[HP Đồng Nhân - Snarry] Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 137




EDITOR: Park Hoonwoo

BETA: Ellen

- o0o-

Đến phòng Harry, Moni nhìn khắp nơi, sau đó mặt liệt tiếc nuối nói "Sạch sẽ thế, Harry, cậu không giống thằng đàn ông hơn bốn mươi chút nào." Thậm chí ngay cả một quyển tạp chí cũng không có, không hổ là xử nam hơn bốn mươi năm.

"A a, sinh hoạt ban đêm của cậu với Draco chắc sung sướng lắm nhể" Harry mắt cá chết quét cái thân thể chưa được mười ba của Moni.

"..." Chỉ muốn tìm đề tài nói thay đổi tâm trạng mà thôi, mày có cần vào thẳng trọng tâm thể không! Đời trước cậu và Draco không có thời gian, còn đời này tạm không thể! Moni cắn răng quay đầu, sau đó sáng suốt lái sang chuyện khác "Quyển sổ đâu rồi? Cho tớ mượn chơi chút đi." Cậu không tin một trò chơi nhỏ nhoi cũng có thể làm khó mình.

"Đừng đùa thế chứ, nếu cậu đến rồi, vậy bài tập độc dược của tớ giao cho cậu." Harry đưa giấy cho Moni.

Moni trừng mắt nhìn Harry, Harry mỉm cười gật đầu "Tớ đến đây làm khách, cậu để khách của mình làm bài tập cho mình vậy á hả!" Rốt cuộc có còn là anh em nữa không thế!?

Harry cười vô tội "Dĩ nhiên không để khách làm..." Sau đó trực tiếp vỗ cuộn da dê vào người Moni "Nhưng không cần khách khí với mấy thứ đi gây sự."

"...." Cậu còn ghi hận mấy lời vừa rồi chứ gì! Nhỏ mọn của cậu dùng hết lên bạn của cậu đúng không! Moni nghiến răng trợn mắt nhìn Harry, sau đó...cầm bút lông chim, nằm lên bàn sách. Lúc không có Draco ở bên cạnh làm chỗ dựa thì không nên phản đối Harry – nhỏ mọn – Potter, dễ có chuyện xảy ra lắm, đây là kinh nghiệm xương máu cậu và Draco đúc kết được từ nhiều lần "so tài" ngày xưa.

Harry hài lòng nhìn tờ giấy dưới tay Moni bắt đầu ngập kí tự, quả nhiên mấy thứ liên quan đến độc dược là phải giao cho mấy người liên quan đến độc dược. Harry mở cuốn sổ, bình tĩnh chọt chọt ô vuông, tờ bên cạnh là Vương Miện đang nói chuyện với Nhật Ký.

Harry ngồi chơi bên này, Moni – người yêu của đệ tử của bậc thầy độc dược – Cruise bên kia thì đang ngồi phẫn hận viết luận văn độc dược.

"Sni...Snape, cậu đến đây làm gì." Sirius nuốt biệt danh mình đặt cho người ta xuống, mặc cho Snape có mục đích gì, thì hắn ra cũng đã cung cấp độc dược cho Regulus, mặc dù không đến mức giảng hoà, nhưng đã đủ để hắn gọi họ của Snape.

"Tôi tìm Potter." Hôm nay hắn đến văn phòng của mình ở Hogwarts lấy ít tài liệu, con tử xà kia cứ như chuẩn bị an cư lập nghiệp luôn trên trần nhà văn phòng hắn vậy, ngủ ngon vô cùng, cho đến khi Dumbledore không mời mà đến chui ra khỏi lò sưởi, vừa vặn đối mặt với linh hồn tử xà vừa mới bị đánh thức.

"...Severus, không ngờ tài liệu độc dược của cậu đã phát triển đến mức linh hồn còn không tha." Dumbledore đẩy mắt kiếng, dùng điệu bộ "người già, theo không kịp" nói chuyện với một người ba mươi tuổi.

"Dumbledore, tôi chắc rằng mình chưa từng nói mình sẽ đến trường, vậy thầy có thể nói cho tôi biết thầy đang tính thừa dịp tôi không có ở trường dùng quyền hiệu trưởng cưỡng ép xông vào văn phòng của tôi làm gì hay không?" Snape khoanh tay, mặt mày đen thui.

"Oh, vần đề này, thật ra tôi càng muốn biết trào lưu dùng linh hồn rắn trang trí trần nhà của Slytherin bắt đầu hồi nào hơn."Dumbledore chỉ chỉ con rắn đang ngáp ngắn ngáp dài bay vòng vòng trên trần.

"Dumbledore!" Snape có chút dự cảm không lành với sự tránh né của Dumbledore.

"Khụ, được rồi. Cậu biết ta lớn tuổi rồi, mắc bệnh lãng tai cũng thường thôi, cho nên dưới tình huống Bệnh Thất không đủ độc dược đành phải đến nơi này mượn." Đơn giản mà nói là đang tính tranh thủ lúc chủ nhân không ở đây mà đến thó hai bình độc dược.

Snape quay đầu nhìn tủ độc dược, lỗ trống cho hắn biết đây không phải lần đầu tiên của Dumbledore. Khoan...Snape quan sát mất bình thiếu: Độc dược bổ sung năng lượng, độc dược khôi phục, độc dược cứng xương...tất cả đều là độc dược hồi phục.

Snape nheo mắt quan sát Dumbledore, mới vừa rồi thấy sai sai, bằng một cách thần kì nào đó Dumbledore đang mặt trường bào lam sẫm đầy ma văn, so với phong cách bình thường của cụ, đây chắc chắn không phải thường phục, nếu như mắt hắn không có vấn đề, vậy thứ trên cổ Dumbledreo đó là...Snape cười lạnh "Ngài Grindelwald chẳng nhẽ không tự mang độc dược hồi phục theo được sao?"

".." Gương mặt lúng túng đầy nếp nhăn của Dumbledore đỏ lên, tên khốn kia chỉ mong cụ nằm luôn trên giường, sau đó có thể trực tiếp kéo cụ đến Đức, làm quái gì có thể mang độc dược theo!

"Chậc!" Snape giễu cợt "Tôi nhớ độc dược hồi phục trong Bệnh Thất không ít, cho dù có hết vài chai nhờ mấy chú động vật loi choi, nhưng cũng dư ít nhất mười mất chai, bây giờ mới có hai tuần kể từ ngày cuối đi học chứ mấy." Snape xoay người khoá tủ độc dược lại, sau đó vứt cả chục bùa bảo vệ "Tôi không cảm thấy mớ độc dược này đủ cho đến khi tựu trường đâu. Cho nên, thầy tự nghĩ cách đi!"

Ngó lơ vẻ mặt đau khổ của Dumbledore, đẩy cụ ra khỏi phòng làm việc, sau đó cầm theo một ít tài liệu rời khỏi văn phòng. Dumbldore ngoài cửa đột nhiên nhớ đến hình như mình vẫn chưa hỏi chuyện của tử xà.

"Al, đến Đức với tớ đi." Grindelwald đột nhiên cho cụ một cái ôm từ sau lưng.

"Tôi không đi!" Hai ngày trước không cẩn thận để Aberforth nhìn thấy Gellert, nếu như bây giờ cụ đến Đức nữa, thì cả đời này cũng đừng hòng thằng bé tha cho mình.

Đường Bàn Xoay, Snape dùng hết miếng móng tay cuối cùng, đã nghiên cứu độc dược xong, nhìn sơ qua mớ độc dược đã thất bại, hắn tin chắc rằng lần tới mình sẽ thành công, thứ cần bây giờ là móng tay, dược liệu bình độc dược ổn định linh hồn lần trước Potter uống cũng hết rồi, trùng hợp ghê.

Snape gõ cửa nhà cũ Black, nghe xưng hô của Sirius, Snape cũng chỉ giễu cợt nhướng mày "Tôi tìm Potter."

Sirius không hỏi tại sao, từ lần trước Harry vẽ trận pháp với người đàn ông tên Voldy kia, hắn đã biết thằng bé có bí mật, nhưng chỉ cần thằng bé không sao, hắn sẽ không hỏi "Bạn học của Harry hôm nay đến chơi, có chuyện gì mai nói."

"Bạn?" Snape thấy giọng của Sirius có chút không được tự nhiên lắm khi nhắc đến hai chữ bạn học này, tự nhiên hiểu rõ "Moni Cruise."

"Sao cậu..." Biết. Thấy bản mặt giễu cợt của Snape, Sirius tự biết là hắn đã sớm biết thân phận của Moni từ lâu.

"Nói Potter mai đến tìm tôi." Snape ngay cả cửa cũng không vào, hất áo choàng xoay người rời đi. Hắn nhớ huyết thống của nhãi con Cruise là nightmare, nhưng mà nhìn mấy cử chỉ trong quá khứ thì cậu ta có vẻ cũng không biết vấn đề của Potter, như thế phỏng đoán hiện tại hẳn sai rồi, nhưng phản ứng của lời nguyền kiểm tra....chắc phải đến Hogwarts một chuyến nữa.

HẾT CHƯƠNG 137