Bậc thầy độc dược hiếm có ở thời đại này – đồng thời tinh thông và có năng lực tự sáng tạo ra Nghệ thuật Hắc ám – bậc thầy độc dược Hogwarts——Severus Snape lúc này tâm trạng có vẻ rất xấu.
Tất nhiên, điều đó cũng chẳng có nghĩa là bình thường anh có vẻ hòa nhã dễ gần. Trên thực tế, người giống hệt như tên nên phần lớn thời gian bậc thầy độc dược đều nghiêm túc và nghiêm khắc. Mà ngày hôm nay, Severus hiển nhiên đã vượt qua khỏi phạm vi "Nghiêm khắc" để hình dung, trực tiếp thăng cấp lên khủng bố.
Nhìn nhận dưới góc độ của bậc thầy độc dược thì điều này dĩ nhiên cũng dễ hiểu, dù sao không một Slytherin nghiêm cẩn nào có thể bảo trì được tâm tình vui vẻ, khi bị một kẻ hoạt bát đến nỗi hơi điên cuồng – rõ ràng là một tiểu quỷ Gryffindor, bắt phải rời xa cái vạc yêu quý của mình mà giằng co với nó suốt cả một buổi sáng. Đặc biệt đây còn là dưới tình huống vị Slytherin này vì tin tức kẻ thù không đội trời chung thời còn đi học vượt ngục, làm khơi dậy ký ức không muốn đụng đến nhất trong lòng mà tâm trạng đang cực kỳ ác liệt.
Vì thế, khi Kẻ Được Chọn của chúng ta lớn tiếng hét to đuổi theo giáo sư của cậu, thì cũng thiếu chút nữa bị đông cứng luôn dưới ánh mắt nghiêm khắc lạnh như băng của xà vương điện hạ.
"Vậy...cái gì đã khiến ngài Kẻ Được Chọn của chúng ta trong một ngày nghỉ hiếm thấy, trước công chúng dùng giọng nói còn hơn cả gia tinh quấy rầy giáo sư của ngài?"
Giọng nói du dương cao vút hoàn toàn tương phản với của Harry vang lên, sự nguy hiểm ẩn chứa trong thanh âm như tơ lụa đó khiến Harry bất giác rụt cổ lại, nảy sinh xúc động muốn xoay người bỏ chạy. Trên thực tế, nếu không xét tới xác suất 100% là bị chộp được, Harry thật sự sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi hiện trường.
Sự thật chứng minh, cậu thật sự nên làm theo sự hướng dẫn của bản năng.
"Romilda Vane!!"
Ngay lúc Harry bị nữ sinh có tiếng thét chói tai này đẩy ngã, trong đầu đều là hình ảnh của Ron đáng thương thiếu chút nữa bị socola độc chết.
Romilda Vani ở một mức độ nào đó...cô bé còn chưa nhập học này trong lòng Harry còn vượt qua cả Voldemort mà sáng ngang hàng với gia tinh Dobby.
"Harry Potter!! Em có thể gọi anh là Harry không? Ở quán Cái Vạc lủng em nghe được có người đang bàn luận về anh, bọn họ nói anh là anh hùng tiêu diệt Chúa Tể Hắc Ám. Anh có thể ký tên cho em được không? A, không thể tưởng tượng được là em thế mà lại gặp được một anh hùng." Romilda hưng phấn ồn ào, hai tay ôm chặt cổ Harry.
Harry nghẹt thở giãy dụa, gian nan run rẩy đưa tay về phía Snape, chờ mong vị giáo sư từng cứu mình nhiều lần này nảy sinh lòng tốt.
Severus Snape rất hiếm khi khiến người ta thất vọng.
"Cô Vane, có vẻ hành trình ở Hẻm Xéo của chúng ta rốt cục cũng nên kết thúc, xét thấy cô đã tập kích thành công bằng thần kỳ nhất..." Snape buông cô nhóc đã bị anh xách lên ra, xoi mói nhìn qua Harry "... sinh vật, vậy tôi nghĩ chúng ta không cần phải đi vườn bách thú thần kỳ nữa."
Cảm tạ Merlin, anh rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi tiểu quỷ đội lốt người xuất thân Muggle, rõ ràng là một Gryffindor, nghe được danh tiếng của Kẻ Được Chọn ở Hẻm Xéo do anh dẫn đường. Đương nhiên, còn cả Kẻ Được Chọn chẳng biết bị cái gì nhập vào đầu nên không được bình thường.
Cô nhóc giãy dụa muốn nhào về phía Kẻ Được Chọn lần nữa, nhưng bậc thầy độc dược chỉ cần dùng một bàn tay đã khống chế được Romilda Vane và mang cô chuyển hướng sang cổng vào Hẻm Xéo.
Nhưng mà, trái ngược với Kẻ Được Chọn thầm nghĩ gì cũng được, giáo sư Snape rất ít khi thuận buồm xuôi gió.
Ngay khi anh hài lòng cho rằng rốt cục cũng có thể chấm dứt chuyến đi ra ngoài sai lầm từ khi bắt đầu này, để trở lại Spinner's End hưởng thụ chút thời gian yên tĩnh, quý báu cuối cùng với độc được, thì Kẻ Được Chọn luôn làm chuyện khác người kia lại ngăn cản bước chân anh.
"Khoan đã, em muốn nói là...xin chờ một chút, giáo sư Snape." Harry nói, cả người nằm dài trêи mặt đất.
"..." Severus trầm mặc nhìn thoáng qua vạt áo chùng bị kéo lại của mình, rồi chỉ dùng một cái liếc mắt đã khiến cô nhóc dự bị nhà Gryffindor bị đóng đinh tại chỗ.
"A? Lần này là gì đây? Harry Potter nổi danh của chúng ta rốt cục cũng không đủ bình tĩnh để sống trong Hẻm Xéo, nên muốn thể hiện sự khác người của cậu sao?" Thanh âm trầm thấp như tơ lụa không hề che giấu ác ý.
"Em không có, a, ý em là...ừm, em có chuyện cần nói với thầy." Harry vụng về đứng lên rồi vụng về nói, giống như trong ấn tượng là bất cứ lúc nào đứng trước mặt Snape, cậu cũng đều có bộ dạng ngốc nghếch và xúc động.
"Hoặc sự tồn tại của chính Severus Snape thôi, cũng đủ để khiến cho tất cả Potter đều trở nên ngốc nghếch và xúc động?" Harry nhất thời phân tâm, rồi nhanh chóng đem lực chú ý dời về lại trêи người người đàn ông trước mặt.
"Có chuyện?" Snape thấp giọng lặp lại "Ngoại trừ môn độc dược hết thuốc chữa cùng hàng đống vi phạm nội quy của cậu, tôi không nghĩ ra giữa cậu và tôi còn có chuyện gì khác. Mà để tôi nhắc nhở một chút, Potter, bây giờ còn chưa khai giảng."
"Tất nhiên, ách, ý em là tất nhiên không phải như vậy." Harry xấu hổ muốn gõ vào đầu mình để cố gắng ngăn lại sự mất mặt này. "Em có chuyện rất quan trọng muốn nói cho thầy, xin thầy... ừm... xin thầy trong vòng hai ngày tới thuận tiện đến Hẻm Xéo một chuyến. Thầy biết đó, bộ trưởng Fudge hy vọng em luôn ở Hẻm Xéo cho đến khi khai giảng. Nhưng chuyện này rất quan trọng, thật sự rất quan trọng."
Harry cố gắng làm mình trông giống như một học trò khiêm tốn cẩn thận hơn, nhưng việc này thật khó. Tuy bây giờ cậu tôn kính người đàn ông này từ tận đáy lòng, nhưng tính cách của một Gryffindor đã định trước cậu không thể tuân thủ nghiêm ngặt lễ phép như vậy.
Lông mày Severus chính thức dựng đứng lên. Hành vi của Harry Potter trước mặt hiển nhiên cực kỳ khác biệt với Kẻ Được Chọn trong hai năm trước đây. Gián điệp hai mặt ưu tú ngay lập tức nghĩ đến rất nhiều khả năng ——ví dụ như lời nguyền độc đoán, thuốc Đa dịch, hoặc tệ hơn.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, thì vẻ mặt của Snape cũng lập tức hơi nhu hòa xuống, thậm chí còn gợi lên một chút giả cười.
"Vậy sao." anh nhẹ giọng nói "Vậy vì bí mật nhỏ quan trọng kia, tôi cho rằng cậu Potter sẽ không để ý đến việc ở trong phòng ở quán Cái Vạc lủng, chờ giáo sư của cậu hoàn thành chức trách của mình chứ."
"Tất nhiên thưa ngài." Harry vội vàng nói, thanh âm trong trẻo gần như che mất cả âm cuối của Snape.
Đối với việc này, Snape chỉ liếc sơ qua Kẻ Được Chọn rõ ràng đang thở phào nhẹ nhõm, rồi không nói lời nào mang Romilda Vane xoay người rời đi.
Harry_đạt được mục đích_Potter tất nhiên sẽ không dám phàn nàn gì về điều này. Giờ việc cậu cần làm chính là chuẩn bị một chút cho cuộc nói chuyện sắp tới, thí dụ như một cái Chậu Tưởng Ký.
Harry dĩ nhiên sẽ không khờ đến nỗi cho rằng giáo sư độc dược của cậu sẽ ôn hòa thân thiết như Dumbledore, chậm rãi nghe cậu kể lại câu chuyện về đời mình. Trên thực tế, với những gì cậu biết về Snape, thì người đàn ông cảnh giác này rất có thể sẽ cho rằng cậu bị ai khống chế hoặc giả mạo.
"Chỉ mong thầy ấy không vừa đến đã cho mình một cái "Expelliarmus"." Harry vừa dùng danh tiếng Kẻ Được Chọn hàng đầu của mình cùng 100 gold galleon để mượn nợ một cái Chậu Tưởng Ký vừa lầm bầm lầu bầu.
Trên thực tế, Severus Snape vừa đến liền cho cậu một cái "Petrification".
Harry bất đắc dĩ giật giật mắt —— thấy rằng đây là nơi duy nhất có thể cử động trên cả người cậu.
Cậu tất nhiên là có cảnh giác, nhưng lại cho rằng nếu Snape muốn công kích cậu thì sẽ làm ngay lập tức khi vừa vào cửa, thế nên khi giáo sư mang thái độ không tốt lắm nhưng lại bình thường gật đầu với cậu, Harry liền bất giác lơi lỏng cảnh giác, sau đó nhanh chóng bị hóa đá.
Không thể không thừa nhận, Kẻ Được Chọn dù đã trải qua chiến tranh và còn giành được chiến thắng vẫn mãi là học trò của Severus Snape, bất luận ở phương diện nào cũng đều cần phải học tập thêm rất nhiều.
Dễ dàng giành được quyền khống chế, Snape sắc bén nhìn về phía chậu Tưởng Ký đặt trên bàn, hơi nhíu mày rồi huy động đũa phép.
Finite Incantatem, Colloportus, Relashio!
Ba thần chú gần như không bị gì ngăn cản phóng cả vào người Harry, phản ứng duy nhất mà cậu bé mắt xanh này có thể làm là trợn mắt nhìn. Lòng tự tin của Harry bị phá hủy hoàn toàn.
"Xem ra, chúng ta quả thực cần nói chuyện." Snape nhẹ nói với bản thân, đẩy Harry hoàn toàn mất năng lực phản kháng đến trước chậu Tưởng Ký. "Cậu muốn cho tôi thấy cái gì? Tôi cho là cậu biết công dụng của vật này."
"Đúng vậy thưa giáo sư." Giọng Harry cũng rất nhẹ, khiến người ta không nghe ra được chút cảm xúc gì "Em muốn cho thầy xem một đoạn ký ức rất dài rất dài, một đoạn ký ức thuộc về Kẻ Được Chọn."
Lông mày dường như chưa từng thả lỏng của Snape càng nhíu chặt hơn, anh theo quán tính định châm chọc nhưng rồi lại chẳng nói gì, chỉ yên lặng đặt đũa phép lên thái dương của Harry.
Harry thuận theo nhắm mắt lại, tùy ý để đũa phép của Snape mang ra một luồng rồi lại một luồng chỉ bạc đặt vào chậu Tưởng Ký, những hồi ức từ năm thứ ba đến khi chiến tranh kết thúc cả tốt lẫn xấu đều không ngừng đọng lại.
Mãi đến những ký ức tích trong chậu Tưởng Ký như muốn tràn ra ngoài, thì Harry mới ra hiệu cho Snape dừng tay.
Snape buông đũa phép, nhìn thoáng qua vẻ mặt Harry rồi trầm mặc tiến nhập vào ký ức trong chậu Tưởng Ký.
Harry quỳ gối dưới đất, cúi đầu, không phát ra bất cứ âm thanh nào.