Cho dù như thế nào, chỉ cần bạn còn tồn tại, cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục diễn ra.
Harry chống lại tác động to lớn của lời đồn bằng sự lạc quan kiên cường khi chống lại Voldemort, tạm biệt Hermione và Ron có vẻ không kiên cường được như vậy, hy vọng sẽ được an ủi từ cụ Dumbledore ở phòng hiệu trưởng.
Đường đến phòng hiệu trưởng tuy không xa, nhưng quá trình đi lại khó khăn. Ven đường đụng phải các động vật nhỏ ở Hogwarts làm Harry có xúc động muốn thả mảnh hồn của Voldemort ra hù dọa bọn họ.
Nhóm sư tử nhỏ Gryffindor vừa nhìn thấy Harry liền chạy đến hỏi đông hỏi tây, nhóm ưng nhỏ Ravenclaw luôn có tinh thần học hỏi rất mạnh thì Harry cũng có thể hiểu, nhưng tại sao nhóm nữ sinh Slytherin cũng có một hai người chạy đến vừa cỗ vũ vừa nước mắt đầy mặt a!
Cái gì mà‘ Draco luôn chu đáo cậu ấy sẽ đối xử tốt với cậu' a! Tên khốn khiếp kia chu đáo chỗ nào a! Hơn nữa còn cái gì mà ‘ Vương tử điện hạ cũng không tồi, nhưng Xà vương điện hạ lại càng có phong phạm của cường công' Tại sao cậu còn chưa kịp nói gì thì bọn họ lại vì những lời này mà cãi nhau a! Còn nữa cường công rốt cuộc là cái gì a!
Harry rất vui vì nhóm lửng nhỏ Hufflepuff không có chen vào xem náo nhiệt, soi mói tình trạng khó khăn của cậu. Đương nhiên, là Kẻ Được Chọn ngây thơ đang vui mừng kia sẽ không biết được, nhóm lửng nhỏ sẽ không đặt mìn ở nơi dễ dàng nhìn thấy, nhưng khiến cho lời đồn nhanh chóng được lan truyền vĩnh viễn đều do bọn họ.
Khi Kẻ Được Chọn sứt đầu mẻ trán đến được phòng hiệu trưởng, Sirius và Remus đã tới rồi. Harry cẩn thận quan sát cha đỡ đầu của mình, từ nét cực kỳ bình tĩnh trên mặt chú đoán rằng cho đến bây giờ Đại cẩu Black vẫn chưa nghe được lời đồn.
Harry chưa bao giờ thật sự hy vọng sau hôm nay Sirius sẽ không bao giờ bước chân vào Hogwarts như bây giờ.
Harry vừa mới ngồi lên một cái ghế dựa lớn sọc xanh, cửa phòng hiệu trưởng liền phát ra một tiếng vang lớn, một vị giáo sư độc dược đen mặt đi vào, đem mình ném một cái ghế màu tím chân hồng còn có hoa văn ngôi sao.
Harry cự kỳ nghi ngờ có phải là Snape bị pháp thuật hắc ám hôm qua đánh hỏng đầu rồi, thầy ấy vậy mà lại không có bất kì phảo ứng nào với cái ghế rõ ràng không phù hợp với phong cách Slytherin kia.
Trên thực tế, giáo sư độc dược đã bị đám học sinh không có đầu óc trong Hogwarts làm cho tức đến nỗi quên mất việc phẩm vị này.
Vậy mà tất cả mọi người đều cho rằng con đỡ đầu của mình cùng con sư tử Gryffindor chính hiệu ngu ngốc này có mối quan hệ thân mật hơn kẻ thù, đầu óc của bọn họ đều bị đồ ăn thay thế hết rồi sao?!
Vị giáo sư độc dược trừ điểm suốt một đường từ hầm đến phòng hiệu trưởng đối với việc này cực kỳ bất mãn, tinh thần phấn chấn mà phát tán tức giận, một chút cũng không có tự giác của người bị thương mới khỏi. Đương nhiên, khả chữa bệnh tuyệt vời của phu nhân Pomfrey cũng đã bị mất điểm với ba học viện khác, mà nhóm công thần Slytherin cũng phải chịu cấm túc đến hết học kỳ.
Người phải chịu trách nhiệm đối với tâm hồn bị tổn thương của đám học sinh Hogwarts giáo sư độc dược đây không hề có ý tỉnh lại, trên thực tế, anh đang lên kế hoạch để cho đám động vật nhỏ nhờ việc vây xem Kẻ Được Chọn nên thoát được kia một bài học —— nếu bọn họ dám can đảm đem hai cái tên 'Harry' và 'Draco ' đặt cùng nhau trước mặt anh.
“Như vậy, không lẽ thầy định đợi đến khi hai cái Trường Sinh Linh Giá đó sinh ra trẻ con sao?" Giáo sư độc dược mang gương mặt um ám nói với hiệu trưởng Dumbledore, một chút ý thức tôn trọng người lớn tuổi cũng không có.
“A, cái này đúng là một đề nghị tốt." Ngài hiệu trưởng không đứng đắn vui vẻ nói tiếp, “Về chuyện này, tôi có một câu chuyện cười không tồi, nói về hai cái bình trà…"
“Khụ…” Giáo sư Lupin cực kỳ kìm nén giả vờ ho.
“ Được rồi, được rồi, bây giờ không thích hợp." Cụ Dumbledore vừa nói vừa kéo một ngăn tủ, từ trong đó lấy ra một đôi găng tay da rồng đeo vào, sau đó lại mở ra ngăn tủ bên kia, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm một vật màu vàng rực rỡ, kéo ra.
Đó là mũ niệm Ravenclaw.
Harry thề rằng cậu đã nhìn thấy một con gián đôi vì chấn động mà rơi từ ngăn tủ lúc cụ Dumbledore lấy đồ ra, cho đến khi hộp trang sức Slytherin đang đội một cái chocolate ếch cũng được lôi ra, cho dù là Harry thì cũng không thể không thừa nhận việc các Gryffindor đối xử với di vật của các học viện khác đúng là không tôn trọng mấy.
Hay là vì hiệu trưởng không muốn thấy hai món đồ pháp thuật có thân phận đặc biệt thuộc về quý tộc đã xuống dốc này?
Cho dù như thế nào, bây giờ cũng không phải lúc thích hợp để hỏi ra vấn đề này.
Harry bình tĩnh lại, nhìn ngài hiệu trưởng cầm đũa phép gõ nhẹ vào hộp trang sức, sau đó một mảnh hồn nhìn có vẻ ngoan ngoãn từ khe hở trên hộp trang sức bay ra.
Thiếu chút nữa là Harry không nhận ra nó, cái này so với hình tượng mảnh hồn xấu xa đời trước cũng kém quá xa rồi?! Không lẽ hiệu trưởng Dumbledore dùng Imperio? Có thể dùng thần chú Imperio với Trường Sinh Linh Giá sao?
So với Harry đang rối rắm với phương diện học thuật, phản ứng của Sirius lại trực tiếp hơn.
“Cái này chính mảnh hồn của Voldemort? Có phải chúng ta nhận sai người rồi không? Còn có ai khác cũng chế tạo Trường Sinh Linh Giá sao?" Đại cẩu Black không tin tưởng mà nhìn chằm chằm vào mảnh hồn hỏi.
“ Gryffindor vĩnh viễn không mang theo đầu óc, anh cho rằng Trường Sinh Linh Giá giống thuốc trị mụn ghẻ mà tùy tiện ai muốn làm cũng được sao? A, không, tôi quên mất, đối với anh thì hai cái đó không khác nhau chỗ nào cả —— cho dù là cái nào thì anh cũng không làm được! "? Giáo sư độc dược không bao giờ quên việc châm chọc Sirius.
Hiệu trưởng trầm mặc gõ gõ mũ niệm Ravenclaw, lần này từ bên trong bay ra một mảnh hồn rõ ràng đang mặt ủ mày ê.
Mang thù gì đó không phải là đặc quyền của mỗi Slytherin, Gryffindor cũng không phải mèo con mới sinh, luôn luôn tùy tiện không có nghĩa là bọn họ sẽ không so đo bất kỳ chuyện gì, nên biết rằng quan hệ đối đầu giữa Slytherin và Gryffindor cũng không phải vấn đề ở một mặt.
Hôm qua hiệu trưởng Dumbledore ở trong Bệnh Xá không đến một tiếng đồng hồ, liền chạy về phòng hiệu trưởng, sau đó cũng không thèm ăn đồ ngọt mà đặt hết tinh lực để lăn lộn hai cái Trường Sinh Linh Giá.
Cho dù không tính toán việc mũ niệm làm bị thương cấp dưới quan trọng mà cụ vĩnh viễn tin tưởng Severus Snape, chỉ việc cắt đứt bộ râu mà hiệu trưởng vẫn luôn tự hào thì cũng đủ để hiệu trưởng Dumbledore càng thêm căm ghét Voldemort. Phải biết rằng, đó chính là bộ râu mà cụ phải mất nhiều năm mới nuôi được a, hiện tại chỉ có thể dựa vào việc định kỳ sử dụng pháp thuật để duy trì hình dạng ưu nhã của nó.
Ngài hiệu trưởng có quan niệm về thẩm mỹ vĩnh viễn khác với mọi người đối với việc bị cắt đứt râu quả thật là rất đau lòng. Mà lệnh cấm ăn đồ ngọt của phu nhân Pomfrey càng làm hiệu trưởng căm hận đến cực điểm.
Đáng thương cho mảnh hồn đang cư trú trong mũ niệm Ravenclaw bị vị hiệu trưởng đang tức giận lăn lộn đến khóc không ra nước mắt, ngay cả mảnh hồn trong hộp trang sức ở bên cạnh cũng cảm nhận được nên cực lực ra vẻ ngoan ngoãn.
Phải biết rằng, ngài Dumbledore Phù Thủy Trắng vĩ đại nhất cũng không phải chỉ dùng mỗi khả năng đẩy mạnh tiêu thụ đồ ngọt mà trở thành người Voldemort sợ nhất.