Hormone Thần Bí

Hormone Thần Bí - Chương 15: Không phải nói đùa




Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Tối hôm qua sau khi tôi bị hắn ôm vào phòng hắn, đầu tiên là ở trong phòng tắm bị hắn từ trong ra ngoài khi dễ một lần, kế đó lại ở trên giường bị hắn khi dễ thêm lần nữa, mãi cho đến khi ý thức của tôi triệt để mất đi.

Ấn Cửu Hàn quả thật chính là một tên súc sinh không có tính người!

Sáng nay tôi tỉnh dậy chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, nhất là chỗ giữa hai chân, giống như là bị hỏng luôn rồi.

Ấn Cửu Hàn từ sớm đã tỉnh dậy, hơn nữa mặt mày còn phơi phới. Hắn đem tôi ôm vào lòng, hai người đều trần trụi thân thể, đợi cho tôi vừa mở mắt ra, tay của hắn liền bắt đầu tác oai tác quái trên người tôi, chiếm hết tiện nghi của tôi.

Biểu tình của hắn vẫn như thường ngày, ánh mắt cô tịch hầm hực ngày hôm qua cũng hoàn toàn mất tiêu.

"May là hôm nay không có đi học, cậu có thể nghỉ ngơi cho tốt. Bất quá ngày mai phải thi cuối kỳ, chắc là cậu chưa ôn bài có đúng không, có cần lát nữa tôi giúp cậu ôn bài không?" Tay của Ấn Cửu Hàn làm loạn trên lưng tôi.

Cái tên khốn kiếp này.

Vốn tôi định dùng hai ngày nghỉ để chạy nước rút, nhưng kế hoạch này lại bị hắn hoàn toàn phá vỡ, tối hôm qua là thời gian ôn bài thích hợp nhất, không ngờ lại bị hắn chiếm dụng hết trơn rồi. Hơn nữa bộ dáng hiện tại của tôi lại thảm tới như vậy, căn bản không thể nào trở về nhà được, nếu để Ngôn Thừa nhìn thấy, nó nhất định sẽ truy hỏi nguyên nhân, nghĩ tới đây, tôi chỉ còn cách ở trong nhà Ấn Cửu Hàn chờ đợi.

"Cậu có đói bụng không? Phải chịu khó ăn vô nhiều một chút." Ấn Cửu Hàn đem tay đặt lên bụng của tôi, "Cậu tự sờ mình xem, đều là xương cả, bụng cũng có thể dán với lưng."

Tôi thừa nhận bản thân mình rất gầy, bất quá tôi cũng đâu có ăn ít, nam sinh ở tuổi này hầu như chẳng có ai là mập nổi. Bởi vì các chất dinh dưỡng được hấp thụ vào đều bị cống hiến đi nuôi xương hết cả rồi, có nghĩa là tôi sẽ còn cao hơn nữa, cái này tôi cầu còn không được ấy chứ.

Ấn Cửu Hàn buông tôi ra, mặc vào một cái quần đùi đi ra ngoài, một lát sau, hắn bưng lên một tô cháo hoa cùng dĩa ốp la nóng hổi để ở trước mặt tôi, cũng đem tôi bế dậy.

Cháo rất thơm, ốp la cũng rất mê người, nhưng tôi không hề có khẩu vị. Vả lại lúc ngồi xuống, chỗ riêng tư của tôi cũng rất là khó chịu, cũng may là chỗ đó không có bị thương, tôi cũng không có hôn mê vài ngày như lần trước.

"Tôi không muốn ăn." Tôi muốn tắm, nhưng lại không dám nhắc tới hai chữ "Tắm rửa" trước mặt Ấn Cửu Hàn, bởi vì tôi cảm thấy nó rất là nguy hiểm. Có lần tôi nhân cơ hội Ấn Cửu Hàn rời đi liền thử rời giường, đáng tiếc lại bởi vì tay chân bủn rủn mà ngã sấp trở lại giường. Tôi đứng dậy không nổi, chỉ có thể nằm ở trên giường chịu đựng dính nhớp ở trên người cùng với mùi vị chỉ thuộc về Ấn Cửu Hàn.

"Ăn hai miếng đi." Ngữ khí của Ấn Cửu Hàn rất kiên quyết.

Tôi có chút khó chịu, trong mơ hồ, tôi phát hiện bản thân đã không còn sợ hắn nữa.

Vì thế tôi cũng nhìn chằm chằm lại Ấn Cửu Hàn không nói gì.

Nhưng không ngờ hắn lại lộ ra một biểu tình bất đắc dĩ, sau đó thỏa hiệp, cũng bỏ qua bữa sáng. Kế đó hắn giữ lấy sau gáy tôi, ấn xuống một nụ hôn.

"A..."

Tôi trở tay không kịp, rất nhanh cũng bị cuốn vào bên trong, cùng hắn miệng lưỡi giao triền. Hô hấp của hắn rất nặng, lực mút vào cũng rất lớn, đầu lưỡi hắn khiêu khích đầu lưỡi tôi, dụ dỗ tôi. Hơn nữa cũng không có nhắm mắt lại mà nhìn chằm chằm tôi.

Tầm mắt hắn thật sự quá thâm thúy, mỗi khi hắn nhìn tôi như vậy, tôi đều sẽ thất thần. Tôi bảo đảm mắt mình bị quáng gà rồi, bởi vì chúng tôi cách nhau rất gần, tầm mắt cũng rất mơ hồ, tôi sợ hắn sẽ cười nhạo tôi, liền nhắm mắt lại.

Ấn Cửu Hàn hình như cười khẽ một tiếng, hắn quả nhiên là cười nhạo tôi.

Tôi tức giận mà cắn đầu lưỡi hắn một phát, hắn lại nở nụ cười, sau đó còn hôn tôi bạo hơn.

Thật lâu sau đó, khi hô hấp của Ấn Cửu Hàn không ổn định, hắn mới buông tôi ra, "Cậu đừng đốt lửa nữa, nếu không ngày mai cậu sẽ không đi học được đâu." Trong giọng nói của hắn tràn ngập sự tiếc nuối.

Tôi thở phì phò từng ngụm, vô lực trợn mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: tôi đốt lửa hồi nào! Rõ ràng là cậu dục cầu bất mãn thì có!

Sau đó Ấn Cửu Hàn không khác gì một thánh nhân, tắm rửa cho tôi, thay thuốc, giúp tôi mặc lại quần áo, còn nghiêm túc giúp tôi giảng bài, tóm lại là không có làm chuyện gì khác người nữa hết.

Mà khiến tôi không còn gì để nói, chính là người nhà của tôi, không thể tin được là chẳng có ai tới tìm tôi hết, ba mẹ không tới cũng đã đành, bởi vì bọn họ còn đi làm, nhưng Ngôn Thừa lại không hề hỏi han lấy một câu... Khẳng định bệnh lười của nó lại tái phát nữa rồi!

Được rồi, bọn họ cũng đâu có biết người bị thương tối qua thật ra là tôi đâu kia chứ.

Tối đến, Ấn Cửu Hàn liền tới nhà tôi lấy đồng phục cho tôi, sau đó hắn nói với người nhà của tôi rằng đêm nay tôi muốn ở lại nhà hắn, bởi vì tôi muốn hắn giúp tôi ôn bài, nói tôi sợ bọn họ không đồng ý, cho nên mới bảo hắn tới đây để báo với bọn họ một tiếng. Tóm lại đều là xạo hết đó!

Nhưng tôi ở lại nhà hắn cũng không chỉ có một đêm, hơn nữa còn cùng hắn ngủ chung một cái giường nữa.

Hắn tựa như sáng hôm đó mà gắt gao ôm tôi, tôi không có phản kháng. Tại lúc tôi mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, tôi bỗng nhiên nghe thấy hắn nói: "Thật hi vọng có thể ôm cậu mãi mãi như vậy."

Hai ngày sau, tôi kéo cái thân tàn tạ đau nhức của mình tới trường học dự thi. Kết quả mười câu thì cũng hết tám câu Ấn Cửu Hàn đã giảng qua, hắn quả thật là thánh a.

Chỉ là hôm nay phát sinh một sự kiện rất kỳ quái, đó là về bạn học của Ngôn Thừa, Tần thủ Quân.

Gã cũng được phân tới cùng một lớp dự thi với tôi, từ khi tôi và gã chạm mặt, gã vẫn luôn dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn chằm chằm tôi, muốn nói lại thôi, thật khiến tôi rất thấp thỏm.

Vì thế sau khi thi xong, tôi liền trực tiếp kéo gã lại, hỏi: "Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Tần thủ Quân mặt đỏ lên lùi về phía sau một bước, bộ dáng ngại ngùng này của gã, thật khiến tôi chẳng dám tin đây là Tần thủ Quân của trước kia.

Tôi chờ Tần thủ Quân giải thích, vậy mà gã một câu không nói đã xoay người rời đi.

Không đợi cho tôi kịp suy nghĩ tại sao, Ấn Cửu Hàn đầy mặt hàn khí đã xuất hiện ở trước mặt tôi, dùng lực kéo tôi đi ra ngoài trường học. Ngôn Thừa vốn đang ở trước cổng trường đợi tôi, sau khi nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của tôi, cũng chỉ hơi nhướng mày, mặc kệ tôi bị lôi kéo đi.

"..."

Nếu không phải chúng tôi lớn lên giống nhau như đúc, tôi nhất định sẽ nghi ngờ nó có phải là em ruột của tôi hay không.

Ấn Cửu Hàn vô duyên vô cớ tức giận cũng không có lôi tôi về nhà như tôi nghĩ, mà là kéo tôi tới một nhà hàng nhỏ ở một nơi cực kì hẻo lánh.

"Mở nhà hàng ở chỗ này cũng có thể kiếm tiền sao? Cậu nói xem chủ nhà hàng có phải là tên ngốc hay không chứ?" Tôi vừa ngồi xuống liền nhỏ giọng phun tào với Ấn Cửu Hàn, ý đồ muốn giảm bớt bầu không khí căng thẳng này. Dù sao sắc mặt của hắn cũng thật quá dọa người đi.

Nhưng Ấn Cửu Hàn bỗng nhiên nói: "Là tôi mở."

"Hả?" Mặt tôi ngây ra nhìn hắn, hoài nghi bản thân vừa mới nghe nhầm.

Ấn Cửu Hàn mặt không biểu cảm gọi phục vụ tới chọn món, nói: "Tôi làm phiên dịch ở trên mạng và bán thiết kế kiếm được một số tiền, hai năm trước liền dùng số tiền đó mở nhà hàng này."

"..."

Cho nên cái tên ngốc mà tôi mới nói là hắn sao.

Tôi nhìn quanh bốn phía, phát hiện vị trí nơi này tuy hẻo lánh, nhưng khách lại rất đông, còn thiếu cả chỗ ngồi, hơn nữa nhìn quần áo của bọn họ đều không phải là tầm thường, bọn tôi mặc đồng phục học sinh xuất hiện ở nơi này lại có chút không được thích hợp cho lắm.

"Từng món chỗ này đều là tôi tỉ mỉ chọn lựa, còn được các đầu bếp hạng A chế biến ra, phục vụ cũng là được chuyên gia huấn luyện qua hết. Mới đầu quả thật có hơi ế, nhưng nơi này thanh tĩnh ưu nhã, người có phẩm vị liền thích những nơi như thế này. Phần lớn người tới đây lần đầu đều chỉ thử một chút mới mẻ, nhưng hiện tại gần như đều là khách quen hết, hơn nữa bọn họ còn có thể mang theo khách hàng mới. Cho nên kinh doanh hiện tại cũng không có tệ lắm." Ấn Cửu Hàn lời ít ý nhiều mà giải thích mình không phải là một tên ngốc.

"..."

Hiện tại tôi cảm thấy mình mới là một tên ngốc.

Ấn Cửu Hàn nghiêm trang nhéo má của tôi một cái, nói: "Đồ ăn tới rồi, mau ăn đi còn sững sờ cái gì."

"Làm phiên dịch và thiết kế cũng có thể kiếm được tiền mở nhà hàng sao?" Tôi hoài nghi hỏi.

Ấn Cửu Hàn đương nhiên nói: "Tại sao lại không thể? Một phần thiết kế của tôi có thể bán được hai vạn. Lên đại học tôi sẽ học khoa thiết kế chuyên nghiệp, cũng mở ra một công ty thiết kế chân chính cho bản thân."

Tôi trợn mắt, "Bớt phét đi ba."

Ấn Cửu Hàn chưa ăn được mấy miếng đã bỏ đũa xuống, hắn nhìn tôi, trịnh trọng tới dị thường nói: "Chờ cậu qua sinh nhật mười tám tuổi, chúng ta liền ra nước ngoài kết hôn."

Tôi "Phụt" một phát phun hết đồ ăn ra bên ngoài, khó có thể tin mà hỏi: "Cậu điên hả?"

Lời này của hắn cũng quá đáng sợ rồi đó. Bọn tôi chỉ mới là học sinh cấp ba, cho dù hắn có nguồn kinh tế riêng đi chăng nữa, thì cũng không thể xằng bậy như vậy đi? Huống hồ... Không phải hắn nói hôn nhân không đáng tin sao? Chỉ mới có hai buổi tối thôi, tôi còn nhớ rõ ràng ràng đây này!

"Tôi không có điên." Ấn Cửu Hàn mặt bình tĩnh nói: "Vừa rồi tôi chính là đang chứng minh bản thân mình có năng lực nuôi cậu đấy."

"Gì? Cậu muốn nuôi tôi!" Hai mắt tôi thiếu điều muốn rớt ra.

"Đúng. Đã kết hôn, tôi đương nhiên phải nuôi cậu." Ấn Cửu Hàn chẳng biết xấu hổ nói, "Dù sao tôi cũng được xem như là chồng của cậu mà."

Vừa rồi tôi vẫn còn trong trạng thái hoảng sợ cùng không dám tin, nhưng hiện tại tôi đã không còn sợ nữa, mà là triệt triệt để để bị kinh sợ rồi! Cái bộ dáng chủ nghĩa nam tử hán này của hắn tại sao nhìn thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt một chút nào hết vậy!

"Cậu đừng có nói hươu nói vượn!" Tôi thấp giọng cảnh cáo.

Ấn Cửu Hàn trầm mặc một hồi, nói: "Vừa rồi là tôi nói giỡn thôi."

Tôi nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, tuy rằng không nhìn ra được cái gì, nhưng nếu hắn đã nói đây là đùa, cũng chỉ có thể coi như là nói đùa thôi. Mặc dù câu chuyện này của hắn không hề mắc cười chút nào hết.

"Nhưng sau này cậu phải chú ý một chút, đừng có cùng tên nào sáp lại gần tới vậy, cũng không được một thân một mình tiếp xúc với ai hết. Nếu không, tôi liền trói cậu lại đem ra nước ngoài kết hôn." Ấn Cửu Hàn không dời tầm mắt mà nhìn tôi nói, "Cái này tôi không đùa."

Lúc này tới phiên tôi trầm mặc. Nếu không tôi sợ bản thân sẽ không còn cơ hội để thở nữa mất.