Hơp Thể Song Tu

Hơp Thể Song Tu - Chương 4: Ngươi có thể giải độc cho ta?!




Tư Phàm cung, băng cung của Hàn lão ma, nơi lão sống một mình, xưa nay không cho người khác tiến vào. Nhưng Ninh Phàm là một ngoại lệ.

Đẩy cửa đi ra ngoài, ánh trăng chiếu xuống, Ninh Phàm duỗi người vươn eo một cái.

Quần áo trắng giày mây, tóc dài cột lại, bên ngoài khoác một đạo y màu đen. Đen trắng rõ ràng, hồn nhiên hiện rõ một công tử trọc thế, đẹp trai.

Hắn rõ ràng còn là thiếu niên, nhưng trong mắt lại có vẻ cơ trí của lão quái.

Hắn nhắm mắt, nhớ lại tiên đế truyền thừa. Trong ký ức của tiên đế, có tạp kinh, có thể ngộ, nhưng chính thống tu luyện công pháp chỉ có một bộ.

“Âm Dương biến”! Tiên đế Loạn Cổ Đại Đế trong truyền thuyết lưu lại!

Công pháp này chia mười tầng, phân âm dương công, cần phải âm dương đồng tu. Mỗi khi tu thành một tầng, tu vi cũng tăng trưởng cực lớn. Dựa vào sự thần diệu của Âm Dương tỏa, khi cùng nữ tử song tu, cũng có thể đề thăng tu vi.

Lấy sự tính toán của Ninh Phàm, nếu mình từng bước từng bước tu luyện, đột phá dung linh kỳ ít nhất cần mấy chục năm. Nhưng nếu dùng “Âm Dương biến” cùng nữ tử giao hoan, không cần tới nửa năm, mình ít nhất có thể tu đến ích mạch chín tầng. Còn nếu tu thành “Âm Dương biến” tầng thứ nhất, tu vi đại phúc tăng trưởng, mình đột phá dung linh kỳ, cũng chưa chắc là không có thể.

Ninh Phàm mở mắt ra, mắt lộ tinh quang. Có “Âm Dương tỏa” cùng ”Âm Dương biến”, mình cuối cùng sẽ có một ngày, có thể trở thành toái hư cao thủ, ở Vũ giới hoành hành không trở ngại!

Để tu luyện “Âm Dương biến”, một mặt cần cùng nữ tử giao hợp, một mặt lại phải thôn phệ hỏa diễm, lấy dương bổ âm, đạt tới mục đích âm dương điều hòa.

Tầng thứ nhất, chỉ tùy ý cùng nữ tử giao hợp chín mươi chín lần, cộng thêm thôn phệ chín loại phàm hỏa.

Tầng thứ hai, cùng nguyên anh kỳ nữ tu giao hợp chín mươi chín lần, thôn phệ chín trăm chín mươi chín loại phàm hỏa.

Tầng thứ ba, cùng toái hư nữ tu giao hợp chín mươi chín lần, cộng thôn phệ chín loại tiên hỏa.

“Âm Dương biến” sau khi tu đến tầng thứ ba, có thể sử dụng thiên địa bị phong tỏa trong Âm Dương tỏa —— Huyền Âm giới.

Cô gái thần bí bị khốn ở Huyền Âm giới, khi Ninh Phàm tu luyện tới tầng thứ ba, là có thể cứu nàng ra khỏi được. Tuy nhiên, trong vòng mấy trăm năm, Ninh Phàm không cho là mình có thể tu đến cảnh giới toái hư, cùng toái hư nữ tử giao hoan, tạm thời không có khả năng nào.

Hắn không khỏi cười một tiếng, nâng lên đầu ngón tay. Đầu ngón tay bốc lên một luồng hắc viêm, cũng kèm thêm tiếng rồng gầm. Hỏa diễm này, do mấy trăm loại phàm hỏa ngưng tụ mà thành, hóa thành Hỏa Long thân, nhưng ở Hợp Hoan tông, bị một cái khóa của Ninh Phàm đập chết, thôn phệ.

Lửa này là hỏa diễm của lão ma, cho dù Ninh Phàm tu vi còn thấp, mượn lửa này, những kẻ tu vi dưới dung linh, Ninh Phàm có thể giết chết dễ dàng như con sâu cái kiến. Đây là lá bài tẩy, tùy tiện không thể để cho người khác biết.

Ít nhất là chuyện thôn phệ hỏa diễm trước tầng thứ hai không cần phải lo, còn dư lại, chỉ cùng nữ tử giao hợp, sẽ có thể tu thành tầng thứ nhất công pháp.

Ninh Phàm quay đầu, trong cửa phòng vẫn truyền ra tiếng ngủ mơ của Chỉ Hạc. Trong đầu của hắn, có chút do dự.

- Nếu cùng Chỉ Hạc... sẽ có thể tu thành tầng thứ nhất công pháp, thực lực đại tăng, nhưng... nàng vẫn là quá nhỏ...

Ninh Phàm trải qua đại biến, trong lòng ngoan lệ như ma đầu. Nhưng Chỉ Hạc là người trong lúc hắn tuyệt vọng, đã đi vào trong tim óc của hắn, đã hai lần cứu hắn.

- Suốt cuộc đời này ta sẽ không buông bỏ cô gái ấy. Có một số việc, ít nhất chờ nàng lớn lên một chút...

Ninh Phàm ở ngoài nhà trầm ngâm, bên trong nhà lại truyền ra thanh âm của Chỉ Hạc tỉnh dậy, rồi sau đó, chính là khóc thút thít như có như không.

Chỉ Hạc tỉnh rồi. Hai lần nàng cứu Ninh Phàm: Lần đầu tiên, tặng khóa ngọc, đưa bánh bao. Lần thứ hai, mất đi sự trong sạch.

Nhưng khi nàng tỉnh lại, phát hiện mình bị Ninh Phàm bỏ một mình ở đó, trong đầu cũng có chút khó chịu. Vì sao khó chịu, nàng không hiểu. Nàng chín tuổi bị bắt vào Hợp Hoan tông, không tiếp xúc với phái nam, không hiểu cảm tình. Hôm nay nàng mười hai tuổi, thất thân với Ninh Phàm, không liên quan gì với tình yêu, chỉ là không đành nhìn Ninh Phàm chết đi.

Nhưng khi nàng mở mắt ra, không nhìn thấy Ninh Phàm, nàng lại khó chịu. Lúc này, Ninh Phàm hẳn là có ở đây, nhưng có điều dù hắn ở đây thì đã sao, sự trong sạch mất đi, cuối cùng không cách nào trở lại.

Không hiểu, không hiểu!

Người của Chỉ Hạc nhỏ thó, trắng nõn lại hiện đầy vết thương. Nàng đẩy mền gối bằng gấm xuống giường, hạ thân đau nhói, đứng không vững, ngã về phía mặt đất.

- Cẩn thận!

Một người gầy gò ôm lấy, tiếp nhận nàng. Thân thể của nàng trần truồng, nhưng đối phương không hề có dục niệm.

- Tỉnh rồi sao?

Ninh Phàm cười một tiếng ấm áp.

- A, đại ca ca, không được nhìn! Ta không mặc quần áo!

Chỉ Hạc có chút hốt hoảng, nàng phát hiện Ninh Phàm ôm nàng, người của nàng vốn không còn chút sức lực nào, càng mềm yếu vô lực.

Nàng không hiểu đây là vì cái gì, thậm chí không biết, tình yêu nam nữ là loại hưởng thụ tuyệt vời. Đêm qua lưu lại cho nàng chỉ có cảm giác đau đớn, chỉ như vậy thôi.

- Ừ, ta không nhìn.

Ninh Phàm nhắm mắt, ôm Chỉ Hạc trở về trên giường, đầu ngón tay lục lọi trên người nàng.

Ninh Phàm ôn nhu, khiến cho trong đầu của Chỉ Hạc dễ chịu hơn một chút. Nhưng nàng bị Ninh Phàm vuốt ve như vậy, nàng vô cùng khó chịu:

- Đại ca ca, đừng... đừng như vậy... Chỉ Hạc trở nên thật kỳ lạ...

- Ta chữa thương cho nàng, khai thông kinh mạch, lưu thông máu ứ đọng. Nàng hãy ngủ một giấc, ngày mai sẽ có thể xuống giường đi lại được rồi.

Thủ pháp xoa bóp này, truyền thừa từ đệ tam niệm của tiên đế, gọi là Sàng đệ chi thuật. Là biện pháp xoa bóp cho nữ tử mới vừa trải qua cơn mây mưa đầu tiên, có thể khiến cho hạ thân của nữ tử lưu thông máu ứ đọng, tiêu sưng ngừng đau.

Thủ pháp của Ninh Phàm cực kỳ huyền diệu, nếu lão ma nhìn thấy, sợ rằng sẽ thất kinh. Chỉ thời gian một nén nhang, Chỉ Hạc đã mặt đỏ ửng, khí thở như lan. Nàng cảm giác quanh thân ấm áp, hạ thân tê liệt đau đớn dần dần giảm nhẹ đi.

Nàng hoảng hốt nhìn Ninh Phàm, sinh ra một loại ảo giác. Trải qua một đêm lột xác, Ninh Phàm trở nên quá xa lạ, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác thật an toàn.

- Đại ca ca... Huynh thật tốt...

Chỉ Hạc thoải mái ngủ thiếp đi, nụ cười rất ngọt.

Ninh Phàm đậy kín chăn mỏng cho nàng, lần đầu tiên cẩn thận quan sát dung nhan của Chỉ Hạc.

Búi tóc tượng trưng cho đồng nữ tán loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn non tơ, có chút nhu mì, khiến cho người thương yêu. Dưới lông mi, mắt sáng long lanh nhắm chặc, đang ngủ say.

- Nếu không có nàng, ta đã chết hai lần. Ninh Phàm ta, một cái mạng hèn, không có gì để báo đáp, chỉ có thể cam kết với nàng, có ta ở đây, Vũ giới không người nào có thể làm nàng tổn thương!

Bàn tay hắn mơn trớn gương mặt đang ngủ của Chỉ Hạc, êm ái, thương xót.

Lời nói mới rồi của hắn vừa nói xong, ngoài nhà truyền tới một tiếng cười tứ vô kỵ đạn:

- Ha ha! Có cốt khí, không hổ là đệ tử của Lão Tử! Câu nói sau cùng đó, lão tử rất thích. lão tử kinh mạch bị phế, cả đời không cách nào tụ thành kim đan. Tuy nhiên, học trò của lão tử, cuối cùng có một ngày, có thể ngang dọc Vũ giới!

Ninh Phàm chau mày, kẻ ở ngoài cửa cười to, không thể nghi ngờ là Hàn lão ma. Hắn đối với Hàn lão ma là không có chút hảo cảm. Còn ác cảm? Cũng không nhiều, chỉ như vậy thôi. 

Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, ánh mắt như nước. Ánh mắt ấy rơi vào trong mắt lão ma, bừng tỉnh cả kinh, ung dung như kẻ đang nhìn mình không phải một người thiếu niên, mà là một lão quái. Một lão quái mạnh hơn mình cả ức vạn lần vậy. 

- Kỳ quái, tên thỏ con chết bầm này, ánh mắt từ lúc nào ác liệt như độc cô tiểu nha đầu vậy! Chẳng lẽ, hắn cũng là người của Kiếm giới sao? Làm sao có thể, ha ha, nhất định là lão tử bị ảo giác.

Lão ma càng nhìn Ninh Phàm càng hài lòng, hai tay khoang trước ngực, gật đầu không dứt:

- Lão tử lời nào muốn giết ngươi, có phải ngươi hận lão tử hay không?

- Ninh Phàm sao dám hận sư tôn.

Dù rằng Ninh Phàm có tiên đế ký ức, nhưng tu vi còn thấp, tự nhiên sẽ không đi chọc giận lão ma. Hơn nữa, hắn cũng nói thật, hắn đối với lão ma, hận ý rất ít ỏi. 

- Ai, ngươi cũng đừng hận lão tử, đây là quy củ do sư phụ của sư phụ lão tử,... sư phụ - Hắc Ma phái lão tổ - lập ra. Công pháp tu luyện của lão tử, gọi là “Hắc Ma quyết”, là thượng cổ công pháp, chỉ có Thái cổ ma mạch mới có thể tu luyện. Ngươi cũng là Thái cổ ma mạch, chờ ngươi đến dung linh kỳ, lão tử sẽ truyền cho ngươi công pháp này.

Lão ma cười ha hả, còn Ninh Phàm thì lại nhíu mày. Lão ma này, có thật là ở trong đầu muốn thu mình làm đệ tử sao? 

- Hãy nhớ, Thái cổ ma mạch là bí mật, không thể tiết lộ. Năm đó lão tử còn trẻ dốt nát, ỷ vào Thái cổ ma mạch, gây chuyện bốn phía, bị người ta phế tu vi... Coi như hại chết rồi... Hừ, tóm lại, ngươi không thể để cho người khác biết bí mật ma mạch của người, nếu không ngươi chết rồi, ta không thèm quản!

Trên mặt lão ma lạnh lùng, có một tia bi thương, cất giữ rất sâu. Ninh Phàm có lực nhìn thấu rõ của tiên đế, hắn nhìn ra được. 

- Hãy nhớ, nữ tử đã lên giường với mình, thì phải bảo vệ tốt, không nên học theo lão tử,.. Con tiểu nha đầu kia trúng độc của bọ quỷ cái nhỏ ở Hợp Hoan tông, độc đó có chút lợi hại. Đây là giải dược, chờ nó tỉnh lại đút nó ăn. Lão tử vì nữ nhân của ngươi mà lấy giải dược, đã giết tới chánh đạo ‘Thái Hư phái’, bị một đám tặc ngốc theo đuổi ba ngày... Không nói cái này nữa. Đúng rồi, lão tử nhắc nhở ngươi một câu, ‘Thất Mai Bút Lục’ xem xong sớm ngày trả cho lão tử, làm hư một trang, lão tử băm ngươi thành bánh nhân thịt!

Lão ma vứt cho một cái bình ngọc nhỏ cho Ninh Phàm, cười một tiếng ha ha, xoay người rời đi, nhưng bóng lưng, mơ hồ có chút tịch mịch. 

Còn Ninh Phàm nhận lấy bình ngọc, khai mở nắp bình, ngửi một chút đan khí trong d9ó, trong lòng hơi kinh ngạc:

- Hư Nguyên đan? Kỳ đan có thể giải kim đan bách độc!

Ninh Phàm không cách nào tưởng tượng, Hàn lão ma hễ mở miệng ra là muốn giết hắn, lại vì giải độc cho Chỉ Hạc, chạy đến Thái Hư phái cướp đan dược, lại còn đoạt được là đan dược trân quý như vậy. 

Chạy trốn ba ngày... Lão ma nói nghe có vẻ đơn giản dễ dàng, nhưng Ninh Phàm lại có thể biết trong đó hung hiểm như thế nào. Sợ rằng ông ta đoạt đan dược này, phải bị kim đan cao thủ đuổi chạy mất mấy ngày. 

Lão ma này giết người vô tình, nhưng đối với hắn, cuối cùng đúng là có lòng thật tốt. 

- Chờ một chút.

Ninh Phàm gọi lại lão ma. 

- Làm gì? Lão tử phải đi chữa thương!

Lão ma có vẻ không nhịn được phiền. 

- Con biết một loại phương pháp thất truyền, có lẽ có thể chữa khỏi kinh mạch chi độc của người.

Ninh Phàm giọng nói vô cùng điềm đạm. 

- Ngươi nói gì?

Trong mắt của lão ma, thoáng qua vẻ chấn kinh. Ông ta chỉ nói cho Ninh Phàm biết tu vi của mình bị phế, Ninh Phàm làm sao biết được, tu vi của mình bị phế là bởi vì kinh mạch trúng độc!? 

Ông ta gia nhập Quỷ Tước tông, cũng bởi vì Quỷ Tước tông tông chủ là một y đạo quỷ tài. Vậy mà chữa trị mấy chục năm cho lão ma, cũng chỉ đè xuống độc tính, không cách nào giải độc. 

Độc này như con dòi ám vào trong xương, ngay cả kim đan trị được bách độc là Hư Nguyên đan cũng không trị khỏi, Ninh Phàm có bản lãnh gì có thể giải độc chứ? 

Nhưng tiểu tử này liếc mắt qua là nhìn ra mình bị trúng độc, quá kinh người. Nói không chừng, Ninh Phàm thật sự có biện pháp giải độc cho mình. 

Chuyện này có chút hoang đường, nhưng vạn nhất là thật... 

Lão ma tâm tư xoay chuyển trăm vòng. Ông ta nhìn ánh mắt của Ninh Phàm, giống như giếng cổ không gợn sóng, căn bản không có vẻ gì là đang nói dối, cũng không giống như huênh hoang. 

- Ba ngày không gặp, tiểu tử này làm sao trở nên như một lão đầu trầm ổn như vậy...

Lão ma còn đang do dự, nhưng Ninh Phàm lại lên tiếng. 

- ‘ Tuyệt âm’, thượng cổ kỳ độc, đối với người thường vô hại, chỉ hữu hiệu đối với Thái cổ ma mạch. Người trúng độc ma mạch bị đóng chặt, từ khi bắt đầu trúng độc, tu vi rơi giảm xuống, đợi cho tu vi hết sạch, chính là lúc chết. Trúng loại độc này, tiền kì tinh thần rực rỡ, rồi sau đó tính cách dần dần hung ác, không giết người không thể lắng xuống. Đến cuối cùng, âm độc phệ tâm, quỷ thần khó cứu.

Giọng nói của Ninh Phàm ung dung, nhưng lão ma nghe vào trong tai, lại như kinh lôi nổ vang. Độc của mình, Quỷ Tước tông chủ cũng không nhìn ra là loại độc nào, Ninh Phàm là một tên tiểu bối, liếc mắt là đã nhìn ra. 

Lão ma không biết ”Tuyệt âm” là độc gì, nhưng Ninh Phàm nói ra triệu chứng trúng độc, hoàn toàn đúng với lão! 

- Ngươi thật có thể giải độc cho lão tử sao? Ngươi rốt cuộc là người nào? Bí mật mà ngay cả tông chủ cũng không biết, ngươi làm sao biết được?

Lão ma kích động bắt lấy hai vai của Ninh Phàm, ngôn ngữ run rẩy, trong đó, còn có chút cảnh giác. 

- Con là Thái cổ ma mạch, biết chút ít thượng cổ bí văn, bộ kỳ quái lắm sao? Đừng xem tu vi con thấp, trước khi con bị bắt vào Hợp Hoan tông, là một danh y, xem bệnh cho rất nhiều thần tiên. Nếu sư phụ không tin, có thể sưu hồn diệt ức của con...

Ninh Phàm cười khẽ. 

Sưu hồn diệt ức là pháp thuật đọc lấy ký ức của đối phương, nhưng có rất nhiều tác dụng phụ, sẽ khiến cho bị người thi thuật tâm trí hư hại, thậm chí trở thành ngu si. 

Ninh Phàm nói như vậy, là đang thử thăm dò, dò xét xem lão ma đối với hắn là tốt thật, hay là giả ý. Nếu lão ma thật sự sưu hồn diệt ức Ninh Phàm, hắn có một biện pháp, có thể khiến cho lão ma hối hận không kịp. 

Bởi vì hắn biết một nhược điểm của ’Tuyệt âm’. Đó chính là dưới ánh trăng, âm lực thịnh nhất, pháp lực khó mà điều động. 

Lão ma vào thời khắc này, pháp lực chỉ có ích mạch tám tầng. Nếu lão ma đối với Ninh Phàm động sát tâm, hắn có thể dùng hắc hỏa, tùy tiện giết chết lão ma. 

Nhưng lão ma nghe Ninh Phàm nói đến sưu hồn diệt ức, cũng dần dần bình tĩnh lại, mặt trầm như sắt. Ông ta đối với lời nói của Ninh Phàm, tin ba phần, bảy phần không tin. Nhưng để ông ta sưu hồn diệt ức đồ đệ, ông ta không làm được.