Bời vì Snape không có cách nào khiến linh hồn trở về trong thời gian ngắn, nên Snpae đành nấu ít độc dược rồi đổ vào cơ thể tử xà, thuốc là có thể giúp khí tức sinh mạng của tử xà trong cơ thể của nó ba tháng.
Sau đó Harry trở về khí túc xá, quanh thân là luồng khí không thiết sống. Moni bất đắc dĩ vỗ vỗ vai Harry "Không sao, Harry, ít nhất cậu được miễn lớp độc dược rồi.". ngôn tình tổng tài
"A a...." Y tình nguyện tiếp tục học! Phẩn nộ xung quanh Harry sắp bốc hoả đến nơi, liếc qua còn tưởng sinh vật hệ linh hồn nào đấy.
Loại trạng thái này được giữ đến tận thứ hai, nếu như nói khí thế như đến từ địa ngục của Snape khiến vạn vật né xa, thì khí thế của Harry chính là hơi lạnh của oán linh ngàn năm, chỗ y đi qua một ngọn cỏ cũng không lên nổi.
Biểu hiện rõ ràng nhất là thứ hai Harry vừa mới bước ra khỏi phòng ngủ, đụng trúng một Gryffindor, và học sinh xui xẻo ấy đã bị một cái liếc mắt của Harry làm cho ngất xỉu.
Trên đường đến đại sảnh đường của Harry, ai đi ngang qua y đều rùng mình, sau đó cả bọn đường vòng đi hết nửa cái Hogwarts chỉ để đến được đại sảnh đường.
"Đây là sao thế này? Sao học sinh Gryffindor và Ravenclaw đến trễ thế?" Dumbledore kì lạ nhìn nhóm học sinh mọi người ăn hết phân nửa rồi mới vào.
"Nếu mắt cụ chưa mù, thì có thể nhìn thấy sinh vật đầu sỏ đang ngồi trên bàn dài Gryffindor." Snape hừ lạnh, sau đó cau mày nhìn Harry độc chiếm một phần tư bàn dài, vì xung quanh đó không ai dám ngồi.
Harry găm thẳng nĩa vào miếng giăm bông, rồi sau đó chẳng thèm cắt gì mà dùng răng xé, tất cả học sinh nhìn cách ăn uống của Harry đều rùng mình một cái, sao lạnh thế này. Harry gặm giăm bông một cách máy móc, một bữa cơm đơn giản chẳng khác quái gì zombie.
Tiết lịch sử, tuy nằm vật ra đấy ngủ đó, nhưng oán khí vẫn tụ hội thành đám mây trên đầu mỗi người, khiến ai ai cũng áp lực.
Hoàn toàn không ngủ được! Vừa nhắm mắt đã thấy ác mộng! Học sinh trong lớp mặt đầy huyết lệ ngồi nghe giáo sư Binns giảng bài.
Tiết thảo dược, Harry vừa bước vào nhà kính, thực vật nơi y bước qua nhanh chóng dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà héo rũ, cuối cùng Harry bị giáo sư Sprout mời ra khỏi nhà kính.
Snape vừa mới đến thư viện tìm hai quyển sách, lúc trở về văn phòng thì thấy sinh vật không xác định người toàn là oán khí đang du đãng hệt hồn ma "Potter? Không phải bây giờ mi có tiết sao?"
"Giáo sư....con bị nghỉ.." Harry buồn bực mở miệng.
"..." Bị nghỉ? Nhớ đến khung cảnh quanh Harry không ngọn cỏ khi sáng, hắn ngộ ra rồi "Potter, nếu không có việc gì làm, thì đi với ta."
Harry "bay" theo sau lưng Snape, giữa đường vô tình gặp Peeves, nó vừa mới chuẩn bị ném trái cầu thuỷ tinh trong tay vào người Harry, Harry đã quay đầu lại nhìn nó, sau đó nó sợ hãi hét toáng lên, và rồi bỏ chạy bằng cách chui qua trần nhà.
Đến văn phòng độc dược, oán khí Harry còn nặng hơn ban đầu, làm con rắn đang ngủ lơ lửng trên trần phòng hoảng hồn [Quái gì thế? Sao đột nhiên mình lành lạnh?]
"Giáo sư, thầy kêu con đến để rút móng tay sao?" Harry đưa tay "Rút đi."
"..." Snape yên lặng nhìn sinh vật khắp người toàn là "không thiết sống" mang tên Harry, sau đó lôi một bình độc dược xuống khỏi kệ "Potter, nhắm mắt."
Harry không biết Snape muốn làm gì, nhưng dù sao đều phải "chết", nhắm thì nhắm thôi. Thấy Harry nhắm mắt, Snape mở bình, thuận tay biến thứ gì đó thành cái chậu nước nhỏ, đổ độc dược vào trong, sau đó nhúng tay Harry vào trong.
Harry cảm thấy tay mình đột nhiên lạnh đi, sau lại nghe thấy Snape đứng lên lấy gì đó.
Snape nhìn thấy bàn tay đã xanh đi của Harry, bèn dùng kềm gõ lên mu bàn tay y một cái, sau khi chắc chắc tay Harry lúc này không còn càm giác được gì, mới kê kềm dưới móng...sau khi rút hết móng ra, Snape nhìn ngón tay đầm đìa máu tươi của Harry, chậc một tiếng, rồi lấy lọ độc dược khác xuống khỏi kệ.
Harry nhắm hai mắt, hoàn toàn không biết Snape đang làm gì. Một lát sau, y cảm nhận được có thứ gì đó bên mép "Potter, uống độc dược."
Harry vừa muốn nâng nay cầm, đã bị Snape vừa đè tay lại vừa tức giận mắng: "Ngu xuẩn, uống nhanh!"
Harry có chút mơ màng uống xong độc dược được Snape đút, Snape nhìn móng tay đang dài ra lại của Harry "Tốt lắm, Potter."
Harry buồn bực mở mắt, sau khi nhìn thấy móng tay trong chai trên bàn mới phản ứng được nãy giờ Snapep làm gì. Cẩn thận nhìn chậu nước, ngoại trừ bị máu mình nhuộm đỏ ra, thì có gì khác đâu?
Snape hừ lạnh, nếu không phải không muốn nghe Potter rên rỉ, thì hắn chẳng thèm cho thằng nhóc ấy dùng thuốc tê cao cấp thế đâu "Potter, đổ nước, đi rửa tay."
Harry vẫn đang trong trạng thái mù mờ, run bàn tay xanh ngắt của mình, tuy y có thể điều khiển được nó, nhưng có cảm giác như cổ tay chẳng hề tồn tại. Đến tận khi Snape không nhịn được mở lời châm chọc, Harry mới kịp phản ứng, bưng chậu nước vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh trong văn phòng của Snape nằm ở phòng ngủ của hắn, phong cách bố trí sặc mùi Snape, màu tường và sàn tối tạo cảm giác buồn buồn.
Harry kéo cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy vật dụng và tường màu trắng liền cảm thấy hơi không quen, y cứ nghĩ nhà vệ sinh của Snape cũng chơi tông đen chứ.
Tay vừa mới tiếp xúc với nước y đã cảm thấy có thứ gì đó chảy xuống khỏi tay mình, màu xanh trên tay ngày càng mờ, cho đến khi màu da khôi phục như cũ, Harry mới tắt vòi.
"Potter, chuyện của mi đã hết, mi có thể đi." Snape cầm bình độc dược chuyển bị nguyên cứu, phẩy phẩy tay đuổi Harry.
"Cái đó, giáo sư, con có thể hỏi thầy dùng độc dược gì được không ạ?" Mặc dù y biết rất nhiều tài liệu khác nhau, nhưng về thành phẩm của bọn nó thì y chẳng biết quái gì.
"Mi hỏi làm gì?" Snape nhướng mày hỏi lại.
"Thật ra...được rồi, cảm ơn thầy, giáo sư." Y chắc chắn trên kệ tối hôm qua không hề có bình độc dược đó, hẳn là Snape mới nấu.
"Nếu như khi mi làm việc có thể lôi não mi ra khỏi dạ dày giảm bớt gánh nặng công việc của ta, đó chính là lời cảm ơn tốt nhất." Snape cười nhạo rồi túm cổ Harry vứt ra ngoài.
Harry nhìn cửa phòng làm việc đã đóng, y chắc chắn rằng lỗ tai Snape đã đỏ lên khi nghe mình nói cảm ơn "Hệt Severus nhỏ mà."