[Chưa bao giờ tôi ghét vũ hội đến thế. Tại đám cưới của Bill Weasley, tôi đã gặp em sau một khoảng thời gian dài – nói một cách chính xác thì, tôi đến là vì em.
Em mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt, mái tóc dài rối bù đã được ép thẳng thướt tha, đôi mắt tôi luôn lơ đãng mà dõi theo em, nhưng em thì lại đang nắm lấy cánh tay của Ronald, và cũng rất ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện một cách đột ngột của Krum tại đây, thế mà em lại không hề phát hiện ra tôi trong đám đông.
Luna xuất hiện phía sau tôi, nói: "Etheline, trông chị có vẻ không được vui lắm."
"Hôm nay là một ngày vui mà, phải chứ?" Tôi ngơ ngẩn đáp lời, nghe Phù thủy chủ trì bắt đầu buổi hôn lễ này.
"Hôm nay chúng ta có mặt với nhau ở đây là để chúc mừng cho cuộc hôn nhân của hai linh hồn chung thủy với nhau..."
Cô dâu mang dòng máu Veela tuy thật quyến rũ, nhưng tầm mắt tôi lại không thể nào không dừng trên người em.
" – Ta tuyên bố các con giờ đây là bạn đời của nhau!"
Kim khí cầu trên đỉnh đầu nổ tung, Thiên Điểu cùng chuông vàng lơ lửng giữa không trung, vô vàn ngôi sao bạc lấp lánh chậm rãi rơi xuống.
Em đột nhiên ngẩng đầu, chỉ trong một cái liếc mắt em đã trông thấy tôi.
Mọi người đứng dậy, sàn nhảy màu vàng trải ra từ chính giữa lều, và ban nhạc đồng loạt tiến về phía trước. Em mỉm cười nói chuyện với bạn mình, tôi bình thản nhận lấy ly whisky từ khay của người phục vụ, nhấp môi nhưng không uống được mấy ngụm.
Luna nhiệt tình vẫy tay với tôi, ra hiệu cho tôi cùng ngồi vào bàn vẫn đang còn chỗ trống ngay cạnh bên cô ấy.
Tôi đi về phía cô ấy, nhưng ngay sau đó, em cùng Ron đã đến ngồi cạnh Luna trước. Tôi do dự một lúc, rồi cuối cùng lại ngồi xuống ở bàn cạnh đó.
Krum cũng xuất hiện, em có vẻ hơi ngạc nhiên, những giây tiếp theo, Ron đột ngột đưa ra lời mời khiêu vũ với em, thế nên hai người cùng nhau hòa mình vào đám đông trên sàn nhảy.
Tôi mất mát đặt ly rượu xuống.
"Hai người họ đang hẹn hò ư?" Tôi nghe thấy Krum hỏi người bên cạnh với vẻ hoài nghi. Tôi nhận ra đó là Harry sau khi đã ngụy trang, cậu ta trả lời: "Đại loại là thế."
Khoảng khắc mà thanh âm dừng lại, có thứ gì đó đã vỡ vụn.
Nữ Phù thủy ngồi bệnh cạnh tôi kêu lên: "Cẩn thận!"
Tôi lấy đũa phép ra gõ nhẹ vào các mảnh vỡ thủy tinh, thì thầm: "Reparo*."
Các mảnh vỡ nhanh chóng tụ lại với nhau và lại nguyên vẹn như lúc ban đầu.
– Giá như mà trái tim tôi cũng có thể khôi phục một cách nguyên vẹn như thế thì tốt rồi.
Nhưng tôi cũng không chìm trong cảm xúc ấy quá lâu, bởi tôi đã thấy được rất nhiều bóng người mặc áo choàng, và che mặt – tôi đã sớm phát hiện ra chúng so với đại bộ phận khách mời tham dự hôn lễ, trước khi đến đây, hình như tôi đã thoáng nghe được kế hoạch của đám Tử Thần Thực Tử.
Nếu không phải vì chuyện này, tôi cũng sẽ không tới đây vào ngày hôm nay, tôi cần phải tận mắt xác nhận sự an toàn của các em.
Nhưng mà điều tôi không ngờ là chúng lại táo tợn đến như vậy.
Quan khách sợ hãi mà bỏ chạy tán loạn, tiệc cưới trở nên hỗn loạn, tôi đi ngược dòng người, chịu đựng áp lực tìm kiếm em ở khắp nơi, trong lúc hỗn loạn, tôi chỉ có thể giữ được mỗi tay Luna, lại không tìm được em.
Theo một nghĩa nào đó, thì đây là một tin tốt, em phải sống sót và phải sống tốt, tốt hơn tôi gấp vạn lần.]