Harry đến tận lúc chạy về đến tháp Gryffindor, chui vào ổ sư tử vẫn còn dáng vẻ mất hồn mất vía như cũ.
Đúng như lời Severus nơi, cảm giác của Harry đối với Snape vẫn luôn cực kỳ phức tạp.
Một người cậu đã chán ghét nhiều năm, đột nhiên dùng cách như thế mà chết đi trước mặt cậu. Harry cảm thấy áy náy và thua thiệt với người đó, mà Snape là người duy nhất mà Harry cảm thấy thua thiệt.
Cảm giác áy náy và thua thiệt này vẫn luôn bồi hồi trong lòng Harry, dường như vĩnh viễn cũng không biến mất.
Sau khi Snape qua đời, Harry thường sẽ có lúc nhớ đến anh, nhớ đến những gì người đàn ông đó đã làm, cùng với thái độ của đối với anh, những gì mà bản thân đã làm với anh ta.
Severus Snape là một vị anh hùng, đây là điều không thể nghi ngờ.
Nhưng đến khi anh thật sự tiến về phía cái chết, đến khi Harry có được toàn bộ ký ức của anh. Harry đều hận người này. Harry từng xem anh là người độc ác, ti tiện và tà ác nhất, hận Snape giống như hận Voldemort, đã từng xem anh là hung thủ giết chết Cụ Dumbledore, xem là trợ thủ giảo hoạt nhất của Voldemort.
Nhưng, khi tất cả đã trần ai lạc định, sự thật phơi bày trước mặt Harry, Harry mới thật sự phát hiện, những gì mình biết về người đàn ông này đều là giả dối.
Thiên tính trung trực của Gryffindor làm Harry không thể bỏ qua việc mình từng hận người đàn ông này, cùng với những hành động sai lầm đối với anh vì sự hận thù này. Một người đã trả giá tất cả vì mẹ mình, một người dũng cảm và cường đại vốn nên được mọi người tôn kính, một người dù chán ghét mình nhưng vẫn luôn trợ giúp mình. Đối với người như vậy, cậu vẫn luôn chán ghét, thậm chí cậu còn từng chỉ vào mặt đối phương nói ra những lời nhục mạ, mà hiện tại khi nhớ đến thì những lời nhục mạ đó lại trở nên cực kỳ vớ vẩn.
Đây là việc Harry không thể tiếp thu, Harry cảm thấy cả đời của mình vẫn chưa từng cảm thấy thẹn với ai như vậy. Thậm chí trước khi Snape chết, Harry vẫn chưa có được ký ức của anh, Harry đã từng thật sự khó khoái ý với việc người đàn ông này chết đi. Mà nguyên nhân đều đến từ việc cậu không có một chút hiểu biết nào về người đàn ông này.
Nhưng đến khi cậu hiểu rõ anh, thì cũng đã quá muộn, người đàn ông này đã rời đi, không cho cậu bất cứ cơ hội đền bù nào.
Vì thế, dường như vĩnh viễn cũng không làm giảm bớt cảm giác áy náy khiến Snape trở thành vết sẹo không thể đụng vào của Kẻ Được Chọn lạc quan, không thể tha thứ cho bản thân.
Tình cảm đó từ từ chất chồng trong trái tim Harry, chậm rãi lên men, chuyển thành một loại tình cảm càng thêm khắc sâu, một loại tình cảm mà Harry đã từng cho rằng bản thân sẽ không bao giờ nói ra, loại tình cảm làm Harry quyết định cô độc cả đời.
Khi Harry phát hiện mình đã trở lại quá khứ, cậu đã từng nghĩ đến việc thay đổi tương lai, thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, làm tất cả mọi thứ trở nên hoàn toàn khác.
Nhưng từ trước đến giờ cậu đều không nghĩ đến việc tình cảm nho nhỏ sâu trong nội tâm cậu có thể được thực hiện.
Ở trong mắt Snape, Harry Potter cậu chẳng qua là vật phụ thuộc của Lily Evans và James Potter. Điểm này Harry hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Giáo sư độc dược của cậu dù là bảo vệ hay căm ghét đều là đối với ba mẹ của mình, thậm chí đến lúc chết đi Snape cũng không có bất kỳ thay đổi nào. Người đàn ông kia cho đến lúc chết cũng chưa từng nhìn qua Harry Potter dù chỉ một cái.
Harry từng không cam lòng thậm chí là oán hận, thậm chí cậu còn nghĩ nếu có cơ hội cậu muốn nắm áo Snape hung hăng hỏi anh, yêu cầu anh ta nhìn cậu, nhìn Harry Potter cậu.
Nhưng cuối cùng, khi Harry trở lại năm ba, lại một lần nhìn thấy lão biên bức khắc kia, cái gì cậu cũng không làm.
Cho đến lúc này cậu mới phát hiện, cậu đã không còn quan tâm việc Snape thông qua cậu nhìn ai, cũng không sẽ lại có bất cứ việc gì làm Snape nhìn ra tình cảm của cậu.
Bởi vì điều đó đối với người đàn ông này, là một loại tàn nhẫn.
Snape vẫn luôn mang áy náy với Lily, nhưng anh đã không thể đền bù. Mà cũng may vì Lily còn một đứa con trai, trả giá cho đứa bé này có thể làm Snape cảm giác tốt hơn một chút.
Nếu Harry Potter loại bỏ đi phần ' con trai Lily', thì không hề có ý nghĩa với Snape.
Cho nên, Harry tình nguyện lấy thân phận con trai Lily mà xem Snape là giáo sư mà cậu kính trọng nhất, hơn nữa còn duy trì sự tôn kính đó cả đời, không để nó bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì.
Cũng bởi vì như vậy, Harry đối với những lời đồn lưu truyền ở Hogwarts, hơn nữa càng ngày càng thái quá là chán ghét đến cực điểm. Không phải chỉ vì Snape, cũng vì những lời đồn đó đã phác họa ra một viễn cảnh tốt đẹp cho cậu, làm cậu luôn không tự giác đem những gì tốt đẹp Snape đối với cậu lúc này kéo gần đến viễn cảnh kia.
Harry luôn nhắc nhở bản thân phải bảo trì thanh tỉnh, mới không đột nhiên làm ra điều gì đó.
Nhưng mà, vào lúc cậu đang dùng hết toàn lực chống đỡ lại sự mê hoặc tlđẹo đẽ mà hư ảo kia, chủ thể của sự mê hoặc kia, giáo sư độc dược vĩnh viễn hà khắc vĩnh viễn nghiêm khắc lại chủ động đến trước mặt cậu, nói với cậu anh muốn cậu, hơn nữa còn yêu cầu cậu cũng phải muốn anh.
Điều này đối với Harry không chỉ là một kinh hỉ, đây còn là việc mà đời trước cậu vẫn luôn chờ đợi, việc mà cậu cho rằng mình lại phải chờ một đời.
Ngay từ đầu cậu thật sự nghĩ mình đã nghe lầm, nghĩ là ai đó đã ếm bùa cậu, hoặc cho cậu uống một loại độc dược nào đó, làm cậu rơi vào ảo cảnh, một cái ảo cảnh thực hiện gấp đôi những nguyện vọng.
Một ảo cảnh, làm cậu không muốn tỉnh lại.
Lần đầu tiên Harry cảm thấy lo sợ bất an, cậu phát hiện cậu không thể chống lại những điều này, cậu phát hiện cậu cam tâm tình nguyện đắm chìm trong ảo cảnh này. Cậu không nghĩ muốn giãy giụa, không muốn tỉnh lại, không muốn tiếp tục kháng cự.
Nhưng cậu không thể, cậu là Kẻ Được Chọn, cậu còn trách nhiệm chưa hoàn thành, cậu còn một kẻ địch chờ cậu tiêu diệt, kẻ địch mà chỉ có cậu mới có thể tiêu diệt, vì một lời tiên tri buồn cười.
Vào lúc cậu đang bất an giãy giụa, trong ảo cảnh cậu nghe được giáo sư ôn nhu mắng cậu ngu ngốc, điều này vượt qua phạm trù mà một ảo cảnh nên có.
Sau đó, cái ôm của người đàn ông đó ấm áp như vậy, thanh âm của người đó xúc động nhân tâm như vậy, tất cả đều chân thật như vậy.
Nhưng Harry không dám tin, so với tất cả, cậu càng có thể chấp nhận Snape thông qua cậu nhìn một ai đó, mẹ cậu, thậm chí là ba cậu.
Đó là thói quen lâu nay của cậu, có khả năng tin tưởng.
Severus Snape yêu Harry Potter, chỉ Harry Potter, mà không liên quan đến ba mẹ cậu. Harry từng dùng năm năm chờ đợi, sau đó lại dùng bốn năm để thuyết phục bản thân rằng điều đó tuyệt đối không có khả năng.
Mà hiện tại, niềm tin mà cậu dành bốn năm vất vả xây dựng đột nhiên bị chứng minh là sai, điều này làm Harry trở tay không kịp.
Hạnh phúc đến quá mức đột nhiên, làm đầu óc cậu bị đập đến choáng váng.
Harry mang đầu óc mê nuôi trở lại ký túc xá, làm cho bạn tốt phá lệ chú ý.
" Harry, xảy ra chuyện gì vậy? Cậu trông giống như vừa bị Giám ngục hôn vậy." Ron quan tâm mà hỏi anh em tốt của mình.
" A. Một giấc mơ, dường như đã trở thành sự thật." Harry dùng thanh âm mơ hồ giống giáo sư Trelawney mà nói, sau đó ném mình lên giường, buông rèm xuống, tiếp tục nghĩ đến tâm sự của mình.
Sư tử nhỏ tóc đỏ lo lắng nhìn rèm che nửa ngày, rốt cuộc quyết định tạm thời buông tha bạn tốt có vẻ đang rất mệt mỏi của mình.
Nhưng nháy mắt vào lúc Ron tính toán nằm lên giường, rèm che của Harry đột nhiên bị vén lên một khe hở nhỏ.
"Người hôn mình hôm nay tốt hơn Giám Ngục gấp trăm lần!" Harry ở sau rèm mơ hồ mà kiên định nói
Cái...cái gì?! Ron thiếu chút nữa rớt khỏi giường, cậu vội vàng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy rèm che đã được kéo lại, Ron giãy giụa vài cái, cuối cùng vẫn kiềm chế không nhào lên hỏi cái tên nằm sau rèm.
Một đêm này, trong ký túc xá của Gryffindor, trên hai chiếc giường bị rèm che phủ, có hai thiếu niên bị mất ngủ.