[Tôi muốn để em biết đến tôi, dù cho đó có là một cái tên đi chăng nữa. Chuyện này vốn chẳng phải việc gì khó, nhưng là có lẽ do tôi quá hèn nhát, cứ một lần rồi lại một lần vụt mất cơ hội.
Không lâu sau, lần đầu tiên em được phép đi đến Làng Hogsmeade cũng đến, vậy nên tôi đã quyết tâm nắm lấy cơ hội lần này.
Tôi nằm trong lòng ngực em, nghe em cùng với bạn bè lập ra kế hoạch khám phá Làng Hogsmeade trong lần được cho phép này, từng chút ghi nhớ hết thảy. Chẳng có gì bất ngờ khi mà, tôi có thể gặp được em ở trong Tiệm viết lông ngỗng Scrivenshaft.
Tôi cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh, như đã từng luyện đi luyện lại trong đầu vô số lần mà mở miệng nói: "Thử mẫu bút này xem."
Vững vàng bình tĩnh, tôi nỗ lực khiến cho hô hấp của bản thân trở nên bình thường một chút, thế nhưng là tôi vẫn không thể nhịn được mà nở một nụ cười dành cho em.
Em nói lời cảm ơn tôi, rốt cuộc, chúng ta cũng thuận theo đó mà cho nhau biết tên họ cũng như học viện, thế là chúng ta cũng đã biết đến nhau.
Thân phận Etheline hiện tại hệt như đã được phủ thêm một tầng ý nghĩa, không hề chỉ luôn cần có dấu ấn được khắc lên bởi Floris cùng Ravenclaw, hiện tại tôi là một người bạn của Hermione Granger.
Nhưng Etheline đối với Hermione Granger mà nói thì cũng chỉ là một người không mấy quan trọng trong nhân sinh mà thôi.
Giáng sinh năm ấy, tôi lấy thân phận Etheline xuất hiện ở Đại sảnh đường. Em chú ý đến tôi, quơ tay chào rồi lại hỏi tôi rằng có từng nhìn thấy một con mèo có bộ lông màu vàng nghệ hay không, tôi lại lắc đầu, hỏi: "Là thú cưng của em sao?" Thế mà em lại nhe răng ra cười: "Đúng rồi, nó là con mèo thông minh nhất mà em từng thấy."
Tôi cũng cười theo: "Có lẽ một lát nữa nó sẽ trở về ngay thôi."
Em cũng tin lời ấy, ngồi xuống bên cạnh tôi mà ung dung thưởng thức điểm tâm ngọt, nhíu mày mà cảm khái: "Trong khoảng thời gian này luôn khó có thể gặp được nó, cũng không biết là đã đi đâu."
Tôi rất tự nhiên mà đưa cho em một cái pudding blueberry, thoạt nhìn thì em có vẻ khá bất ngờ, tôi giả vờ tùy ý mà nói: "Tôi khá thích vị này, em muốn nếm thử không?" em cũng vui vẻ mà nhận lấy, cũng không hề che giấu sự vui sướng trong giọng nói: "Em cũng thích vị này."
Ở trung tâm của Đại sảnh đường đang trưng 12 cây thông noel, trên tường cũng treo đầy các vòng lá cây sồi xanh mướt cùng với cái dải lụa đỏ rực rỡ, bên ngoài trời thì tuyết cũng rơi rồi, ngồi ở bàn mà ngẩng đầu lên nhìn thì cũng chỉ có thể thấy được ánh sáng le lói của các ánh nến đang bay lơ lửng bên trên, nhìn ra xa hơn nữa thì cũng chỉ là một bầu trời đêm tĩnh mịch.
"Hát lên một bài hát vui vẻ
Bởi vì Giáng sinh đã đến rồi
Nhìn khắp bốn phương bạn sẽ thấy
Thế giới này kỳ diệu như thế nào!"
Thơ ca từ bốn phía vang lên, khắp nơi hợp xướng rất vui vẻ, thế nhưng ở tận đáy lòng tôi lại rất an tĩnh.
Các bạn học bên cạnh tôi đều cùng nhau nói trên trời dưới đất ti tỷ chuyện lý thú, cũng có các nữ sinh cùng nhau làm tiên đoán dựa trên sinh nhật, mà em ở bên cạnh tôi thì lại hừ một tiếng đầy khinh thường: "Chị có thích môn Bói toán không?"
Tôi biết em không hề thích môn Bói toán, cũng không thế nào thích được giáo sư Trelawney, đây hẳn là điều duy nhất khác nhau giữa chúng ta ở trường học.
"Bói toán là một môn học không dựa trên logic chặt chẽ, với môn này chúng ta không thể nào chỉ cần đi học là có thể học được." tôi nghiêng đầu, nhìn về phía các bạn học đang có ý định bói ra con đường nhân sinh của bản thân thông qua ngày sinh nhật, cười nhẹ mà nói.
Có vẻ đối phương nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta, cũng không cam lòng yếu thế mà phản kích, nói một cách thẳng thừng: "Sinh nhật của bạn là ngày nào? Tôi từng học qua cách dùng con số để có thể có được dự báo vận thế của người đó vài ngày trong tương lai."
Em thì không chút nào để ý mà cười nhạo vài tiếng, không ít học sinh Ravenclaw quay đầu nhìn, tôi cũng không nghĩ biến không khí trở nên căng thẳng, thuận miệng mà nói ra: "Ngày 26 tháng 12."
"Ngày mai?" em rất kinh ngạc nhìn về phía tôi, tôi gật đầu, cũng chẳng để ý lắm mà nhìn nữ sinh đối diện bắt đầu dùng con số ngày sinh ấy mà đưa ra lời tiên đoán.
Ngay sau đó, thanh âm Harry từ bên kia truyền đến, em liền lập tức rời đi bàn dài, vẫy tay chào tạm biệt với tôi.
"Bạn nhớ kỹ chưa?" nữ sinh kia nói xong kết quả bói toán liền nhìn chăm chằm vào tôi, tôi lúc này mới hoàn hồn, gật đầu cảm ơn: "Cảm ơn."
Tôi cũng không thế nào để ý đến kết quả bói toán, mặc cho nó có đúng đi chăng nữa, thì tôi cũng chẳng thèm để ý.
Thứ quyết định tương lai thành hình ra sao là từ vô tận quá khứ cùng hiện tại, có vô số con người hay các sự kiện ngẫu nhiên khiến cho dòng chảy thời gian chẳng thể nào mà luôn chỉ chảy thẳng một đường không có trắc trở nào tới được tương lai, các ảnh hưởng đối với biến đổi của tương lai là nhiều vô kể, cho dù thuật bói toán có cao siêu như thế nào cũng khó có thể đưa ra được một đáp án khẳng định cho tương lai.
Nhưng tôi lại tin tưởng vào thứ gọi là trời sinh linh tính, cũng tin rằng trên đời có tồn tại một loại phép thuật có thể nhìn đến tương lai rõ ràng nhất.
Vào lúc ấy tôi còn không biết, tôi của tương lai ấy để có thực hiện được mục tiêu này đã dùng cách thức nguy hiểm đến chừng nào.]
Đoạn nhật ký dài dòng kia tới đây đã hết.
Hermione lại lật thêm vài trang khác, nhưng cũng chỉ nhìn đến vài đoạn nhật ký vụn vặt –
[Tôi chưa từng ăn qua bánh mì nào có thể cứng hơn bánh mì ở Azkaban, Anna cầm nó gõ ở trên song sắt cũng có thể phát ra tiếng vang, Thần Sáng nghe được tiếng động liền tới cảnh cáo bọn tôi, Anna chỉ có thể nịnh nọt vị Thần Sáng kia, cuối cùng, vị Thần Sáng kia lại cho bọn tôi thêm một ly nước lọc.]
[Hiện tại rõ ràng là mùa hè, nhưng bên trong ngục giam vẫn như thế ẩm ướt lạnh lẽo, giống như là bị Nhiếp Hồn Quái ở bên kia hồ nhìn chằm chằm vậy, mãi rầu rĩ không thế nào vui vẻ. Tôi đã chẳng thể nhớ nỗi lần tôi cười gần nhất là khi nào nữa rồi.]
Hermione xuất thần nhìn bút tích trên từng trang giấy, có một loại cảm giác xa lạ mà lại rất quen thuộc ấp ủ ở trong tim, nàng nỗ lực tiếp thu các thông tin từ nhật ký này, cũng rất muốn đem mớ thông tin này nối ghép với ký ức của chính mình – Crookshanks là Etheline Floris.
Nàng cho rằng bản thân nàng sẽ khó có thể tin được điều ấy, nhưng là nàng không hề cảm thấy như vậy.
Tại thời khắc này, Hermione không chỉ có không thể nào tin vào ký ức của chính mình, cũng bắt đầu đối với cảm xúc của bản thân sinh ra nghi ngờ.
Bên ngoài cửa sổ ánh chiều tà chiếu vào, ánh nắng từng chút từng chút ẩn mình vào tấm màn cửa màu đen, khuỷu tay của nàng vẫn không hề động đậy, dưới thái dương các lọn tóc nâu không ngừng đung đưa.
Ngọn lửa trong lò sửa trên tường tựa hồ càng to thêm.