không quấy rầy đến cậu."
Hơi chớp mắt xoay người lại, trong mắt Harry vẫn là vẻ trầm tĩnh như nước. Cậu không phải không nhận ra trưởng lão đến, nhưng nếu đối phương không lên tiếng vậy cậu cũng không có cái gì để nói. Dù cho chuyện của Angus là cậu có lỗi với người ta."Chào ngài, trưởng lão Grimm."
"Angus tới Anh quốc rồi, bây giờ thằng bé là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của trường học pháp thuật Hogwarts." Từ lúc Angus nói ra mình bị Harry từ chối, trưởng lão Grimm đã hiểu dụng tâm của vị phù thủy loài người này, người luân hồi đa phần đều đeo số phận đau khổ trên lưng, hiển nhiên đối phương cũng không muốn để Angus dính vào. Làm một người ông, ông biết ơn Harry Potter không muốn thương tổn tới Angus. Nhưng làm đại trưởng lão Tinh Linh Bóng Tối sống đủ lâu, không thể không nói ông cho rằng Merlin quá mức tàn nhẫn với vị phù thủy này, tàn nhẫn đến mức ông thậm chí có loại ý nghĩ làm trái với tộc quy để linh hồn này được giải thoát. "Thằng bé nói vị hiệu trưởng bây giờ có râu mép giống ta, làm nó cảm thấy rất thân thiết."
Trong tròng mắt xanh biếc hiện lên vẻ bất đắc dĩ, Harry bỏ bút vẽ xuống."Xin lỗi, trưởng lão, tôi thật không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy." Suy nghĩ một hồi, Harry nghiêm túc nhìn về phía trưởng lão Grimm."Nếu như ngài muốn, tôi có thể viết thư cho Albus để cụ ấy đuổi việc Angus, để cho cậu ấy trở lại bên cạnh ngài. Đương nhiên, tôi sẽ rời khỏi đây, không xuất hiện trước mặt Angus nữa."
"Không, không, không, người tuổi trẻ, ta tới gặp cậu không phải là vì điều này." Có chút kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu rõ. Grimm trưởng lão thật sâu cảm thấy, lúc Merlin trở tàn nhẫn cho dù là Tinh Linh Bóng Tối cũng thấy mặc cảm. Không còn nghi ngờ, Harry Potter đã quen từ chối đẩy người ra xa nghìn dặm để tránh tổn thương người khác, đã quen cầm tù chính mình trong thế giới của bản thân, đoạn tuyệt bất kỳ khả năng cứu rỗi."Ý ta là muốn nói với cậu, Angus gửi thư nói thế cục Anh quốc có chút vi diệu, các thế gia Slytherin hình như đang gặp phải một hồi tai ương. Cháu của ta rất thích ngôi trường kia, yêu mọi thứ trong tòa lâu đài kia, bởi vậy thằng bé quyết định giúp đỡ ngài hiệu trưởng vì công khai bảo vệ Slytherin mà rơi vào phiền toái."
Albus công khai bảo vệ Slytherin? Nhấp môi, Harry rũ mí mắt che lại cảm xúc sau khi nghe được tin tức này. Albus, cụ hà cớ gì phải làm vậy? Tất cả những gì cụ làm trong quá khứ đủ khiến không kẻ nào có tư cách chỉ trích cụ, bởi vì cho tới bây giờ cụ không làm những thứ đó vì chính mình. Tại sao không tiếp thu đề nghị của con tận hưởng sinh hoạt về hưu yên vui của cụ, lẽ nào cụ đã quên Grindelwald còn đang ở Nurmengard chờ cụ à? Còn cậu, Angus, tại sao không chịu nghe lời cự tuyệt của tôi, an an tâm tâm ở lại bên người ông nội cậu trải qua cuộc đời vui sướng tự do tự tại? Tại sao lại chạy tới Anh quốc lội vào vũng nước đục này?
"Có thể cậu không biết, cậu Potter, Tinh Linh Bóng Tối cũng cống hiến một phần sức mạnh vì thành lập Hogwarts, đó là sự việc trong thời kì của cha và ông nội của ta." Giọng điệu hoài niệm, trưởng lão Grimm đến nay vẫn nhớ kỹ lúc mình còn nhỏ tuổi theo cha nhìn tòa lâu đài xa xa kia, lòng tràn đầy kiêu ngạo —— nơi này có một phần nhờ vào sức mạnh của bộ tộc chúng ta. "Cho nên, ta hoàn toàn tán thành quyết định của Angus, đồng thời nếu cần ta tình nguyện mang theo tộc nhân của mình lần thứ hai bước lên đất đai Anh quốc. Hogwarts không chỉ là ước mơ của bốn nhà sáng lập, cũng là mộng tưởng và hy vọng chung của tất cả linh hồn có pháp thuật vào thời đại kia, người ý đồ thương tổn nơi đây nhất định phải trả giá thật lớn."
Kinh ngạc nhìn về phía vị trưởng lão kiên định kia, Harry cảm giác có chút nhức đầu. Tinh Linh Bóng Tối ở ẩn đã mấy trăm năm, nếu như lúc này tùy tiện xuất hiện trong tầm mắt phù thủy Anh quốc, ai biết sẽ dẫn tới phiền phức gì. Huống chi, Hogwarts..., hình như vĩnh viễn đều ở nơi đầu sóng ngọn gió.
"Cảm ơn sự săn sóc của cậu đối với Angus, Harry, cảm ơn cậu vì không muốn tổn thương thằng bé." Lần đầu xưng hô tên thánh của vị phù thủy trẻ tuổi này, trưởng lão Grimm lại cảm thấy một chút cũng không mới lạ —— có lẽ giữa đứa bé này và Tinh Linh Bóng Tối có duyên phận định sẵn. "Nhưng ta hy vọng cậu có thể lần nữa suy xét, Tinh Linh Bóng Tối sẽ không vì chút phiền toái nhỏ mà vứt bỏ bạn bè, đây là lòng trung thành bộ tộc chúng ta kiêu ngạo. Tốt rồi, ta cần phải trở về, Angus lần đầu tiên ra ngoài viết thư về nhà cho ta, ta phải đọc thêm mấy lần mới được, ha ha."
Yên lặng nhìn theo hướng trưởng lão rời khỏi, Harry cũng còn không tâm tình tiếp tục vẽ. Tai nạn của Slytherin, phiền phức của Albus, còn có... Sự kiên trì của Angus, Merlin, ngài chưa chơi đủ à?
..........................................
"Tớ chịu quá đủ rồi!" Giận dữ ném tấm da dê xuống đất, Ron Weasley giơ đũa phép về phía tấm da dê không chút do dự ếm một bùa Incendio*, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của hai người bạn tốt, gương mặt cậu nhóc đỏ lên giống như muốn đi tìm người nào liều mạng."Sao anh ấy có thể làm vậy! Là ai biện hộ cho ảnh trên tòa? Là hiệu trưởng! Là ai giúp ảnh không bị giam vào Azkaban còn có thể tiếp tục công tác ở Bộ Pháp thuật? Là hiệu trưởng! Nhưng bây giờ, bây giờ, ảnh lại dám nói hiệu trưởng là lão già hồ đồ nhìn không ra chân tướng, còn nói hiệu trưởng bảo vệ Slytherin là bởi vì hiệu trưởng có người yêu là chúa tể tiền nhiệm!"
"Chết tiệt, anh ấy là một cái Weasley! Anh ấy là Weasley xuất thân thế gia Gryffindor! Sao ảnh có thể vong ân phụ nghĩa dùng ngôn ngữ hèn hạ như vậy để tổn thương một người từng giúp đỡ mình chứ! Nếu như không có hiệu trưởng, nhà Weasley đã không tồn tại từ lần đầu tiên Voldemort phát động chiến tranh rồi!" Trợn vành mắt đang đỏ lên, Rốn cố gắng không để nước mắt chảy xuống. Cậu nhóc cảm thấy xấu hổ, xấu hổ hành vi của anh trai mình đến mức muốn tìm một chỗ kẽ hở chui vào! "Cho dù hiệu trưởng có người yêu là chúa tể tiền nhiệm thì sao? Ai chẳng biết vị chúa tể kia bị hiệu trưởng tự tay đưa vào Nurmengard đến bây giờ chưa từng đi ra ngoài! Ảnh sao mà dám, sao có thể...?!"
"Ron..." Nhìn bộ dạng của bạn tốt, Hermione Granger cũng không dễ chịu. Từ sau lúc hiệu trưởng công khai bảo vệ Slytherin trên nghi thức phân viện, dù là trong trường hay ngoài trường đều tràn ngập nghi vấn thậm chí sỉ nhục với hiệu trưởng, điều này làm cho những người cho tới nay đều tin tưởng đi theo cụ không cách nào không giận dữ —— nhất là khi cụ già bị vũ nhục vẫn cười hì hì cầm đồ ngọt nói không sao cả.
"Có lẽ cậu nên mừng vì chúng ta là đang ở Phòng Yêu cầu, Weasley." Draco Malfoy cũng đang cảm thấy không thoải mái lành lạnh mở miệng, mấy ngày này thật sự quá tồi tệ. Các gia tộc Slytherin bỏ tiền xuất lực thành lập cô nhi viện, cung cấp chức vụ cho người thất nghiệp, nhưng đám ngu xuẩn Bộ Pháp thuật kia lại ngoài sáng trong tối ngáng chân, cha và cha đỡ đầu đều rất phiền não. Thân ở trường học giống như mình cũng không tốt, mỗi ngày đều phải đối mặt với đủ loại ánh mắt, còn phải trông giữ bên trong học viện. "Đầu Sẹo bây giờ nhất định rất ung dung tự tại, không cần phải đối mặt với mấy thứ phiền phức rất không xong này giống như chúng ta."
"Harry đã làm đủ nhiều rồi, Draco, không ai có tư cách yêu cầu cậu ấy làm càng nhiều." Vừa nhắc tới bạn tốt không biết đang ở đâu, vành mắt Hermione lập tức có dấu hiệu ẩm ướt."Tớ bây giờ ngược lại rất vui vì cậu ấy đã rời khỏi đây, ít nhất cậu ấy sẽ không nghe được mấy lời khốn nạn nhằm vào mình."
Đúng vậy, không chỉ là Albus Dumbledore lâm vào phiền phức dư luận, mà còn có Cứu thế chủ Harry Potter. Nhà Potter công khai ủng hộ Malfoy tranh cử, hơn nữa tuyên ngôn của Dumbledore, cùng với tộc trưởng nhà Black —— hành động cao điệu bảo vệ Slytherin của cha đỡ đầu của Cứu thế chủ làm rất nhiều bình dân trong chiến tranh mất đi người nhà bị ảnh hưởng bởi một ít ngôn luận có dụng ý xấu, bắt đầu nghi vấn mọi thứ về Cứu thế chủ. Xuất thân học viện khác với ba mẹ và gia tộc, trong chiến tranh gần như lý trí đến tàn khốc, tuổi nhỏ đã có thì thực lực mạnh đến không thể tưởng tượng nổi, đã có một số người nói Cứu thế chủ kỳ thực chính là Chúa tể Hắc ám đời thứ ba, mà Dumbledore chính là quân sư của nó.
Chuyện nào cũng không xong! Giận dữ thiêu hủy một phần tin tức xấu trong tay, Draco quay đầu cậu bạn nhìn tóc đỏ ban nãy bùng nổ sau thì rơi vào yên lặng quỷ dị. "Weasley, đừng nói với tớ cậu tính chạy tới Bộ Pháp thuật kéo cổ áo anh trai nhà cậu đánh anh ta một trận, Merlin biết điều đó không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì, mà chỉ làm sự việc phiền toái hơn thôi."
"Nếu như đánh ảnh một trận có thể làm ảnh giống một Weasley, cho dù phiền phức tớ cũng sẽ làm. Nhưng..." Nặn ra một cái nụ cười cay đắng, khó coi, Ron do dự một chút vẫn không nói ra lời phụ họa Percy cuối thư của mẹ —— kia so với việc Percy vong ân phụ nghĩa càng làm cho lòng người đau hơn."Tớ... Tớ sẽ tới phòng hiệu trưởng, ít nhất, tớ có thể nói cho hiệu trưởng Percy không thể đại diện cho gia tộc Weasley, dù thế nào tớ cũng sẽ đứng bên cạnh hiệu trưởng." Ôi, Harry, bồ tèo à, tớ nhớ cậu, tất cả những chuyện chết tiệt này căn bản cũng không giống tưởng tượng của tớ. Cậu nói đúng, thắng lợi cũng không phải kết thúc, đánh bại Voldemort chẳng qua chỉ là bắt đầu thôi.
"Trên lá thư này nhất định còn có cái gì khác." Nhìn cậu bạn tóc đỏ yên lặng rời khỏi Phòng Yêu cầu, Draco hơi híp mắt nhìn tờ giấy viết thư bị đốt chỉ còn chút vụn trên mặt đất. "Phản ứng của Weasley rất không giống cậu ấy lúc bình thường."
Hermione vừa rồi không biểu hiện vẻ lo lắng trước mặt Ron biểu hiện ra lo lắng nhìn chằm chằm cánh cửa Phòng Yêu cầu, nửa ngày mới đáp lại lời của Draco. "Phu nhân Molly luôn thiên vị, cũng tin tưởng Percy nhất." Cô gái tóc nâu nhìn về phía đôi mắt xanh xám kia, mang theo một loại oán giận nhắc nhở lại áp lực."Mà nhà Weasley từ trước đến nay là do phu nhân Molly định đoạt, Draco, tớ cho rằng, chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."
Bình tĩnh nhìn biểu tình của cô gái tóc nâu trong chốc lát, Draco không nguyện ý thừa nhận nỗi lo của đối phương rất có thể thành hiện thực —— đúng là như vậy thật. "Chí ít đầu óc của cặp song sinh vẫn đủ minh mẫn, chúng ta không cần lo lắng Ron ngay cả niềm an ủi cuối cùng cũng mất đi." Thở dài một hơi, Draco nhìn về phía rừng Cấm."Biết bây giờ tớ tiếc nuối điều gì nhất không? Mùa hè năm thứ ba cùng Harry ngồi trong rừng Cấm, nhìn Bạch Kỳ Mã bồi hồi cách chúng ta không xa, ánh sáng mặt trời chiếu xuống mùi vị của tự do."
"Nếu như không có Ron bởi vì nhìn thấy nhện tám mắt* nên phát ra thét chói tai, sẽ càng tốt đẹp hơn nữa." Bị Draco gợi lại kí ức, Hermione mỉm cười, mặc dù có chút cay đắng."Thật hy vọng, bốn người chúng ta còn có thể ngồi cùng nhau hưởng thụ ánh sáng mặt trời."
"Có thể chứ." Kiên định xóa bỏ hoài nghi Đầu Sẹo có thể sẽ không rồi trở về trong đáy lòng, Draco lộ ra nụ cười tự tin kiểu Malfoy."Đợi tất cả phiền phức đều được giải quyết, bắt Đầu Sẹo một mình ung dung tự tại trở lại, chúng ta có thời gian cả đời để thực hiện điều đó."