[HP] [BHTT] Obliviate

Chương 13




Một sự kết thúc đột ngột.

Hermione cảm thấy lồng ngực thực khó chịu, gần như là không thể nào thở nổi, nàng rốt cuộc cũng không cách nào còn có thể giữ được trạng thái bình tĩnh nữa, gục đầu xuống bàn, mím lại đôi môi đang run rẩy.

Vào lúc này, nàng gần như mất đi dũng khí để có thể tiếp tục đọc những điều này.

Tại sao lại quên hết tất cả, quên đến mức sạch sẽ như vậy đây? Tại sao từ trước đến nay lại không hề nhận ra? Etheline...

Những ký ức tưởng chừng như xa lạ mà lại quen thuộc, tựa như chúng được bao phủ bởi một bức màn, cuối cùng đã được vén lên vào lúc này.

Hermione thở dài một hơi, lại tiếp tục lật sang trang khác.

Nhưng mà trang sau cũng không có nội dung nối tiếp sự kiện ở Trang viên Malfoy, hiển nhiên là nhật ký lại bị lẫn lộn với nhau.

[Anna rất tò mò về việc Bộ trưởng Granger muốn gặp tôi, chưa nói được hai câu cô ấy đã vòng lại vấn đề này, tôi đã giải thích rằng không có gì, cô ấy lại không hề tin, lại còn chất vấn tôi rằng: "Vậy tại sao Bộ trưởng Granger lại cố tình chỉ thăm mỗi chị?"

Tôi đáp: "Có lẽ vì tôi là phạm nhân đầu tiên mà cô ấy bắt đi."

Trước giờ tôi chưa từng nhắc về chuyện này với Anna, quả nhiên, cô ấy càng tò mò hơn, không ngừng hỏi tôi về mọi chuyện.

"Đó không phải là một câu chuyện gì tốt đẹp cho cam," tôi trả lời: "tò mò hại chết mèo, con người, phải học cách kiềm chế suy nghĩ của mình."

Tôi nhìn bốn phía xung quanh, nở một nụ cười khổ sở - em thấy đấy, nếu không, Azkaban chính là kết cục.

Tôi không muốn nhớ lại đoạn quá khứ khi ấy, để không chuốc thêm phiền phức vào người, tôi rời xa em. Nhưng cuộc sống mà thiếu đi dáng hình em trong đó thì trông thật đáng buồn, tôi sống trong sự chết lặng, kết quả thì lại gặp thêm càng nhiều khổ sở hơn.

Tôi muốn ghi lại một số điều vui vẻ, những trang nhật ký này sẽ được hỏa táng cùng với tôi sau khi tôi chết phải chứ? Ở Azkaban nhân quyền không hề tồn tại, và tôi thì đã không còn người thân hay người thừa kế nào khác.

Hôm nay các Thần Sáng đã cho tôi một bữa ăn, vì thế tôi quyết định sẽ viết một vài kỷ niệm vui vẻ nào đó.

Tôi thích trở thành Crookshanks, mà không phải là một Etheline Floris. Tôi có thể lười biếng nép mình ở ban công, tay em vuốt ve lông của tôi, tựa như làn gió thoảng mùi nắng ấm, tôi nhảy lên đầu gối của em, truyền nhiệt độ cơ thể của mình cho em.

Nghĩ lại thì, lúc ấy em luôn hờn dỗi Ronald, cũng có đôi khi vì thế mà lặng lẽ khóc một mình, nhưng mà tôi chỉ là một con mèo, không thể lau đi những giọt lệ ấy cho em.

Vào cuối học kỳ, tôi đã quá bận rộn, vậy nên việc chuyển đổi thân phận qua lại khiến tôi vô cùng mệt mỏi, mà sơ hở cũng vì đó mà xuất hiện – em kinh ngạc khi thấy Crookshanks lẩn vào một góc vắng người, và rồi Etheline bước ra từ nơi ấy.

Không có bí mật nào là vĩnh cửu, nhất là khi những sự trùng hợp cứ xuất hiện lặp đi lặp lại.

Trong sự hoang mang em bí mật thu thập tất cả các loại bằng chứng – điều này đối với một người chính trực như em là một điều khó có thể tưởng tượng như nào đây! Tôi đã nhận ra, nhưng việc ngụy tạo đôi khi sẽ bị chấm dứt bởi một dấu chấm câu, mà theo một nghĩa nào đó thì, tôi đang chờ em khám phá ra, bởi vì tôi không muốn chỉ có thể gần gũi với em khi là Crookshanks.

Kiềm chế là một điều khó khăn, mà sức hấp dẫn của em thì đã dạy cho tôi biết cái tính tham lam mà không cần một người thầy nào dạy dỗ.

Tôi lựa chọn tiếp nhận cái kết cục này một cách thật thản nhiên, điều duy nhất khiến tôi cảm thấy lo lắng là thái độ của em.

Ngày mà sự thật được phơi bày, quả nhiên là em thật sự rất tức giận.

Em chưa bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ như vậy, ngay cả giọng điệu của em cũng trở nên lạnh lẽo hệt như được giáp thêm một tầng băng mỏng lạnh lẽo: "Etheline, chơi đùa tôi như vậy chị có vui không?"

Tôi không hề có ý chơi đùa em, là em đã chủ động lựa chọn tôi, mà tôi cũng không hề muốn làm em tổn thương, vậy nên tôi đành phải tận tâm cho vai diễn này – được rồi... đây chỉ là một cái cớ ích kỷ.

Một bước sai, từng bước sai, nếu như ở Hẻm Xéo người xuất hiện trước mặt em là tôi với tư cách là Etheline, thì mọi chuyện sẽ khác đi chứ? Tôi có còn sẽ hãm sâu trong cơn mộng mị mang tên "Hermione Granger" này không?

Trời hôm đó mưa dầm kéo dài, mặt cỏ ẩm ướt, tôi rời khỏi nơi gác mái tại lúc em hãy còn đang chất vấn.

Lối đi nhỏ được lát đá cuội không một bóng người, dây thường xuân rũ xuống thưa thớt, những hạt mưa li ti xối lên người tôi, mây đen che phủ bầu trời, hạt mưa nặng nề buông xuống.

Tôi không muốn gây sự chú ý, vì vậy tôi đã biến thành hình dạng Crookshanks thêm lần nữa.

Bộ lông màu vàng nghệ trở nên ướt sũng, tôi ngồi xổm trong bụi cây, lặng lẽ nhìn từng hạt mưa nặng hạt rơi xuống đất, lặng yên lắng nghe tiếng mưa tí tách rơi.

Mưa rơi ngày càng nặng hạt, âm thanh cũng dần lớn hơn, sắc trời cũng càng ngày càng tối, mà tôi thì lại chẳng hề nhúc nhích.

Mây đen đè nặng trên bầu trời Hogwarts, cả người tôi toàn là bùn đất, đôi tai ướt sũng rủ xuống, thân thể càng lúc càng trở nên uể oải, thê thảm hệt như một con mèo hoang. Tôi chẳng muốn đi đâu cả.

Tôi thấy được một đôi giày quen thuộc bước đến trong cơn mưa, chiếc ô đưa đến che trên đầu tôi, em khom người, ôm lấy tôi trong cơn mưa.

Tôi không dám vùng vẫy, cũng không dám gây ra một tiếng động nào, an tĩnh để em mang tôi trở về ký túc xá.

Em lặng lẽ dùng khăn lau khô lông cho tôi – tôi muốn nhắc em rằng em có thể sử dụng phép thuật để làm khô một cách nhanh chóng hơn, nhưng bây giờ tôi càng cần sắm vai một con mèo ngoan.

Sự im lặng của em khiến tôi cảm thấy bất an.

Một lúc lâu sau, em thả khăn xuống: "Tôi nên gọi chị là gì đây, Crookshanks hay Etheline?"

Tôi ngồi với một tư thế đoan chính, cúi đầu nhận lỗi. Em duỗi tay vuốt ve đầu tôi: "Quên đi."

"Quên đi" là có ý gì? Tôi không hiểu, em bước đến cánh cửa ký túc xá rồi nói nhỏ: "Đừng để ai khác biết. Animagus chưa đăng ký là bất hợp pháp."

Nghe vậy, trên gương mặt xấu xí của Crookshanks rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười.

Mấy ngày sau, em luôn cảm thấy xấu hổ mỗi khi gặp được tôi ở bên ngoài, còn tôi thì lại chào hỏi em một cách rất tự nhiên. Một khoảng thời gian sau đó, có lẽ là do thói quen, nên thỉnh thoảng em sẽ có những cử chỉ thân mật với tôi như khi em ở bên Crookshanks – em sẽ luôn bối rối mỗi lúc em nhận ra điều ấy, thế nhưng tôi lại luôn mỉm cười chấp nhận một cách thản nhiên.

Mà cũng trong đoạn thời gian ấy, tôi rất ít khi xuất hiện dưới thân phận Crookshanks, cũng không còn thường xuyên có mặt trong ký túc xá của em, mà em cũng không còn ngày ngày tìm kiếm bóng dáng tôi ở khắp nơi như trước, nhưng mỗi khi tôi không còn trong trạng thái bận rộn và xuất hiện trở lại trong Phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, tôi sẽ luôn thấy được ánh sáng nơi đáy mắt em, giống như thấy được kho báu quý giá mà em yêu thích nhất.

Nhưng sau khi tốt nghiệp, có lẽ em sẽ khó có thể gặp lại được Crookshanks. Rốt cuộc thì tôi cũng bắt đầu cảm thấy hối hận rồi, giá như có một Crookshanks thật sự tồn tại trên cõi đời này thì tốt rồi – không phải là một Crookshanks được biến thành bởi Etheline, mà là một Crookshanks có thể ở bên Hermione mãi mãi.

Ở kỳ nghỉ trước khi tốt nghiệp, em kể với tôi rằng em sẽ đến Trang trại Hang sóc, đến ở nhà của Ronald trong một khoảng thời gian dài.

"Cậu ta là bạn trai của em à?" tôi giả vờ thản nhiên ỏi, nhưng em lại đỏ mặt phủ nhận.

Vốn dĩ tôi tưởng rằng em sẽ thích Harry, nhưng nó cũng chẳng có gì khác, dù sao thì có là ai cũng chẳng thể là tôi.

Tôi đã thấy em hôn lên má Ronald, và tôi cũng đã chứng kiến hai người cãi nhau vô số lần.

Trong một lần tranh cãi, em đã thẳng thắn nói: "Ron, cậu là tên khốn ngu ngốc nhất mà tôi không may gặp phải."

Tôi nằm sưởi bên lò sưởi, nghe đến đấy thì suýt nữa tôi đã bật cười, em vẫn đang tức giận mà chế nhạo cậu ta: "Tình cảm của cậu chỉ có duy nhất một muỗng cà phê, không có nghĩa là mọi người đều sẽ như cậu, chỉ có bấy nhiêu tình cảm."

Điều này rất đúng, tôi đứng dậy lặng lẽ trở về ký túc xá, khi em nhìn thấy tôi, em cũng ngáp dài một cái và rồi đi về phía cầu thang của ký túc.

Không có ai khác trong ký túc xá, em bắt đầu phàn nàn về hai cậu bạn của mình, trong trạng thái phấn khích, em đã gọi tên tôi: "Etheline."

Em dừng lại, tôi cũng ngơ ngẩn.

Trong một khoảnh khắc, tôi mỉm cười biến trở lại là con người, và rồi duỗi tay ôm lấy em.

Em tựa đầu vào vai tôi, vuốt ve tóc tôi, em không hề có ý định nói bất cứ điều gì – điều này hoàn toàn khác với bộ dáng đầy tính uy hiếp vừa rồi của em.

Xung quanh yên tĩnh không hề có một tiếng động nào, cũng không có bất cứ một ai, rèm che khẽ lay động, đây là cơ hội duy nhất của tôi.

Tôi khẽ hôn trán em rồi thủ thỉ: "Tình cảm của tôi không phải chỉ có duy nhất một muỗng cà phê."

Vậy em có thể nào thử nhìn đến tôi được không?

Những rặng mây đỏ lan từ má cho đến tận lỗ tai em, tôi mỉm cười, tôi buông lỏng tay ra.

Thanh âm của em như muỗi kêu: "Em biết."

Ánh trăng tinh nghịch xuất hiện trong ký túc xá nhẹ nhàng mà xuyên qua tấm mành mỏng, phản chiếu lại những chiếc bóng được kéo dài của chúng ta, phảng phất như đan xen rồi cũng chồng lên nhau.

Hermione, em không biết bất cứ điều gì cả.]