Hormone Thần Bí

Hormone Thần Bí - Chương 12: Mắc phải một căn bệnh rất kỳ quái!




Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Ấn Cửu Hàn to xác, chỉ cần đứng ở đó liền khiến người khác không dám làm gì được.

Chu Hạo Triết nhìn thấy hắn bảo vệ tôi, tuy không phục, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hắn nói ở đây nhiều người, không dễ nói chuyện, liền mang bọn tôi tới căn tin, để hai bọn tôi tự giải quyết trong im lặng.

Chu Hạo Triết một mặt chất vấn tôi.

Tôi quả thật rất là bất đắc dĩ, xoa xoa chỗ bị quả bóng rổ ném trúng, chỉ có thể nói: "Tôi thật sự không có ý đồ kia với bạn gái của cậu đâu."

"Vậy cậu lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô ấy làm gì?" Chu Hạo Triết gắt gao nhìn tôi, càng lúc càng tiến tới gần, một bộ chỉ cần tôi giải thích không hợp tình hợp lý liền muốn đấm tôi.

Ấn Cửu Hàn mặt lạnh vươn tay ra đem đầu của gã đẩy ra, sau đó liếc tôi một cái nói: "Cậu nhìn chằm chằm bạn gái của người ta đích thực là không đúng."

Tôi buồn rầu nhíu mày nói: "Thật sự tôi không hề có ý đó mà. Tôi nhìn cô ấy chẳng qua là vì nguyên nhân khác."

"Nguyên nhân gì?" Chu Hạo Triết hất cằm lên hỏi.

Ấn Cửu Hàn không nói một lời nhìn tôi, cũng đang chờ tôi trả lời.

Tôi ấp úng một hồi, nói: "Là, là Ngôn Thừa nói, nó cảm thấy cô ấy rất giống Anh Tử, nhưng tôi thì không cho là vậy, vì thế tôi mới muốn nhìn xem cô ấy giống ở chỗ nào." Xin lỗi Ngôn Thừa, kéo thêm em xuống nước cũng không phải là ý của anh, nhưng lúc này anh quả thật không nghĩ ra được lý do nào nữa hết á.

"Thật không?" Chu Hạo Triết đầy mặt hoài nghi nhìn tôi.

"Đúng, là thật đó." Tôi nghiêm túc nhìn lại, trong mắt tràn ngập chân thành.

Chu Hạo Triết miễn cưỡng tiếp nhận lý do này của tôi, nhưng một lát sau gã lại hỏi: "Nhưng Anh Tử là ai?"

"À thì, đó là nữ chính của truyện tranh《 Khải Hàng chi đà 》." Tôi đáp.

"Mọi người đang bàn luận về 《 Khải Hàng chi đà 》 à?" Một giọng nói quen thuộc đột nhiên chen vào.

Là Ngôn Thừa! Tại sao nó lại xuất hiện ngay lúc này?

Tôi kinh hãi nhìn về phía nó, lại nghe nó hỏi: "Tôi nghe nói mấy người muốn đánh Ngôn Sênh hả?"

Ngôn Thừa vừa hỏi, vừa chen vào giữa tôi và Chu Hạo Triết, đem bọn tôi tách ra.

Thì ra nó tới để cứu tôi.

"Đều là hiểu lầm thôi, đã ổn thoả hết cả rồi. Còn không phải là vì em nói bạn gái Chu Hạo Triết giống Anh Tử sao, làm hại anh vẫn luôn để bụng đến chuyện này." Nói xong, tôi liền âm thầm kéo góc áo của Ngôn Thừa.

Ngôn Thừa lập tức hiểu được ý của tôi, nở nụ cười nói: "Thì ra là vì chuyện này à. Cái em nói là cô ấy cho em cảm giác giống như vậy, chứ có nói gì tới ngoại hình đâu. Nhân vật trong truyện tranh làm sao có thể giống với người thật được kia chứ. Anh bị ngốc à?"

Xú tiểu tử, dám mượn cơ hội mà mắng tôi à. Bỏ đi, tôi nhịn.

Tôi kéo kéo khoé miệng, coi như không nghe thấy.

Chu Hạo Triết cuối cùng cũng hết khó chịu, tôi cho rằng mọi thứ tới đây đã chấm dứt, ai ngờ Ấn Cửu Hàn lại giận ngược lại.

Chỉ là hắn không có biểu hiện ra bên ngoài, vẫn đem nó đè lại dưới đáy lòng, mãi cho đến buổi tối tôi gọi hắn tới ăn cơm, mới phát hiện ra hắn khác thường.

Lúc tôi mở cửa phòng hắn ra thì hắn đang đọc sách, tôi gọi hắn, hắn cũng không thèm để ý tới tôi. Lúc đó, tôi liền biết chắc hắn đang giận.

Hơn nữa, còn giận không hề nhẹ.

"Ấn Cửu Hàn, người khác gọi cậu, cậu ít nhiều gì cũng phải đáp lại một tiếng chứ?" Tôi dựa vào khung cửa nhìn hắn nói.

Hắn cúi đầu không nói tiếng nào, chớp mắt, lông mi thật dài lay động một cái, dưới ánh đèn bàn chiếu xuống càng thấy rõ hơn, trong nháy mắt đó tôi cũng nhìn thấy rõ ràng.

Tôi thu hồi lại tầm mắt, nhìn mặt đất nói: "Chiều này, cảm ơn cậu. Nếu không có cậu che chở tôi, Chu Hạo Triết nhất định đã đem tôi knock out rồi."

Ấn Cửu Hàn dùng mũi hừ một tiếng, nói: "Biết vậy đã không thèm giúp cậu."

"Tôi đang cảm ơn cậu đó, cậu giận cái gì chứ?" Tôi có chút cạn lời, hắn là con nít à? Sao lại ngây thơ như vậy chứ.

Ấn Cửu Hàn ngẩng đầu lên nhìn tôi nói: "Chiều nay cậu rõ ràng không nói thật. Hiện tại không có ai hết, cậu nói cho tôi biết, nguyên nhân chân chính là gì đi?"

Lại là vấn đề này, có chịu thôi hay không hả? Chuyện này phải bắt tôi trả lời như thế nào? Nói tôi vẫn để ý tới chuyện lỗ tai hắn đỏ lên, hay là hoài nghi hắn thích tôi? Cũng hơi tự mình đa tình quá đi?

Tôi có chút khó chịu gãi đầu nói: "Tôi chỉ tới gọi cậu ăn cơm, nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi đi đây."

Ấn Cửu Hàn đột nhiên bật dậy đuổi theo tôi, "Đừng đi, cậu nói rõ ràng cho tôi đã." Trong phòng khách nhà hắn không có bật đèn, hắn một phen giữ chặt lấy tay tôi.

Trọng tâm tôi bất ổn, một phát liền ngã xuống sô pha. Hắn cũng theo quán tính, cũng bị tôi kéo cho ngã theo, vừa vặn ngã lên người tôi.

Chật hẹp, tối đen, yên tĩnh, trên người còn có một người khác, da thịt cũng đụng chạm lẫn nhau...

Trong phút chốc, tôi chợt nhớ lại cái hôm bị Ấn Cửu Hàn điên cuồng xâm phạm kia, bóng ma hắc ám đem tôi bao trùm lại.

"Aaaa! Đừng mà! Đừng mà! Đừng mà!" Tôi điên cuồng đạp chân loạn xạ lên người đang nằm trên người mình.

"Ngôn Sênh! Đừng sợ! Ngôn Sênh, tôi sẽ không tổn thương cậu! Đừng sợ! Ngôn Sênh, tôi sẽ không tổn thương cậu!" Ấn Cửu Hàn mặc kệ tôi đấm đá như thế nào cũng không chịu tách ra, ngược lại còn ôm tôi chặt hơn, an ủi tôi, lặp đi lặp lại câu nói kia.

Tôi náo loạn một hồi, khí lực cũng bắt đầu cạn kiệt, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, mở to hai mắt nhìn trần nhà, bên tai vẫn còn quanh quẩn câu nói trấn an kia của hắn.

Ánh trăng bên ngoài cửa sổ rất sáng, sau khi hai mắt tôi thích ứng được với bóng tối rồi, liền nhìn rõ sự vật hơn.

Tôi không nhúc nhích mà nhìn hắn, hắn cũng không chớp mắt mà nhìn tôi.

Sau đó, bầu không khí bỗng nhiên có một chút không thích hợp.

Đầu của hắn càng lúc càng cúi thấp, càng lúc càng thấp hơn, vốn khoảng cách của hai bọn tôi cũng không lớn, hắn còn cúi xuống như vậy... Là muốn làm gì chứ?

Ngay khi đôi mắt của tôi biến thành mắt gà chọi, tôi mơ hồ nhìn về phía trước, dứt khoát nghiêng mặt đi, bình tĩnh nói: "Nên về ăn cơm thôi, bọn họ đều đang ở nhà chờ chúng ta."

Tôi cảm giác được đôi môi của hắn đụng phải vành tai tôi, trong lúc tôi nói ra câu kia, hắn tựa như chuồn chuồn lướt mà cọ ngang qua, có lẽ cho rằng tôi không biết, sau đó mới làm như không có gì mà buông tôi ra đứng lên.

Tôi lập tức liền đứng dậy, nhanh chóng chạy về nhà, còn hắn thì chậm rì rì đi theo ở phía sau, hoàn toàn ném luôn chuyện của Chu Hạo Triết ra phía sau đầu.

Lúc trở về nhà cũng vừa vặn dọn xong món cuối cùng, tôi chạy tới phòng vệ sinh rửa tay chuẩn bị ăn cơm, lại lơ đãng nhìn thấy bản thân ở trong gương.

Tóc, hỗn loạn.

Khoé mắt, phiếm hồng.

Hai má, ửng đỏ.

Lỗ tai, đỏ bừng.

Nhất là chỗ bị Ấn Cửu Hàn chạm qua, vành tai quả thật là đỏ như muốn nổ tung vậy.

Tôi vội vã cúi đầu, dùng nước lạnh vỗ lên mặt mình: Ngôn Sênh, đầu mày bị hỏng rồi đúng không? Đỏ mặt cái gì chứ? Tim đập nhanh là cái quỷ gì? Mày có bệnh à! Nhất định vừa nãy là bị doạ cho ngốc rồi có đúng không!

"Anh làm sao vậy?" Ngôn Thừa cũng tới rửa tay, nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của tôi, có chút kỳ quái hỏi.

Tôi nhường chỗ lại cho nó, cầm khăn mặt lau lau: "Không có việc gì, đang rửa mặt thôi ấy mà."

Trên bàn cơm, ba tôi hỏi: "Sắp tới cuối kỳ rồi, không phải giáo viên muốn phân lớp sao, các con đã chọn xong môn để học chưa?"

Tôi và Ngôn Thừa liếc nhau một cái, đều không lên tiếng.

Ba liền hỏi Ấn Cửu Hàn: "Vậy, Tiểu Hàn nói suy nghĩ của cháu trước đi."

Ấn Cửu Hàn ở trong mắt của ba mẹ tôi là một tấm gương sáng cho bọn tôi noi theo, ba hỏi hắn vấn đề gì, hắn cũng có thể trả lời được vấn đề đó, còn rất hợp tình hợp lý nữa.

Nhưng tôi không muốn nghe hắn nói tí nào cả, dù sao nội dung tán gẫu của hai người họ, tôi đều nghe không hiểu được câu nào.

"Cho nên cháu sớm đã chọn chuyên lý rồi à." Sau đó ba tôi không ngừng gật đầu tán dương hắn.

Tôi không nhịn được mà trợn mắt, ba tôi lập tức liền phát hiện, kéo xuống mặt mũi mà hỏi tôi: "Còn con? Đã chọn xong chưa?"

"Chọn xong rồi ạ." Tôi vốn còn chưa nghĩ ra, bất quá Ấn Cửu Hàn đã chọn xong, tôi dĩ nhiên cũng phải chọn xong, "Con muốn chọn chuyên văn."

Ấn Cửu Hàn không chút che giấu mà nhìn tôi, dùng ánh mắt nói cho tôi biết: "Biết ngay là cậu sẽ nói như vậy mà."

Tôi không chút do dự cúi đầu xuống bới cơm, né tránh tầm mắt của hắn. Nhưng kỳ quái chính là, tôi cảm thấy hai cái má của mình nóng ơi là nóng.

Sau vài ngày, căn cứ vào đủ loại suy nghĩ miên man, tôi lại bắt đầu né tránh Ấn Cửu Hàn. Đương nhiên, lần này tôi né hắn còn có kỹ xão hơn rất nhiều, làm cái gì cũng phải mang theo người bên cạnh, nếu Ấn Cửu Hàn muốn tiến tới gần tôi, tôi liền đem cái người đó đẩy vào chính giữa tôi và hắn.

Mới đầu Ấn Cửu Hàn còn không cảm thấy thế nào, nhưng sau vài ngày, sắc mặt càng lúc lại càng kém, uỷ ban trong lớp trước khi tới tìm hắn, đều sẽ đứng ở xa nhìn một hồi, cảm thấy hắn "không có việc gì" mới dám tiến lại gần. Bầu không khí trong lớp cũng vi diệu mà trở nên âm trầm.

Tôi đương nhiên cảm nhận được những chuyện này, thật ra tôi cũng chẳng muốn như vậy đâu, nhưng mà... Tôi đột nhiên lại xuất hiện một cái tật xấu, "Cứ đứng đối diện với Ấn Cửu Hàn thì mặt lại đỏ", trước khi cái tật xấu này hoàn toàn biến mất, tôi cũng chỉ có thể làm như vậy.

Mà việc này chính thức thay đổi được, chính là vào buổi tối của hai ngày trước kỳ thi cuối kỳ.