Merlin vĩ đại, xin ngài thương xót, nói cho ta biết thế này là thế nào!
Vào thời điểm trên đỉnh đầu phát ra tiếng rầm rầm làm ván gỗ kẽo kẹt rung lắc, cũng làm tro bụi ào ào rơi xuống chăn, Harry Potter vẫn đang ngơ ngác nhìn quanh không gian nhỏ hẹp đã lâu không thấy này.
Không lẫn vào đâu được, hạt Surrey, thị trấn Little Whinging, số 4 đường Privet Drive, tủ chén gầm cầu thang —— nhưng mà, vì sao mình lại về đến chỗ này?
Hắn rõ ràng một giây trước còn đứng trên chiến trường, ánh sáng xanh từ Avada Kedavra của Voldemort va chạm ánh sáng đỏ, sau đó, chớp mắt một cái liền tỉnh lại ở đây!
Được, tỉnh lại ở đây nghĩ lại cũng không có gì lạ, khoá cảng hoặc là ảo ảnh di hình có thể giải thích. Nhưng là, ai nói cho hắn cái tay nhỏ đang vói lấy mắt kính kia vì sao là tay của hắn, vì sao hắn lại nằm vừa cái giường bé tẹo này???
Bị tống lại đây còn bị cho uống độc dược co rút sao? Ở ngay trên chiến trường? Ngay trước mũi Voldemort? Không đúng, hắn không có mũi......
"Này ngươi, đồ ăn hại!"
Cửa tủ chén bỗng nhiên bị đập mạnh, Harry còn chưa kịp giật mình, liền nghe thấy một giọng nữ the thé vang lên từ bên ngoài, "Mau ra đây trông chừng món thịt muối! Hôm nay là sinh nhật Dudley, mọi thứ đều phải thật hoàn hảo. Đừng có mà lười biếng!"
Harry lúc này mới nhận ra đó là giọng dì Petunia, nhưng mà, nhà Dursley đã di tản khỏi đây từ lâu rồi mới đúng. Hôm nay là sinh nhật Dudley? Này lại càng không đúng, tháng 6 mới đến sinh nhật hắn, lúc này chỉ mới đầu tháng 5 ——
Đột nhiên, mọi thứ kỳ lạ nãy giờ xâu chuỗi lại trong đầu Harry: Vóc dáng hiện tại, tỉnh lại ở tủ chén, sinh nhật Dudley, a, tiếng động lúc nãy là Dudley làm, hắn còn nhắc đến đi sở thú......
Khoan. Đây chẳng phải là những việc xảy ra năm mình mười một tuổi sao!
"Lăn ra đây, thằng lười kia!"
"Vâng, dì Petunia......" Harry theo thói quen trả lời, nội tâm đầy mờ mịt, nhưng vẫn đẩy cửa tủ chén ra, đi về phía phòng bếp.
Vào đến phòng bếp, hắn cảm thấy nội tâm lần nữa mộng bức. Dudley cũng là bộ dáng lúc nhỏ, hắn nghe dì Petunia thông báo tin bà Figg bị gãy chân, tất cả đều như trong trí nhớ Harry.
Vậy là hắn thật sự, thật sự trở về năm mười một tuổi!
Harry Potter mờ mịt chấp nhận sự thật này, mờ mịt đem món thịt muối trút ra đĩa, mờ mịt ngồi xuống bàn ăn.
Ngược thời gian về lại 7 năm trước. Merlin! Chuyện này sao có thể, dù là trong Vu sư giới đây cũng là chưa từng có tiền lệ.
Có khả năng đảo ngược thời gian mà đem người của tương lai về lại quá khứ, trước giờ hắn chỉ biết mỗi chiếc Xoay thời gian như của Hermione hồi năm 3 có thể làm được điều này —— Không, Xoay thời gian chỉ có khả năng đưa người về lại quá khứ nhiều nhất là 5 giờ, không phải nó làm.
Harry cũng nhớ rõ lúc đó trên người không mang theo vật nào có khả năng này. Hay là do trúng phải chú ngữ nào đó......
"Ngươi ngẩn người ra làm gì?" Dì Petunia bất mãn nói, "Chúng ta vì đem ngươi gửi nhờ chỗ nào mà đang khó xử, ngươi vậy mà còn ngẩn ra đó!"
Harry từ trong suy nghĩ miên man bị tiếng nói này kéo về hiện thực, thấy dượng Vernon và dì Petunia mặt đầy giận dữ, cùng với Dudley cau có nhìn hắn.
"Ta thực xin lỗi......" Harry ngập ngừng nói.
"Tóm lại ta cảnh cáo ngươi." Dượng Vernon nhìn chằm chằm hắn nói, "Ngươi nếu dám làm ra bất cứ chuyện gì ngu xuẩn ——"
"Ta liền bị nhốt trong tủ chén." Harry nói tiếp, "Ta cái gì cũng sẽ không làm, thật sự."
Hứng lấy cái nhìn đầy ngờ vực từ dượng Vernon, Harry nói thầm trong lòng: Tiếc là lúc này không phải ta muốn là có thể khống chế được —— Hơn nữa, vườn bách thú còn có một đại xà muốn trở về Brazil, vì vậy hắn vẫn sẽ làm tấm kính biến mất. Đánh bạc bữa tối của mình, vậy dọa Dudley một tí cũng được đi.
?
"Ta về Brazil đây...... cảm ơn lắm lắm, bạn ta."
Nhìn theo hướng Boa Constrictor trườn đi, Harry lần đầu cảm thấy một chút vui vẻ đã thế chỗ cho cảm giác mờ mịt mấy tiếng trước. Bên tai là tiếng dượng Vernon rống giận, cổ áo bị túm chặt và bị đẩy vào tủ chén nhốt lại cũng không là gì cả —— Harry nhìn khe sáng rọi vào tủ chén tối om, nhẩm tính ngày sẽ một lần nữa nhận được thư thông báo nhập học từ Hogwarts.
Nghĩ đến đây, Harry cũng nhớ lại khe nhét thư bị đóng đinh năm đó, có chút muốn cười. Lần này cứ để cho nhà Dursley dùng đủ cách chặn lại thư cú đi.
Dù sao Hagrid cũng sẽ đến, người thứ nhất chúc mừng sinh nhật còn tặng hắn bánh kem đầu tiên trong suốt mười một năm. Harry cảm thấy mũi có chút cay, nhớ lại không lâu trước đó Hagrid còn vì nghĩ hắn đã chết mà khóc không ngừng.
Còn có, vì sao mình lại về đến năm mười một tuổi? Rốt cuộc là ai làm —— không phải là...... cụ Dumbledore đó chứ? Harry cảm thấy không có khả năng, cụ đã mất......
Không, không đúng.
Trước khi đến đây mình đã gặp được cụ...... Có lẽ nào, nếu như, chỉ là nếu như, cụ Dumbledore thật sự còn sống?
Harry hít sâu một hơi, cảm thấy thực hoang đường, nhưng hắn không cách nào xua đi ý nghĩ này. Chờ đến Hogwarts là được, Harry nhủ thầm, lúc đó có thể hỏi cụ Dumbledore một chút chuyện của mình là như thế nào, còn có chuyện tương lai......
Harry Potter bị nhốt trong tủ chén đen kịt chậm rãi hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Nếu lần này hắn biết trước chuyện tương lai, cụ Dumbledore có lẽ sẽ không cần tự thiết kế cái chết cho mình, Sirius, Cedric...... Snape giáo thụ, những người khác cũng......
Hối hận, tự trách, đau lòng đè nén cũng theo đó tràn ra, làm hắn có chút không thở được. Harry lại lần nữa hít sâu một hơi, nhắm mắt lại ngăn cản bản thân tiếp tục dòng suy nghĩ, thay vào đó nỗ lực chờ mong một lần nữa nhìn thấy Ron cùng Hermione.
Nhưng mà vẫn như cũ có một vấn đề ở trong đầu hắn không ngừng bồi hồi, làm Harry không cách nào đi vào giấc ngủ.
Trận chiến kia kết quả thế nào? Voldemort đã chết sao? Việc xoay ngược thời gian đến từ đầu này, lẽ nào là do hắn tồn tại còn mình đã chết? Đây coi như cải tử hồi sinh sao......
Harry lại một lần nữa ngăn cản chính mình nghĩ tiếp.
Lại nói, lần này khi thư Hogwarts đến có nên giấu đi trước không nha...... a, để lộ cũng không sao, nhờ đống thư cú liên tục gửi đến tủ chén mà mình mới được dọn lên phòng ngủ nhỏ kia, hành lý thật nhiều lắm, tiếp tục ở đây sẽ không có chỗ để ngủ......
Hồi ức đã qua sóng cuộn biển gầm mà thổi quét đầu óc hắn, Harry suy nghĩ miên man một hồi, rốt cuộc chậm rãi ngủ thiếp đi.
Lúc sau cùng trong ký ức giống nhau, khi thư cú từ Hogwarts gửi tới che trời lấp đất mà đến, cơ hồ bao phủ cả căn nhà Dursley, dẫn tới Harry hiện đang nằm ở đây —— trên nền đất, trong căn chòi nằm cheo leo trên mỏm đá. Harry nhớ lại lần trước ở đây đã tự mình ăn mừng sinh nhật, vì vậy liền xoay người nằm sấp lại, dùng cát vẽ một cái bánh kem.
Lần này viết gì đây? Vẫn như cũ ' Happy Birthday Harry ' sao?
Harry ngẫm nghĩ, đem B đổi thành R, viết một từ khác.
HAPPY REBIRTH
Hắn viết xong, sau đó trịnh trọng mà vẽ mười một cây nến, chờ đợi đồng hồ điện tử trên tay Dudley phát ra âm báo 12 giờ, thổi tắt.
Trọng sinh vui vẻ, cảm ơn trọng sinh, làm ta có cơ hội đem quá khứ đầm đìa máu tươi đã chứng kiến đổi thành cảnh sắc khác, làm ta có cơ hội trước một bước ngăn cản một ít người tử vong.
ẦM!!!!
Cánh cửa xập xệ của căn chòi gỗ phát ra tiếng động thật lớn, như bị thứ gì khổng lồ nện vào, Harry dùng tay đem ' bánh kem cát ' xoá đi, ánh mắt loé sáng nhìn chằm chằm cửa chính, vẫn luôn nhìn chăm chú, cho đến lúc nó sập.
Mang theo mưa gió cùng sấm sét, Hagrid cuối cùng đã đến.
"Có thể cho ta ly trà nóng sao?" Harry nghe được tiếng oán giận quen thuộc, "Đi chuyến này cũng thật không dễ dàng......"
Lần này hắn không có đem Dudley nhận sai thành Harry, bởi vì Harry vẫn đang nằm trên mặt đất, tóc mái tán loạn để lộ ra phần trán có vết sẹo hình tia chớp.
"Hey, Harry." Hagrid toe toét cười, sau đám râu tóc rậm rạp vẫn là đôi mắt đen láy ấm áp, "Lần trước nhìn thấy ngươi thời điểm ngươi còn chỉ là cái tiểu bảo bảo —— chờ chút, đâu rồi ta, a đây, ta có mang quà sinh nhật. Happy birthday, Harry."
Đúng vậy, một cái bánh kem chocolate, còn dùng nước đường xanh lá cây viết hàng chữ 'Sinh nhật hạnh phúc' —— Harry cũng cực kỳ hạnh phúc mà nói lời cảm ơn, nhận lấy hộp bánh có chút bị đè dẹp lép và mở nó ra, làm bộ cúi đầu chăm chú nhìn để che đi vành mắt có chút đỏ của mình.
Còn ba người nhà Dursley? A, dượng Vernon đang đứng như trời trồng, trong tay còn cầm cây súng dài tự vệ —— dĩ nhiên là phí công, vì họng súng vừa bị Hagrid bẻ ngược lên trời, dễ như nắn một miếng cao su.
Này là do sau khi Hagrid tự giới thiệu xong liền đưa thư Hogwarts cho Harry, dượng Vernon với tư cách là một Muggle mang trong mình sứ mệnh trục hết mấy thứ ' tà ma quỷ thuật ' khỏi người Harry, dĩ nhiên ra sức ngăn cản —— trong lúc đó vô tình để lộ việc Harry bị giấu nhẹm thân thế của mình lại còn cảnh cáo Hagrid, chậc, đương nhiên là chọc giận lão khổng lồ.
Dì Petunia mặt vẫn tái mét kể từ lúc Harry cầm lấy lá thư nhập học, nhưng lạ lùng là không hề tuôn ra mấy lời cay nghiệt về ba mẹ hắn như đời trước. Dudley hoảng sợ, tất nhiên rồi, hắn nãy giờ trốn sau lưng mẹ mình, chỉ dám lấm lét nhìn Hagrid vài giây rồi lại rụt trở về.
Nếu cứ đà này thì Dudley lại mọc đuôi heo mất. Harry nhớ lại cảnh đó vẫn thấy muốn cười, nhưng mà, hắn cũng nhớ lại cái bắt tay lần cuối kia, nghĩ thầm, thôi bỏ đi.
"Chúng ta hiện tại liền đi sao?" Harry vội hỏi Hagrid, hắn nhớ rõ đời trước bọn họ còn ở nơi này dừng chân một đêm.
"Nhưng đã quá trễ, Harry." Hagrid căm tức nhìn cả nhà Dursley mà nói, "Nhưng mà, đương nhiên, có người nhà như vậy thật sự khó trách ngươi lập tức muốn rời đi ——"
"Chúng ta nuôi nấng hắn!" Dượng Vernon như đã chịu xúc phạm hét ầm lên, "Nuôi nấng hắn! Cho hắn ăn mặc! Chu cấp cho hắn đi học! Chẳng lẽ làm người đứng đắn so ảo thuật kém hay sao ——"
Hagrid lập tức giơ cây dù hồng phấn cũ nát hướng về phía dượng Vernon, hằm hè nói: "Ngươi tốt nhất câm miệng, Dursley!"
Bị uy hiếp, dượng Vernon lựa chọn câm miệng.
Hagrid thoạt nhìn cũng không muốn ở lâu thêm nữa, quay sang Harry gật đầu nói, "Đương nhiên, chúng ta hiện tại liền đi thôi, nhưng mưa gió rất lớn ——"
"Không sao cả!" Harry nhe răng cười, "Ta thực vui có thể lại một lần —— khụ, ý ta là, ta thực vui, vì có thể nhanh chóng biết thế giới ma pháp ngươi nói trông như thế nào."
Bọn họ đạp mưa gió, lẫn vào bóng đêm mà rời khỏi cái chòi xiêu vẹo. Harry ngồi vào thuyền nhỏ cùng Hagrid, nó như cũ tự động rẽ hướng vào đất liền. Chẳng mấy chốc liền thấy kè đá cảng, hai thân ảnh một khổng lồ một thấp bé cùng đi về phía thị trấn.
"Vẫn là quá muộn, không phải sao?" Hagrid lấy tay che ở đỉnh đầu Harry giúp hắn chắn mưa, "Bởi vì bọn họ quá làm người khác muốn vội vã rời đi —— ta nghĩ, nếu bây giờ mấy cái phương tiện giao thông Muggle còn chạy, chúng ta có thể thuận lợi tới Luân Đôn, đêm nay trọ ở Phá Phủ quán bar, thế nào?"
"Tuyệt! Nhưng là...... Ta......"
Harry nghĩ mình vẫn là nên hỏi một câu, rốt cuộc vì trọng sinh tới đây, so với đời trước vừa thấy Hagrid hắn thật sự hỏi ít hơn rất nhiều vấn đề, "Ngươi biết, ta không có tiền......"
"Chỗ nghỉ đương nhiên do ta phụ trách." Hagrid vỗ ngực nói, "Còn những cái khác, ngày mai ngươi sẽ biết."
"Ok, Hagrid!"
Harry gắt gao đi theo Hagrid bước chân, nghĩ thầm có lẽ niệm một cái ' Lumos ', sau đó chờ Xe đò Hiệp sỹ đến mới là lựa chọn càng tốt, rốt cuộc —— đã rạng sáng, hắn thật sự không cảm thấy đêm nay có thể dựa vào hai cái đùi đến được Luân Đôn.
Hagrid tay phải lắc lắc cây dù cũ, suy tư nói: "Harry, ta...... Ý ta là, ngươi sẽ không đem chuyện ta dùng chút phép thuật nói cho ai, đúng hay không?"
"Đương nhiên!" Harry chờ mong mà nhìn Hagrid.
Tuy rằng bàn tay dày rộng vẫn giúp hắn chắn mưa, nhưng Harry hiện tại thật sự lạnh đến run lập cập, lại còn đói đến lả người. Bánh sinh nhật ôm trong tay còn nguyên xi, một ngụm cũng chưa kịp ăn đâu.
"Như vậy, ta cũng chỉ có thể dùng một chút tiểu pháp thuật mà thôi......", Hagrid nói xong giơ lên dù, lầm bầm niệm một câu, "Lumos."
Ngay lập tức, xung quanh vang lên tiếng động cơ đinh tai nhức óc, cùng hai bóng đèn pha phát ra luồng sáng cực mạnh...... Trải qua một lần cũng vẫn làm Harry cũng khó nhịn mà che lại đôi mắt.
Xe đò Hiệp sỹ ngừng ở hai người trước mặt, Stan Shunpike mở cửa xe nhảy xuống.
"Hoan nghênh đến với Xe đò Hiệp sỹ —— phương tiện giao thông lâm thời mà đến, phục vụ đưa đón Vu sư lâm vào khốn cảnh. Chỉ cần dùng tay thuận vẩy nhẹ ma trượng, bước lên xe, chúng ta có thể đem ngươi đưa đến bất cứ địa phương nào ngươi muốn đến. Ta tên Stan Shunpike, đêm nay ta là người bán vé ——"
"Luân Đôn, Hẻm Xéo." Hagrid từ trong túi lấy ra 22 đồng bạc Sickle, "Ta chắc là xe có thể ổn định một chút?" Hắn vỗ vỗ Harry nói, "Hắn cần phải ăn chút gì đó."
Harry nhanh chóng ngẩng mặt đối Stan cười. Hắn còn nhớ rõ lúc ban đầu nghe được Sirius tin tức chính là ở chỗ này, nhưng lúc này, Sirius còn ở Azkaban......
"Đương nhiên! An toàn trên hết!" Stan nói, "Ý, trên trán đứa nhỏ này là cái gì? Nghịch ngợm quăng ngã, phải không?"
"Cái đó thì không phải." Hagrid vừa nói vừa duỗi tay định vén lên tóc mái Harry, hắn lập tức giả bộ háo hức mà vọt lên xe.
"Hắn thật là một đứa trẻ hoạt bát, phải không?" Stan không tiếp tục hỏi, đón Hagrid lên xe.
Harry tìm một chiếc giường ngồi xuống, một bên cố hết sức để không chụp ếch, một bên lấy ra bánh chocolate ăn liền mấy ngụm.
"Cũng đâu tệ lắm đâu há?" Hagrid cười khà khà.
Xe đò thực mau dừng trước cửa Phá Phủ quán bar, hai người xuống xe, Stan nhiệt tình bái bai, xe đã vọt đi còn ngoái lại vẫy vẫy tay.
Phá Phủ quán bar vào ban đêm trông còn nhếch nhác hơn ban ngày, Hagrid đem Harry đẩy đi vào, bên trong có một ít người ở ban đêm mua say, bọn họ nhìn thấy khách mới đến liền tạm dừng tán dóc uống rượu, hướng Hagrid nhấc tay chào hỏi.
"Ô, Hagrid, ít khi thấy đến giờ này." Chủ quán bar giơ lên cái ly, "Vẫn như cũ sao?"
"Không được, Tom, ta đang cấp Hogwarts làm việc đâu." Hagrid chụp bả vai chủ quán, khiến lưng hắn sụm xuống, vì vậy mà chú ý tới Harry.
"Quỷ thần ơi." Harry nghe thấy câu nói quen thuộc, làm bộ thực khẩn trương bất an mà đưa mắt nhìn trái nhìn phải, "Vị này chính là —— vị này chẳng lẽ là ——"
Quirrell không ở đây.
Thời điểm Harry xác nhận việc này, ông chủ Tom cũng hô lên tên của hắn, hai mắt rơm rớm mà chạy ra cùng hắn bắt tay.
Quirrel — kẻ giả vờ lắp bắp, ra vẻ yếu đuối lại để Voldemort dán sau đầu hắn, lúc này không có mặt. Cũng phải, hắn đâu thể cả đêm đều ngồi ở chỗ này.
Bắt tay kết thúc, Hagrid nháy mắt, khom lưng ghé tai Harry nói: "Ngươi xem, ta nói ngươi rất nổi tiếng." —— Sau đó hắn lại đối chủ quán bar đưa ra yêu cầu, "Một phòng đơn, Tom."
Harry đi theo sau Hagrid lên lầu, nhìn hắn nhóm lửa lò sưởi.
"Harry, ngươi tìm tờ danh mục gửi kèm trong thư xem." Hagrid nói, "Chúng ta cần biết rõ ngày mai nên mua những gì."
Harry nghe lời mà mở ra danh sách vật dụng cần chuẩn bị, đọc cho Hagrid nghe.
"Ngày mai mua xong đồ đi học, ta vẫn phải về lại nhà Dursley sao?" Harry nói, "Bọn họ...... Ngươi biết ta......"
"Ta biết ngươi không muốn trở về, nhưng mà Harry, ta cũng không thể để ngươi một mình ở chỗ này." Hagrid nói, "Cho nên chỉ sợ ngươi vẫn phải đi về, may mà cũng không lâu lắm là đến ngày nhập học."
"Ta hiểu......" Harry có chút thất vọng, trước đó còn rất mong chờ có thể ở Phá Phủ quán bar trọ mấy tuần như năm hồi năm 3, ngày ngày dạo Hẻm Xéo, tự do thoải mái hơn nhiều.
Hagrid từ trong túi móc ra áo ngủ của Harry (đem theo trước khi rời đi căn chòi kia), Harry thay xong, chui vào trong chăn. Trước khi ngủ thiếp đi, hắn mơ mơ màng màng nghĩ đến:
Ngày mai, hắn sẽ gặp được Hedwig, hơn nữa sẽ chạm mặt một tên con trai có nước da trắng nhợt, thường kéo dài âm điệu khi nói chuyện......
———————————
Đã edit ^_^
?? = ⭐️
❤️ = ⭐️ + ?