Hơp Thể Song Tu

Hơp Thể Song Tu - Chương 272: Hóa Thần Sơ Kỳ, Phong Yên Nhất Chỉ! (1+2+3)




Những tiếng phát ra đều là lăng mạ làm nhục, khiến cho Ninh Phàm mắt lộ hàn mang. Thời khắc hàn mang lên cao, hắn thúc giục Thanh Ngưu, cây roi liễu trong tay chợt động!



Một bóng roi vút ra, giống như trong nháy mắt phóng ra trăm ngàn cây roi, đồng thời quất vào người của mấy chục tên vô lại.



Rõ ràng chỉ là cành roi liễu, nhưng quất trên người còn đau hơn so với xích sắt!



A!



Từng tiếng kêu thảm thiết truyền khắp Ninh thôn, trong lúc nhất thời trong thôn cả kinh, cầm súc đều kêu thét inh ỏi!



Ninh Phàm không giết người... Đã tám năm qua, 96 tháng, cuộc đời hắn bình đạm, chỉ vì dâng lên cái tâm Vấn đạo. Một khi giết người, tâm cảnh nhuộm máu, lập tức sẽ vì sát tâm mà phá vỡ Vấn đạo tâm cảnh, huyễn cảnh này do đó cũng không thể lưu lại.



Những ngày sống chung cùng với mẹ lập tức sẽ kết thúc...



Trong huyễn cảnh, Ninh Thiến là một phàm nhân nữ tử, nếu thấy mình giết hại chúng sanh, không biết có sợ hãi hay không ...



- Vì để nhìn thấy mẹ thêm mấy ngày, thà là tha cho cái mạng chó của bọn ngươi... Có ý tứ, không ngờ Ninh Phàm ta lại có ngày không giết người! Nhưng không giết người, nhưng lại muốn khiến cho bọn ngươi trải sự sợ hãi, hối hận của chúng sanh!



Ánh mắt của Ninh Phàm nhìn chọc vào những tên lưu manh nói lời nhục mạ đùa cợt mẹ hắn, vẻ hung ngoan trong ánh mắt bốc lên.



Hắn cong ngón tay bắn ra, chấn vỡ cành roi liễu, từng chiếc lá liễu hóa thành lưỡi dao màu xanh sắc bén, đâm vào trong miệng của mỗi tên lưu manh, chém đi đầu lưỡi của bọn chúng!



A!



Từng tên lưu manh đau đớn như bị xuyên tim, nhưng lại không thể nói ra một câu nào, lưỡi đều bị chém, đã trở thành người câm!



Tất cả tên lưu manh vào thời khắc này, đều nhìn Ninh Phàm cố hết sức quỳ lạy như tế sao. Thủ đoạn lấy liễu diệp chém lưỡi, khiến cho bọn chúng... sợ hãi!



Yêu thuật! Ninh Phàm, không phải là người, mà là yêu quái!



Không thể chọc vào, không thể chọc a! Người có thể đấu cùng yêu quái sao? Huống chi chúng làm lưu manh vô số năm, chưa từng thấy qua yêu quái có thể lấy liễu diệp giết người!



Cho dù là tiểu yêu tiểu quỷ thỉnh thoảng xuất hiện ở trong thôn huyện, cũng bất quá là nhập vào thân người, quậy phá nhà cửa, chọc cho người ăn ngủ không yên mà thôi.



Có thể tứ vô kỵ đạn tùy ý giết người như thế này, nhất định là cao thủ có thủ đoạn thông thiên!



Đáng tiếc, bọn họ biết bí mật Ninh Phàm là ‘Yêu nhân’, nhưng không dám nói ra, bởi vì chúng đã thành người câm, không cách nào nói ra được.



Mấy chục người đồng loạt chạy thục mạng về huyện thành. Bảy ngày sau, trong Ngô gia ở đông huyện, Ngô Đông Nam nhìn 47 tên lưu manh côn đồ mà mình nuôi dưỡng đều bị cắt đi đầu lưỡi, sắc mặt giận dữ!



- Đây là chuyện gì xảy ra! Các ngươi không phải đi cướp hôn sao? Làm sao bị người cắt đầu lưỡi? Ai gan lớn như vậy, dám ở địa giới của Đông huyện này, đắc tội Ngô Đông Nam ta!



Từng tên côn đồ đều bị "Yêu thuật’ của Ninh Phàm làm cho sợ hãi biến thành si, duy nhất chỉ có một tên lưu manh biết viết mấy chữ, miễn cưỡng viết ra trên giấy chín chữ.



“Ninh Phàm là yêu nhân, không thể đắc tội!”



- Yêu nhân? Buồn cười! Chết cũng không được nói lời quái làm loạn thần, thế gian làm gì có nhiều yêu quái như vậy. Đúng, Ninh Phàm kia, e rằng là một võ đạo cao thủ! Theo lời truyền, võ đạo tu luyện tới cảnh giới cao thâm, cũng có thể lấy lá bắn ra giết người... Hừ, lần này, Ngô Đông Nam ta đi mời Hồng giáo đầu ra tay, bắt Ninh Phàm lại, xem ra không khó... Bất quá là để ngừa vạn nhất, hay là mời Gia Cát tiên sư cùng đi tới đó. Vạn nhất có yêu nhân thật, liền mời đạo trưởng bắt lại...



Ba ngày sau, đi đi lại lại một vòng, tiệc mời, rồi đưa lễ, Ngô Đông Nam mời được Hồng giáo đầu, Gia Cát tiên sư nổi danh trong huyện tới.



Người trước là võ đạo cao thủ, tuổi đã hơn bốn mươi, nội lực cực mạnh, huyệt Thái Dương gồ lên thật cao, thủ đoạn ám khí luyện đến mức Phi Diệp Sát Nhân, vừa nghe nói ở Ninh thôn có một thiếu niên cao thủ, lập tức coi thường:



- Ngô lão gia yên tâm, người này có lẽ là thiên tư không tệ, lần mò ra được bí quyết "Phi Diệp sát nhân" trong võ đạo. Nhưng người này rốt cuộc mới có 16 tuổi, thiên phú dù có cao hơn nữa, nội lực nhất định sẽ không bằng ta. Người này đối phó với người bình thường có lẽ lợi hại, nhưng trước mặt Hồng mỗ, không đáng nhắc tới!



Gia Cát tiên sư, nhẹ nhàng hừ mũi một tiếng, khinh thường nói:



- Võ giả thì làm sao chứ, đâu biết thế gian có tiên... Bần đạo tuy mới chỉ ích mạch 4 tầng, nhưng cho dù là năm ba tên cao thủ phàm trần cũng có thể tùy tiện tiêu diệt... Chuyện này không cần Hồng giáo đầu xuất thủ, một mình bần đạo là được! Một tờ hỏa phù, đủ để giết hắn!



Hồng giáo đầu cùng Gia Cát tiên sư, lời nói châm biếm lẫn nhau, tựa hồ hai người đã từng có đụng chạm.



Thấy hai người gây gỗ, tất nhiên Ngô Đông Nam nói lời khuyên giải an ủi, trong lòng đã động sát cơ.



- Hồng giáo đầu, Gia Cát tiên sư, xin các vị nhớ cho, Ninh Phàm kia xác thực là yêu nhân!



Ngô Đông Nam muốn gắn chặt thân phận của Ninh Phàm thành yêu nhân, để khi tru diệt hắn sẽ không phạm luật pháp của Việt Quốc.



Hồng giáo đầu cùng Gia Cát tiên sư hiểu ý, mắt đối mắt cười lạnh.



Hai người xuất thủ, đều được nhận trăm lượng bạc trắng mỗi người.



Thu tiền tài của người, thì phải tiêu tai thay cho người, cứ xác định rõ Ninh Phàm là yêu nhân, thì dù có giết cũng là vô tội!



Đoàn người ào ào ạt ạt kéo ra khỏi huyện thành, giương cao khẩu hiệu “tru yêu”.



Khi đi tới bên ngoài Ninh thôn, chưa vào thôn, không ngờ lại thấy Ninh Phàm cưỡi trâu đi ra, tay cầm roi liễu, mắt như sương lạnh, quét mắt nhìn hết mọi người.



- Người này chính là Ninh Phàm!



Một gã sai vặt phụ trách dẫn đường, chỉ thanh niên cưỡi trâu hét lên.



Vừa nghe lời ấy, Hồng giáo đầu cùng Gia Cát tiên sư đồng loạt quan sát đánh giá Ninh Phàm, sau khi xác nhận người này bất quá mười lăm mười sáu tuổi, cả hai đều lộ vẻ cướp công.



Rốt cuộc là bước chân của Hồng giáo đầu nhanh hơn một chút, bước ra một bước, lẫm nhiên phóng ra hổ uy, đưa ngang đại đao trong tay một cái, quát bbảo Ninh Phàm:



- Yêu nhân Ninh Phàm, xuống đây nhận lấy cái chết!



- Bằng vào ngươi?



Ánh mắt của Ninh Phàm lừ một cái, tia máu bao bọc quanh thân, lệ khí phi đằng.



Vào giờ khắc này, phàm người nào bị ánh mắt của hắn quét trúng, hai đầu gối đều mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, run lẩy bẩy, đảm chiến tâm kinh.



Gia Cát tiên sư đại biến sắc mặt, giờ phút này hắn vô cùng chắc chắn một chuyện, đó chính là... Ninh Phàm trước mặt, chính là tu sĩ! Là tu sĩ cảnh giới cao hơn vô số lần so với hắn! Chỉ một cái uy áp, 16 cái tiên mạch của mình đã vỡ nát toàn bộ!



Phốc!



Hắn phun ra một ngụm máu tươi, phất trần chống xuống đất, đã vô cùng sợ hãi, đột nhiên giận dữ nhìn Ngô Đông Nam.



Hay cho tên Ngô Đông Nam! Nói là giết tiểu tặc gì chứ, thực tế là giết hại vị tiền bối như vầy ... Đây quả thực là lừa gạt mình tự tới tìm cái chết a!



Khoảng cách Hồng giáo đầu với Ninh Phàm gần hơn, đối với uy áp Ninh Phàm cảm xúc nhạy cảm hơn.



Lúc uy lực của huyết mang đánh tới, Tinh Cương hoàn đao trong tay của Hồng giáo đầu, trực tiếp bị chấn vỡ hóa thành phấn vụn. Mà một cây cánh tay của y cũng bị vỡ nát hóa thành huyết vụ, đau thấu tâm!



Đan điền bị phá huy, năm loại nội trạng bên trong tự bốc cháy, ngực của Hồng giáo đầu giống như bị đánh một kích nặng nề, trực tiếp bay thẳng lên, rồi trụy lạc trần ai, nằm không dậy nổi, ho ra máu không dứt, ánh mắt cũng đầy cừu hận nhìn về Ngô Đông Nam.



Đây là cao thủ gì?



Người này không phải luyện võ, đây không phải là nội lực, đây qqua thật là yêu nhân, có đánh chết Hồng giáo đầu cũng không nguyện ý đắc tội kẻ này!



- Ai dám cướp vợ của ta?



Ninh Phàm điềm đạm nói một tiếng, lại như có vô số lôi đình nổ vang ở bên tai những người quanh đó, khiến toàn bộ quỳ mọp dưới đất.



Mà Ngô Đông Nam, căn bản không để ý tới nỗi oán hận của Gia Cát tiên sư, Hồng giáo đầu. Hắn nhìn Ninh Phàm chằm chằm, khó tin. Dung mạo này, Ngô Đông Nam đã nhìn qua, dù gì thì trước đó, hắn làm sao cũng không ngờ Ninh Phàm chính là người nọ!



Chủ nhân của dung mạo này, xuất hiện trong giấc mộng cả ngày lẫn đêm của Ngô Đông Nam!



Trong những giấc mộng ấy, Ngô Đông Nam là một tiên nhân bay lên trời độn xuống đất, nhưng lần nào cũng bị người này tùy tiện chém chết!



Không thể chọc vào, không thể chọc vào người này a!



Nếu sớm biết Chỉ Hạc là bị người này cướp đi, mình cho dù là có mười ngàn lá gan, cũng không dám đắc tội với người này!




Nhà có gia tài bạc vạn thì sao chứ, tú tài xuất thân thì như thế nào...



Ngô Đông Nam tin tưởng rằng, cho dù kẻ cướp Chỉ Hạc là Việt vương, Ninh Phàm hắn cũng dám đạp một đường máu, tiến vào Vương Cung, mang nữ nhân mến yêu của hắn đi.



- Cầu Ninh tôn, tha mạng!



Ngô Đông Nam quỳ xuống đất, liều mạng dập đầu, dùng phương thức trong mộng gọi của Ninh Phàm, gọi ra một câu Ninh tôn.



- Cuộc đời này, ta không muốn nhìn thấy bọn ngươi nữa... Cút!



...



Bên trong trường, thanh niên áo tím đang dạy học, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.



- Người này tính cách ngoan cường, thích giết người. Nhưng đây không phải là chuyện xấu, nhưng nếu chỉ biết sát lục, tiên đồ tất sẽ khó đi xa... Người này vì để sống thêm cùng với mẹ trong ít ngày tháng nữa, cho nên không giết người, không phá hư cái huyễn cảnh này ... Bổn hoàng thích hiếu tử... Đã qua 97 ngày, là thời điểm truyền cho hắn một tràng ngộ đạo...



Ngô Đông Nam đầu bù tóc rối rút đi, chuyện ở Ninh thôn dần dần lắng xuống.



Ninh Phàm cưỡi trâu về nhà, trong nhà đã truyền ra mùi thơm của thức ăn.



Mẹ, Chỉ Hạc, còn có bản thân mình...



Đây là ôn tình mà Ninh Phàm nằm mộng cũng muốn có...



Hắn từ từ nhắm mắt, lộ ra nụ cười thỏa mãn, mặc dù biết hết thảy trước mắt, đều là hư ảo.



Đêm đã khuya, hai nữ đã nghỉ ngơi, Ninh Phàm lại cưỡi trâu ra ngoài thôn, một đường đi về hướng bắc.



Phía bắc có núi, núi không cao, nhưng trên núi, gần năm trăm trượng, một người thanh niên áo tím đứng trên đỉnh núi. Hắn đứng ở nơi đó, nhưng chỉ cần một cái thần sắc thì có thể làm cho tất cả thiên địa trước mắt ... tan nát!



Ninh Phàm nhảy xuống Thanh Ngưu, vỗ vỗ đầu trâu, từ giả nó.



Thanh Ngưu không nỡ rời, bước một bước quay đầu lại mấy lần, dường như không muốn rời khỏi Ninh Phàm. Nhưng Ninh Phàm, đuổi nó về.



Hắn tung mình một cái, hóa thành Tử Yên, xuất hiện ở trên đỉnh núi. Hắn đứng cách một bước, sau lưng thanh niên áo tím, ôm quyền nói:



- Vãn bối Ninh Phàm, ra mắt Tử Đấu tiên hoàng!



- Ừ!



Vào giờ khắc này, trong con mắt của thanh niên áo tím có một cổ khí khái bễ nghễ thiên hạ.



Hắn đứng ở trên núi, cho nên hắn không còn là tiên sinh dạy học ở phàm trần nữa, mà là... Tiên hoàng!



- Ta cùng với ngươi, hữu duyên! Ngươi thông qua khảo hạch mà bổn hoàng bày ra, có thể nhận được một tràng đạo ngộ... Nhưng mà trước lúc ngộ đạo, bổn hoàng có lời hỏi ngươi... Ngươi lấy vũ dũng để dọa cho ác tặc lui, ngươi lấy không sát lục để lưu lại huyễn cảnh. Nhưng vì sao không sống chung cùng mẹ cùng vợ, lại gấp gáp tìm đến bổn hoàng?



- Đệ tử cần tu vi, để gặp lại mọi người ở thế giới chân thật!



- Ừ, đáp án này thật là ngoài sức tưởng tượng ... Với cảnh giới ngươi, còn lâu mới đủ để nhìn thấu thật hư, cũng không trách ngươi được... Ngoại giới là chân thực, huyễn cảnh nơi đây, chưa chắc không phải là chân thực... Sẽ có một ngày, khi ngươi hiểu ra luân hồi, sẽ biết...



Thanh niên áo tím không nói nữa, thân ảnh của hắn dần dần phiêu miểu, cuối cùng hóa thành tử vụ bay tán đi.



Tử vụ bao trùm, gò núi năm trăm trượng bỗng nhiên dâng cao, một đường xông thẳng lên trời, đạt tới bảy trăm vạn trượng....



Độ cao tới bảy trăm vạn trượng..., tâm tư Ninh Phàm đại chấn, giờ phút này bất luận hắn ở ngoại giới, hay là huyễn cảnh của mình, đều đang ở trên đỉnh của chúng sơn!



- Ngươi từ Vô Tận hải nhập vào Toái giới. Tâm thần từ Toái giới vào Vân Hải, đạo tâm từ Vân Hải vào Tâm Huyễn. Trong này, giới nào là thật, giới nào là giả. Ngươi có thể nhìn thấu?



- Chưa chắc ngươi cầu học không mệt mỏi là giả tạo, chưa chắc ngươi sát phạt ở Vũ giới là chân thực... Thật hư chỉ là ở trong một ý niệm!




- Bổn hoàng lấy Luân Hồi chi lực, diễn hóa tử vụ. Trong tử vụ, ngươi hãy tinh tế cảm ngộ, có thể cảm ngộ bao nhiêu, là cơ duyên tạo hóa của ngươi!



Theo một lời của Tử đấu, từng tia tử khí giống như Tế Thủy Trường Lưu nhập vào trong cơ thể của Ninh Phàm.



Ninh Phàm nhắm mắt. Hắn đứng ở trong Thiên Phong, trên đỉnh cao bảy trăm vạn trượng... tử tế cảm ngộ.



Luân hồi, hắn không nhìn thấu, bởi vì tu vi hắn quá yếu, hắn vẫn còn bước trên bước đầu tiên vào con đường tu chân, nhưng tiên hoàng tự cho đó là bước thứ tư!



Tứ Thiên chân tiên hẳn là bước tu vi thứ hai, cũng chính là nói, các chân tiên sở dĩ ngay cả ngửa mặt trông lên tiên hoàng đều không được, là bởi vì còn xa mới đạt tới bước thứ ba, chớ nói chi đến bước thứ tư...



Đây là cường giả mạnh nhất của thái cổ cấp cho hắn một tràng tạo hóa.



Hắn, quyết không được lãng phí!



Tử khí ở nơi này, dường như là chỉ cần một bước là có thể nắm giữ được chân ý luân hồi, thi triển ra Luân Hồi chi thuật là thứ mà ngay cả Mộng Huyền Tử cũng sợ hãi.



Chẳng qua là quá nhiều tử khí lưu tán từ đầu ngón tay, giống như hằng hà cát mịn không thể cầm giữ được, giống như tuổi tác đã trôi qua.



- Ta chưa hóa thần hoàn toàn, không đủ để lĩnh ngộ Luân Hồi chi lực... Nhưng nếu chỉ là bắt chước tử khí này. Sáng chế ra một đạo pháp thuật, chưa chắc không thể làm được... Cho dù chỉ bắt chước nửa phần, thuật này, cũng coi là có chút bóng dáng của Luân Hồi chi lực. Đợi ta có đủ cảnh giới, bằng vào thuật này, tất nhiên có thể tìm hiểu luân hồi!



Ánh mắt của hắn cương quyết, bấm quyết nơi tay, diễn hóa thuật pháp.



98 ngày, 99 ngày... Từng ngày trôi qua, ở trên đỉnh cáo tuyệt đối bảy trăm vạn trượng này..., Ninh Phàm đã đứng 247 ngày!



Ngày thứ 248, hắn mở hai mắt ra, chỉ quyết ngưng lại một cái, tử vụ quanh thân thật giống như Lưu Ly vỡ tán, hóa thành tro bụi trong suốt.



Những thứ tro bụi trong suốt ấy, mỗi một hạt đều có màu Tử kim, vừa giống như bụi mù, nhưng cũng giống như gió cát.



Ninh Phàm không lĩnh ngộ luân hồi chân ý, nhưng hắn nhưng ở trong Luân Hồi chi lực, tự nghĩ ra một thức pháp thuật.



Hắn giương đôi mắt, mờ mịt xoay người, nhìn về phía Mộng Huyền Tử, biến đổi chỉ quyết.



Giờ khắc này, trên mặt Mộng Huyền Tử, chấn động một cái thật mạnh.



248 ngày! Người này lại ở trong Vấn Đạo huyễn cảnh, ở suốt 248 ngày!



Hơn nữa từ ánh mắt này, chỉ quyết này củahắn mà xét, thì tựa hồ người này còn có vẻ đã lĩnh ngộ được một thức pháp thuật.



Nếu chỉ là pháp thuật thì cũng thôi đi, nhưng pháp thuật này lại không nhìn ra phẩm cấp!



- Vô giai? Thuật này sở dĩ không có phẩm cấp, chỉ có một nguyên nhân... Chính là thuật này tùy thuộc vào lực lượng, quá mức cường đại, căn bản không thể nào biểu hiện được thông qua phẩm cấp ... Tu vi của hắn hôm nay còn chưa hoàn toàn hóa thần, cho nên thi triển thuật này, là hóa cấp trung phẩm, nhưng nếu hắn đột phá Luyện Hư, thì thuật này, chính là hư thuật! Nếu hắn thành tiên, thuật này sẽ được cải thiện từng bước một, trở thành tiên thuật! Không phải là không có phẩm giai , mà thật sự là phẩm cấp quá cao, đã không có cách nào một hơi lĩnh ngộ toàn bộ được!



Ánh mắt của Mộng Huyền Tử ngưng trọng, Ninh Phàm lĩnh ngộ pháp thuật, căn bản còn chưa hoàn chỉnh, có rất nhiều tỳ vết. Với tu vi của hắn hôm nay, chỉ có thể phát huy ra uy lực của hóa cấp trung phẩm, nhưng tùy thuộc lực lượng, lại khiến cho mình dù với thân phận tiên đế cũng cảm thấy khó xơi...



Theo chỉ quyết của Ninh Phàm, hai tròng mắt của hắn cũng dần dần hóa thành màu Tử kim.



Chỉ quyết động, từng tia Luân Hồi chi lực diễn hóa thành Tử Kim Phong Sa, giống như Phong yên thổi qua thiên địa. Chẳng qua là, phàm là núi đá cỏ cây bị cuốn vào trong Tử Kim phong yên, tất cả đều khô héo, điêu linh với tốc độ không cách nào tưởng tượng được!



- Luân hồi, ta không hiểu... Nhưng ta lại hiểu được cảm thụ thời gian qua đi vội vã, trăm năm toái hư, thật giống như đá lớn đeo trên thân. Chuyện cấp bách này, khiến cho ta không thể động đậy... Thời gian, thiều hoa, ta đã hơi có thể thể nghiệm rồi ...



Hắn hít nhẹ một hơi, hồn nhiên quên mình, không ngừng hoàn thiện loại pháp thuật thứ ba vừa mới lĩnh ngộ.



Đạp Thiên cửu bộ, Vị Lưu Phân Thần Thuật, mỗi một loại, đều là lá bài tẩy tuyệt mạnh của hắn.



Loại này, cần phải mạnh hơn! Bởi vì, đây là lĩnh ngộ ra từ cơ duyên mà tiên hoàng ban tặng!



- Cái gì gọi là Thời gian, cái gì gọi là Thiều hoa... Phong hoa là chỉ một dòng cát chảy, già nua là một đoạn tuổi tác, thuật này, có thể làm tan rã thời gian, làm vạn vật già nua, mục nát. Thuật này có tên là... Tử thuật, Phong yên!



Muốn cho tất cả kẻ thù, đều ở trong một cái chỉ Phong yên này, già nua thành đất, hóa thành tro bụi!



Một chỉ của Ninh Phàm điểm xuống, Phong yên màu tử kim, cuốn về phía Mộng Huyền Tử.




Mộng Huyền Tử biến đổi sắc mặt, cong ngón tay điểm ra một đạo thanh quang, hóa thành một đạo Thanh phong vù vù, định triệt tiêu bụi mù màu tử kim ấy.



Tuy là mình tiện tay bắn ra một đạo Thanh Phong, nhưng dùng để triệt tiêu hóa cấp thượng phẩm pháp thuật, cũng dư sức có thừa.



Nhưng luồng Thanh phong đụng chạm với bụi mù Tử kim, lại căn bản không thể nào ngăn trở Tử Yên, ngược lại sức gió lại suy giảm, tan rã trong Phong yên.



Bất kỳ sự vụ gì, cũng không thể chạy thoát khỏi già nua, thương lão. Cho dù đó là phong!



Tử Kim phong yên bao trùm Mộng Huyền Tử, bằng vào sức mạnh tiên thể của ông ta, tất nhiên không bị thương chút nào.



Tuy rằng không bị thương, nhưng Mộng Huyền Tử lại rõ ràng cảm thấy, nhục thể của mình già hơn một chút, sinh cơ bị đoạt đi...



Dưới một cái tiếp xúc này, cho dù chỉ là hóa cấp trung phẩm thuật, không ngờ lại thương tổn tới mình? Tuy chỉ ảnh hưởng một ít, nhưng điều này đã quá mức hoang đường!



Nếu như Mộng Huyền Tử không cảm giác sai, lực lượng cướp đi sinh cơ kia có dính dáng tới Luân Hồi chi lực... Mặc dù nó có vẻ như phải như không, nhưng dù sao cũng là “có dính dáng đến”...



- Đứa nhỏ này quả thật đã cảm ngộ ra một chút Luân Hồi chi lực! Nếu hắn cũng có tiên đế tu vi, thì chỉ cần một chỉ Phong yên, cũng đủ để đánh bại lão phu!



Bước trảm phàm thứ ba, kết thúc!



Ánh mắt của Ninh Phàm hoàn toàn thanh minh, cười khổ. Bản thân mình không ngờ vào lúc lĩnh ngộ pháp thuật, lại động thủ đối với Mộng Huyền Tử. Nhưng mà điều may mắnlà, vị Mộng Huyền Tử này tựa hồ không có ý trách tội mình.



Trong lòng hắn thì âm thầm mừng rỡ vì uy lực của thuật này.



Thi triển đạo pháp thuật này, Ninh Phàm có lòng tin đánh ra một chỉ là có thể tiêu diệt hóa thần trung kỳ, cho dù là hậu kỳ thì cũng có một chút cơ hội tiêu diệt, làm đối phương hóa thành tro bụi ở trong Phong yên!



248 ngày, đề thăng pháp lực 2480 giáp, cộng lại hắn đã có 3495 giáp pháp lực!



Hơn nữa trong một phen cảm ngộ này, hắn cơ hồ đã hoàn toàn hóa thần, chỉ còn thiếu chuyện khắc tên lên đạo bia mà thôi.



- Đa tạ Tử đấu tiên sinh...



Ninh Phàm hướng về phía tử vụ ở phương xa, ôm quyền.



Tiên hoàng xem ra đã chết rồi, duyên thầy trò trong huyễn cảnh kia, xem ra chẳng qua là pháp thuật truyền thừa.



Đó là lực lượng mình không cách nào lý giải, nhưng rốt cuộc rồi sẽ có một ngày mình có thể hiểu, có thể nhìn thấu thật hư, hiểu ra luân hồi.



- Hậu sinh, có hứng thú phi thăng Hư Không giới của ta, gia nhập Chưởng Bi cung của ta không...?



Mộng Huyền Tử lần đầu tiên chủ động dâng lên ý niệm thu học trò đối với người !



- Vãn bối đã có sư thừa...



- Vậy sao... Thật là đáng tiếc a...



Mộng Huyền Tử lắc đầu than thở. Với thân phận của ông ta, chủ động lên tiếng một lần coi như đã đủ. Cùng một lời nói, không thể nào nói đến câu thứ hai, cưỡng cầu đối phương làm đệ tử của mình.



Ông ta không nhiều lời nữa, tay áo bào phất một cái, thiên địa chấn động, mang Ninh Phàm xuất hiện ở trước ba đạo thần bi.



Nếu như đã yêu lực hóa thần, tự nhiên thì phải khắc tên lên Yêu bi.



- Đây là’ Ngưng vận thành bút’ thuật, cứ như vậy khắc tên họ xuống, sẽ được gia trì khí vận ...



Tay áo bào của Mộng Huyền Tử phất một cái, đã có một khối ngọc giản xuất hiện trước người Ninh Phàm, bị hắn nhiếp vào trong tay, án lên trên mi tâm.



Trong khoảnh khắc hắn đã thông hiểu Ngưng Vận Thành Bút thuật.



Khí vận của hắn, đã được gia trì ở ở trong luân hồi trước đó, dĩ nhiên cũng không cần đến thuật này nữa.



Thậm chí, dưới màu mực cất giấu Tử vận kinh người, hắn có khí vận thuộc hàng nhất lưu.



Nếu như Ninh Phàm muốn, hắn có thể khắc tên họ của hắn thành màu tím. Nhưng nếu làm thế, sợ rằng bí mật mình có thể cải biến khí vận, sẽ bị vị chân tiên tính kế mưu hại hắn biết được, có thể nói được không bằng mất...



- Ngưng!



Ninh Phàm phất tay áo, ngưng kim bút, cầm nó trong tay, bước ra một bước, đứng dưới yêu bi, giơ tay lên, bút viết xuống!



Tên họ màu đen, Ninh Phàm!



- Màu đen?



Mộng Huyền Tử hơi kinh ngạc, nhưng chợt, lắc đầu bật cười.



- Nếu là người thường, khí vận mauù đen, nhất định vô vọng thành tiên, nhưng ngươi thì khác biệt... Tư chất của ngươi, quả thật yêu nghiệt, tuy là khí vận màu đen, sợ cũng đủ để phi thăng... Lão phu sẽ ở Huyền Vũ Tinh, chờ đến ngày ngươi thành tiên, đi đi! Mau trở về hạ giới, toàn lực hóa thần!



Mộng Huyền Tử phẩy tay áo một cái, đưa tâm thần của Ninh Phàm quay trở lại hạ giới.



Chẳng qua là trong lúc phất tay áo, tâm niệm của ông ta chợt động, lại lấy ra một vật, tặng cho Ninh Phàm.



- Vật này là lão phu tạm thời kết một chút thiện duyên cùng ngươi!



...



Ở dưới đáy Long Đàm, Ninh Phàm đã ngủ say mười một năm!



Hắc Long trong lúc nhàm chán, đang bắt Ám thú thôn phệ và luyện hóa.



Long thi thối rữa của Vương tộc Hắc Long, nó đã sớm bịt lỗ mũi ăn luôn rồi.



Mười một năm qua, nó cơ hồ ăn hết tất cả Ám thú dưới Long Đàm, thực lực đã cơ hồ tiến lên bán bộ luyện hư! Chẳng qua là có một chút đáng tiếc, lúc thôn phệ vương huyết, Hắc Long có một cơ hội tỉnh huyết vương huyết lại lần nữa. Nhưng tiếc là, có một cái vách ngăn khiến cho nó thất bại...



Trong cơ thể nó còn có một đám yêu huyết lớn tinh thuần của Ám thú, bị Hắc Long bức độc tố ra, luyện hóa suốt mười một năm, ngưng tụ thành một huyết đoàn màu vàng nhạt lớn chừng quả đấm.



Một khi hoàn toàn luyện hóa huyết đoàn này, Hắc Long có lòng tin sẽ chân chính đột phá bán bộ luyện hư!



Đến lúc đó, mặc dù khí tức của nó phù phiếm, cũng không phải là vương huyết, càng không có yêu thân, nhưng dầu gì là một vị bán bộ luyện hư có phải không?



Đối địch với cùng cấp có lẽ nhỏ yếu, nhưng đối địch với hóa thần điên phong, phần thắng nghiêng về nó không nhỏ...



Bán bộ luyện hư, so với Ninh Phàm chỉ có bán bộ hóa thần, ước chừng cao hơn một đại cảnh giới...



- Một khi ca đột phá bán bộ luyện hư, chính là thời điểm bắt tay thử tránh thoát yêu cấm rồi!



Hắc Long hắc hắc cười lạnh, một khi mình thoát khỏi yêu cấm, coi như lập tức tự do, không sợ Ninh Phàm nữa.



- Lấy thực lực bán bộ luyện hư sau này, ca nhất định phải nghiền ép tên sát tinh kia, ép nát hắn, chà đạp hắn, giày xéo hắn!



- Sát tinh, ngươi cứ chờ đi, chờ ông nội răng đen của ngươi luyện hóa đi yêu cấm, sẽ lập tức nhào tới ăn thịt ngươi!



Hắc Long cười gằn, nhưng mà thời khắc cười gằn ấy, chợt hóa thành biểu tình như đang nói mớ.



Bỡi vì, Ninh Phàm Ngồi xếp bằng đáy ao, ngay ngắn trên vô số hài cốt, yên lặng đã lâu.



Vào giờ khắc này, khí thế của hắn, đề thăng lên từng nấc, cũng có một cổ uy áp chấn nhiếp khiến cho Hắc Long không cách nào chống lại.



Uy lực của Bán bộ luyện hư, trong đó còn có một ít chân tiên chi uy, làm Hắc Long sợ đến run rẩy cả người.



- Sát tinh, hóa thần thành công! Làm sao trùng hợp như vậy! Uy áp của hắn, bất quá vừa mới hóa thần, vì sao lại đạt tới trình độ bán bộ luyện hư?!