Bọn Harry cuối cùng vẫn bỏ qua bữa trưa, rốt cuộc một người cha đỡ đầu đột nhiên nhảy ra vẫn mê người hơn bữa trưa có thể ăn hằng ngày —— cho dù không phải cha đỡ đầu của mình.
" Để chú ấy ký tên vào giấy cho cậu, như vậy lúc Hallowen cậu có thể cùng bọn mình đi Hogsmeade." Ron nói.
Mà Hermione luôn coi trọng việc thu thập tri thức "Harry, chú ấy vậy mà có thể rời khỏi Azkaban, trước kia bọn họ luôn nói không có ai có thể ra khỏi đó đâu! Chứ ấy nhất định có thể dạy cho cậu không ít kiến thức."
Ba người hưng phấn mà thảo luận về phúc lợi mà cha đỡ đầu có khả năng mang đến cho Harry, mãi đến khi Hermione phát hiện đã đến thời gian học buổi chiều, mới vội vã chạy về ký túc xá lấy sách, rồi chạy đến phòng học môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc ám.
Remus Lupin có vẻ rất tốt, so với lần thì có vẻ tốt hơn.
Harry không xác định đây có phải do người sói đã biết chuyện của Sirius không —— từ rất sớm, Harry đã biết quan hệ của Remus và Sirius còn tốt hơn với Peter.
Dù là học lại một lần nữa, tiết học của Remus vẫn ngập tràn thú vị như trước.Bây giờ Snape không có ở phòng nghỉ cho giáo sư, Harry đoán thầy ấy hẳn là vẫn đang bàn bạc về việc xử lý Peter với cụ Dumbledore.
Không có việc Snape cố ý đề cập, Lupin cũng không cố tình để Neville đi đối phó với Boggart, mà để Ron đến làm mẫu cho mọi người cách đối phó với Boggart. Điều này làm Harry thở dài nhẹ nhõm —— Remus Lupin chính là người chỉ có bề ngoài là ôn hoà mà thôi, cho dù năm đó chú không thật sự đồng ý việc nhóm Đạo Tặc đối địch với Snape, nhưng việc đó cũng không có nghĩa là chú ta không ngại đùa giỡn đối thủ cũ một chút khi có cơ hội. Mà Harry lại không muốn vị giáo sư mà mình tôn kính bị lấy ra làm trò đùa, tuy rằng cậu từng cảm thấy việc đó thật sự buồn cười.
Không có sự chú ý đặc biệt của giáo sư, Neville dường như muốn trốn đến sau đám đông, mà Harry đứng bên cạnh cậu ta, thậm chí còn muốn lùi ra sau.
Đương nhiên khiến Harry sợ hãi không phải Giám Ngục, mà cậu cũng không muốn Boggart biến thành cụ Dumbledore, Snape, Sirius, Lupin, hay thi thể của Fred trước mặt mọi người là việc thích hợp, đặc biệt trong tình huống một người hẳn có quan hệ đối địch, một người chưa từng gặp mặt, một người thì tạm thời vẫn chưa thân thiết. Bản thân Fred có lẽ sẽ cảm thấy chuyện này buồn cười —— nếu anh ấy không có bị nhận lầm thành George.
Cho dù Boggart sẽ biến thành Voldermort thì Lupin cũng sẽ không để nó đến gần Harry dù chỉ một bước. Vì thế, dưới sự nỗ lực của hai người, Giám Ngục cũng rời xa Harry, mà Neville cũng nhờ Harry mới tránh được một khiếp.
Tiết đầu tiên môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của năm ba ở một phương diện thì trở nên rất thú vị, mà ở phường diện khác thì lại bình yên không gợn sóng trôi qua. Mãi đến khi Harry ăn xong bữa tối mới đột nhiên nhớ đến hôm nay chính là ngày cuối tuần thứ tư —— ngày cậu cấm túc ở chỗ Snape.
Harry vội vội vàng vàng tạm biệt Ron và Hermione, túm túi sách chạy về phía hầm.
"Ngô...Dáng vẻ này của Harry thật có điểm giống như vội vàng đến hầm để hẹn hò vậy." Hermione trầm tư nói.
"Xuỵt! Xuỵt!" Ron nhanh chóng bảo cô nàng nhỏ giọng, "Đừng để cho Harry nghe được, cậu ấy ghét nhất mấy lời này."
Harry cắm đầu chạy như bay về phía hầm nên đương nhiên sẽ không nghe được lời đánh giá của Hermione, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ Snape nhất định sẽ trừ điểm đi.
Bản thân Snape thì đang ở trong văn phòng híp mắt sinh giận dỗi, trong lòng tính toán phải dạy dỗ một tên nhóc Potter cách biết đúng giờ. Ngay lúc anh quyết định không uổng phí sức lực cho chuyện này nữa mà chuyển sang trừ điểm, thì cửa hầm bị tên nhóc Potter đến muộn năm phút kia gõ vang.
"Đến cấm túc muộn, Gryffindor trừ năm điểm." Snape nhìn Harry thở dốc đến nỗi không đứng thẳng được, nguyên bản muốn trừ mười điểm lại đổi thành năm điểm.
Harry sợ hãi xin lỗi giáo sư phụ đạo của mình.
"Như vậy, vì cậu đã sống được hai đời mà vẫn chưa học được Bế Quan Bí thuật." Snape nói.
Harry lập tức cảm thấy thực thương tâm, Snape nói rất đúng Bế Quan Bí thuật và thần chú trôi nổi mọi người ai cũng biết. Nhưng trên thực tế ngoại trừ cụ Dumbledore và Snape thì Harry không biết còn có ai am hiểu cái này, đương nhiên, bọn Malfoy hẳn là biết, nhưng đến tận bây giờ Harry vẫn chưa thấy Draco dùng qua.
Huống hồ, cậu không học giỏi Bế Quan Bí thuật rõ ràng là do người đàn ông này căn bản chưa bao giờ thật sự dạy cậu, Harry trừng Snape, hoàn toàn không suy xét đến việc lúc trước mình lười học như thế nào.
"Gryffindor trừ mười điểm, bởi vì trò không tập trung hơn nữa còn không tôn trọng giáo sư." Snape híp mắt nói, cực kỳ khẳng định tên nhóc ngụy thiếu niên mắt xanh này đang nói xấu mình.
Harry nhanh chóng chỉnh đốn lại thái độ học tập của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực dùng vẻ mặt hiếu học mà nhìn Snape, cậu không muốn vì lý do này mà chọc tức người đàn ông trước mặt.
Việc học Bế Quan Bí Thuật cũng không vì Harry tin tưởng đạo sư của mình mà trở nên nhẹ nhàng vui vẻ. Trên thực tế, hoàn toàn tương phản, mặc kệ là sống lại bảo nhiêu lần, Harry đều không thích cảm giác bị người ta xâm nhập vào đại não, cảm giác giống như bị hồn phiến của Voldermort nhảy nhót trong đầu cậu.
Càng không xong chính là, dường như Snape đối với cuộc sống của Kẻ Được Chọn sau chiến tranh có một trình độ tò mò nhất định. Vì thế trong lúc Harry nỗ lực chống cự đồng thời cũng bị bắt nhìn lại mọi chuyện bao gồm việc từ chối Ginny, tranh chấp với nhân viên của Bộ Pháp Thuật, thắng lợi trên sân Quidditch, một người ngốc ở Quảng Trường Grimmauld, đến làm khách nhà Ron và Hermione, yên lặng đứng trước mộ Snape, lải nhải tâm sự với bức hoạ của cụ Dumbledore.
Khi hình ảnh không ngừng biến hoá rốt cuộc biến thành trận đấu Quidditch cuối cùng kia, Harry rốt cuộc nhịn không được bắt đầu phản kháng, đem Snape đá ra khỏi đại não của mình đồng thời xâm nhập vào đầu Snape, sau đó nhìn những hình ảnh đã từng thấy rồi bị ném ra ngoài.
Snape đen mặt nhìn Harry.
"Tiếp tục!" Anh nói.
Vì thế Harry tiếp tục bị ngâm trong nước sôi lửa bỏng đến tận khi gần đến giờ cấm đi lại ban đêm mới được thả đi.
"Bây giờ trò còn đủ thời gian trở về tháp Gryffindor, nếu để tôi nhìn thấy trò ở bất kỳ đâu trong toà thành trong giờ cấm đi lại ban đêm, Potter..." Sau khi Snape bắt nạt Kẻ Được Chọn trẻ tuổi cả đêm hơn nữa còn xem hết trí nhớ của người ta xong, hung tợn uy hiếp người bị hại của anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Harry trắng bệch tỏ vẻ đã hiểu, sau đó chạy chậm về tháp Gryffindor.
Giáo sư phụ đạo cho cậu đối việc này tỏ vẻ cực kỳ vừa lòng.