Hơp Thể Song Tu

Hơp Thể Song Tu - Chương 240: Giới băng




Sở Hạc trước sau lấy ra tám con giao nhân vương thú, sau khi chém chết, lấy máu tẩm thây khô.



Sau đó, lão ta lần nữa lấy bột của Tử Yêu thạch, dung nhập vào thần niệm, bày trận khắc văn.



Đợi trận pháp thành, lão ta miệng tụng cổ áo kinh văn, hướng yêu tượng, ngã đầu lạy xuống.



Mỗi một lễ bái, yêu tượng liền run lên.



Sau khi lão ta lạy mười lạy, cổ thây khô thứ nhất nát bấy, huyết khí bị yêu tượng hấp thu.



Sau khi lão ta lạy trăm lạy, cổ thây khô thứ hai, thứ ba nát bấy.



Sau ngàn lạy, cổ thây khô thứ tư, thứ năm, thứ sáu nát bấy.



Sau vạn lạy, cổ thây khô thứ bảy, thứ tám vỡ vụn.



Huyết khí hấp thu tám cổ thây khô, yêu tượng phát ra một tia ánh sáng cổ áo, từ đỉnh đầu rách ra một đạo tiếng vỡ ra, cho đến dưới chân.



Phảng phất muốn hỏng mất, lại tựa hồ như huyết khí chưa đủ.



Ngoài vạn dặm, ánh mắt của Ninh Phàm ngưng trọng. Yêu tượng đó bình thường không có gì lạ, nhưng trong yêu tượng lại bởi vì lễ bái, mà phát lên một chút sương trắng. Nếu Ninh Phàm không nhìn lầm, sương trắng kia hẳn là… Hương hỏa chi lực, nó là lực lượng mà chân tiên mới có thể tiếp cận đến...!



Trong yêu tượng đó, còn có hương hỏa của Phong Yêu điện thu góp mấy ngàn năm.



Lấy lực này, khai mở giới lộ, thông yêu giới!



- Vương huyết không đủ kích thích hương hỏa... Phiền toái a... Đáng trách tên Chu Minh đó, giết nhiều giao nhân vương thú như vậy...



Sở Hạc mang 12 con vương thú, đã giết 8 chỉ, chỉ còn 4 con Lão ta giữ lại 4 con, là vì sau khi mở ra giới lộ sử dụng. Chỉ có điều hôm nay, ngay cả yêu tướng phủ xuống đều là vấn đề. Nếu yêu tướng không cách nào phủ xuống, lão ta mở ra đệ nhị giới giới lộ, thì có ích lợi gì.



- Thôi, lấy yêu tướng phủ xuống làm đầu, chuyện còn lại sau này hãy nói...



Lão ta lần nữa chém chết vương thú, lấy máu tế tự yêu tượng, đợi sau khi chém chết con vương thú thứ 10, yêu tượng hoàn toàn vỡ vụn!



Một đạo sương trắng nhuộm màu đỏ sẫm, xuyên thủng hư không, tạo thành một đạo vụ môn màu đỏ sẫm.



Vào một khắc vụ môn thành hình, đã cùng yêu giới liên kết qua lại, xuyên thấu qua vụ môn, có thể xem xét đến cảnh trí của yêu giới.



Mà mười đạo hóa thần khí tức, mấy trăm đạo nguyên anh khí tức, đang từ một đầu khác của vụ môn, tiến tới gần...



Một đạo trong đó, Ninh Phàm rất quen thuộc, chính là... Lý Bạn!



- Có ý tứ, Lý Bạn từ Tấn quốc rời khỏi, quả nhiên đi yêu giới, hiện tại lại từ yêu giới, mang đến viện thủ, truyền tống nơi đây... Ta cùng với yêu tướng này quả nhiên có nghiệt duyên. Chỉ không biết, nếu vào lúc y xuyên qua giới diện, ta hủy đi giới môn, yêu tướng này có sẽ... chết ở hư không hay không? Ngày đó ngươi hủy Truyền tống trận của ta, hôm nay, ta hủy giới môn của ngươi!



Ánh mắt của Ninh Phàm lạnh lẽo, mối thù ngày đó, hắn không quên lãng.



Nếu không phải mình may mắn chạy trốn, tất nhiên đã chết ở tay của Lý Bạn!



Hắn sở dĩ đảm nhiệm Sở Hạc bày trận, không giết Sở Hạc, chính là chờ cơ hội này.



Lời của hắn, không giấu giếm hai nữ yêu trong ngực, chẳng qua là vô luận Trà Hoa nữ yêu hay là Phong Tín nữ yêu, nghe nói Ninh Phàm muốn chơi khâm Lý Bạn, ánh mắt phức tạp, rốt cuộc hai người họ cũng không khuyên can.



Nếu Lý Bạn biết hai nữ yêu thất thân Ninh Phàm, có lẽ sẽ không chút lưu tình, chém chết họ...



Nếu cứng rắn giữa Ninh Phàm và Lý Bạn, lựa chọn một người chủ nhân, các nàng tình nguyện lựa chọn Ninh Phàm.



Khí tức càng ngày càng gần!



Một khắc một hóa thần yêu tướng nửa người đi ra giới môn, kiếm niệm của Ninh Phàm chém một cái, âm thầm đâm vào trong giới môn hương hỏa, trảm phá giới môn!



Theo chỗ này hư hại, lập tức giới môn hỏng mất, hư không khép lại. Yêu tướng kia nửa người đi ra giới môn, trực tiếp bị giới lực xé nát!



- A!



Vô số tiếng kêu thảm thiết, cơ hồ cũng trong lúc đó, truyền ra từ giới môn hư hợp, bất chợt, không nghe nói nữa.



Nhưng Ninh Phàm lại nhíu mày, trong từng đạo một kêu thảm thiết, cũng không có thanh âm của của Lý Bạn. Ninh Phàm thoạt xem ra, tên hóa thần yêu tướng bị giới lực tê liệt, cũng không phải là Lý Bạn, mà Lý Bạn cũng không chôn thân hư không...



Sở Hạc sợ hãi choáng váng!



Mình thật vất vả, bố trí huyễn trận pháp, liên tiếp giới lộ, mời xuống yêu giới hóa thần phủ xuống. Kết quả của nó cũng là giới môn hỏng mất, yêu tướng sống chết không rõ!



Giới môn làm sao lại hỏng mất chứ? Chẳng lẽ là Sở Hạc ta, bỏ không được huyết tế vương thú, số lượng vương thú huyết không đủ?!



Nếu như ta chém chết 12 con vương thú, không tiết kiệm hai con kia, có lẽ giới môn cũng không hỏng mất...



- Là lỗi của ta sao...? Xong rồi, nếu nhiệm vụ thất bại, yêu tôn đại nhân, tất không buông tha ta...



Sở Hạc trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng hư không trước người chợt hỏng mất, đi ra chín yêu một hồn, mười đạo thân ảnh, đều tức giận!





Nhất là yêu hồn chi thân hóa thần yêu tướng kia, y là sự tồn tại duy nhất một tên hóa thần hậu kỳ trong mười yêu, lại vẫn không đánh thức yêu soái, là bởi vì giới môn hỏng mất, yêu thân nát bấy!



Nếu không phải yêu hồn mạnh mẽ, y hơn phân nửa, đã chết ở vô tận hư không kia...



- Ngươi là người mà Phong Yêu điện phái tới bày trận phải không? Ngươi bày trận pháp gì, càng làm giới môn hỏng mất! Ngươi đáng chết!



Yêu hồn có bộ dáng thanh niên, ngân bào tóc trắng, bộ dáng lạnh lùng, bởi vì tức giận, mà ánh mắt có màu máu đỏ.



Bàn tay xé một cái, trực tiếp xé nát thân thể cùng nguyên anh của Sở Hạc. Chẳng qua là ngoài dự liệu của thanh niên tóc trắng. Sau khi nguyên anh của Sở Hạc nát bấy, lại dựa vào vào một đạo lực lượng quỷ dị, nguyên anh trọng tố.



- Ừ? Tiểu bối này, tựa hồ biết ’Mệnh thuật'...



Thanh niên tóc trắng cười lạnh, bắt vào trong tay nguyên anh đang run rẩy của Sở Hạc, ý muốn một ngụm nuốt vào, giết anh cho hả giận. Đảm nhiệm ngươi có bao nhiêu tánh mạng, bị nuốt ăn chỉ có hẳn phải chết!



- Chậm đã! Vương tướng quân bớt giận! Người này nếu giết, người nào vì bọn ta đưa tin cho Phong Yêu điện...?



Một vị hóa thần sơ kỳ yêu tướng mặc quần áo tím khuyên nhủ.



- Được! Hãy lưu nguyên anh một mạng của người này! Nói, giới môn vì sao hỏng mất?



Thanh niên tóc trắng gằn giọng hỏi:



- Đại, đại khái là vương thú huyết chưa đủ...



Nguyên anh nho nhỏ của Sở Hạc cầm trong tay thanh niên tóc trắng, thật đúng là phát rét muốn chết.




Người này thân thể tuy diệt, tu vi đại tổn, nhưng vốn hóa thần hậu kỳ tu vi, mặc dù mất đi thân thể, chỉ còn dư yêu hồn, vẫn có chiến lực của hóa thần trung kỳ.



Hóa thần trung kỳ, chính là cao thủ hàng đầu ở nội hải, một Sở Hạc nho nhỏ lão không chọc nổi. Đó càng nói người này là người của Yêu Linh chi địa yêu tướng, là Thiên Yêu giới, là cao thủ phía trên... Lão ta chỉ là một nguyên anh nho nhỏ ở hạ giới nào dám đắc tội.



Sở Hạc đương nhiên không ngờ, giới môn hỏng mất, căn bản không phải vương thú huyết chưa đủ, mà là Ninh Phàm giở trò quỷ.



Sự chợt hỏng mất này, mấy trăm nguyên anh bạn yêu của mười yêu tướng coi như đều chết bởi hư không rồi.



Sự chợt hỏng mất này, hóa thần hậu kỳ yêu tướng, càng thêm thân thể hủy diệt.



Mình chớ nói hoàn thành nhiệm vụ, lấy được phần thưởng, mặc dù thanh niên tóc trắng không giết mình, mình trở lại Phong Yêu điện, sợ cũng phải bị yêu tôn trọng phạt...



Lão tử sao lại xui xẻo như vậy a!



Đúng rồi, đều do Chu Minh! Nếu như không phải hắn lạm sát vương thú, lão tử sẽ không bỏ được mấy con Vương tộc giao nhân... Chu Minh! Chu Minh! Sở Hạc ta nếu không chết, nhất định giết ngươi cho hả giận!



Lão tử vô tội bị giết một mạng, còn có sáu cái mạng!



Sáu cái mạng, liều hết sạch sẽ cũng phải giết chết Chu Minh kia!



Sở Hạc càng không ngờ, lần này, lão thật không mắng oan uổng Ninh Phàm. Hắn đánh bậy đánh bạ, đầu mâu ngược lại chỉ đúng người rồi.



Chẳng qua là Sở Hạc đáng thương, mới vừa nói xong ’Vương huyết chưa đủ', lập tức đưa tới thanh niên tóc trắng tức giận.



Thanh niên tóc trắng nắm chặc bàn tay, lần nữa bóp vỡ nguyên anh của Sở Hạc. Lão lại trọng tố còn có năm cái mạng.



- Ngươi nói nguyên nhân giới môn hỏng mất, là vương thú huyết chưa đủ sao?!



- A!



Thanh niên tóc trắng lại lần nữa nắm chặc, Sở Hạc đau kêu một tiếng, còn có bốn cái mạng.



- Vương thú! Ha ha! Vì chỉ có nguyên anh tu vi vương thú huyết, liên lụy Vương Kiêu yêu thân ta hủy diệt! Chuyện nực cười này cũng không buồn cười a!



'Bình!’



Thanh niên tóc trắng lần nữa bóp mạnh làm vỡ nguyên anh của Sở Hạc, chợt thật giống như vứt một than nát bấy, đem Sở Hạc tàn anh còn có ba mệnh ném tới trên đất, một cước đạp xuống!



'Bình!’



Còn lại hai mệnh!



'Ầm!’



Một cước cuối cùng đạp xuống, vạn dặm núi sông vùi lấp!



Sở Hạc còn sót lại đúng một cái mạng!



Thanh niên tóc trắng cười lạnh.



- Ngươi tựa hồ không thể chết được chứ gì? Hừ! Sau khi trở về, nói cho chủ nhân của ngươi biết, chuẩn bị một cỗ hóa thần hậu kỳ yêu thi, cho bản tướng ’Dung thi thôn xá', trọng tố thân thể! Mau bố trí xong giới lộ đi thông đệ nhị giới, nếu lại có sai lầm, bản tướng muốn mạng của ngươi!




Đảm nhiệm thanh niên tóc trắng giày xéo Sở Hạc, chín tên yêu tướng khác, bao gồm Lý Bạn tóc đỏ vảy đỏ trong đó, không người nào dám khuyên can.



Chỉ cần thanh niên tóc trắng không giết Sở Hạc, không trở ngại nhiệm vụ, không người nguyện ý vì một tên tiểu bối không liên hệ nhau, đắc tội Vương Kiêu!



Ngay cả Lý Bạn cũng không dám! Bởi vì Lý Bạn chỉ có hóa thần sơ kỳ, trong mười yêu tướng, thực lực đứng hàng thứ năm. Bốn người trước gồm, ba vị hóa thần trung kỳ, một tên hóa thần hậu kỳ, chính là Vương Kiêu bị thương!



- Có ý tứ, không bẫy chết Lý Bạn, lại gài bẫy tên yêu tướng mạnh nhất trong mười yêu tướng... Vương Kiêu sao...? Lấy thực lực hiện giờ của ta, giết Lý Bạn, 8 thành phần thắng, 2 thành ngang tay, chống lại ba tên trung kỳ yêu tướng, không phần thắng chút nào, nhưng có 7 thành cơ hội có thể chạy trối chết. Nếu chống lại Vương Kiêu, giờ phút này y chỉ còn là dư yêu hồn, ta còn có một thành cơ hội chạy trối chết. Nếu kẻ đó không tổn hại chút nào... Ta không phải là đối thủ của y... hóa thần hậu kỳ yêu tướng, vả lại yêu tướng này tựa hồ cũng là thái cổ yêu mạch, thậm chí, từ trên người của y, ta càng cảm nhận được một tia dáng vẻ bát phẩm yêu ý... Người này nếu khỏe hẳn, có lẽ có thể đánh một trận cùng người yếu nhất của Nội hải Thất tôn!



Nguyên anh nho nhỏ của Sở Hạc lộ ra biểu lộ ủy khuất. Bây giờ lão ta chỉ còn dư một mạng rồi, cho dù lão có hận Ninh Phàm đi chăng nữa, sợ cũng không dám liều một cái mạng cuối cùng, tìm hắn phiền toái.



'Thất mệnh' Sở Hạc, vốn dĩ nghênh đón yêu tướng có công, lấy công lao đó được yêu tôn ban thưởng con đường hóa thần, đều vô cùng có khả năng.



Nhưng bởi vì một sai lầm, không công mà còn có tội, bảy cái mạng đã chết sáu cái rồi...



- Lão tử thật là xui tận mạng mà!



Trong lòng lão ta mắng thầm trong bụng, lấy ra hai đầu giao nhân vương thú cuối cùng, chém chết tế trận.



Chẳng qua là cho dù có hai đầu giao nhân, vẫn chưa đủ đủ mở ra giới lộ.



- Ha ha! Hai đầu vương thú, muốn khai mở giới lộ! Khó trách giới môn hỏng mất! Ngươi đã làm như thế mở ra giới môn, nghênh đón bản tướng đến sao?



Thanh niên tóc trắng giận quá hóa thành cười, hận không được ngay lập tức đánh chết Sở Hạc. Giới lộ mở ra, ít nhất chuẩn bị 18 đầu vương thú, đây chính là điều thông thường!



Chút thông thường này, Phong Yêu điện không biết sao?!



- Phiền toái! Thôi, trong đệ nhất giới, hẳn cũng không thiếu ngụy hoang thú, thừa dịp giới diện chưa sụp đổ. Săn giết một ít sự tồn tại trong đó có thể sung làm vương thú...



- Vương tướng quân chậm đã, không cần tốn hao thời gian như vậy... trên tay Lý Bạn quả nhiên có mấy đầu vương thú, có thể vết máu...



Lý Bạn với mái tóc đỏ, cười lạnh một tiếng. Y chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra mười bảy đạo hư huyễn yêu anh.



Những thứ yêu anh này đều là bạn yêu lần này đồng hành, nhưng phần lớn táng sinh hư không.



17 người chưa chết, cũng không phải bởi vì Lý Bạn đại phát thiện tâm, mà là 17 bạn yêu ấy vừa khéo thân là vương thú.



- Lý tướng quân, những thứ này, tựa hồ là bạn yêu của ngươi, huyết tế có không ổn hay không...?



Vẫn là yêu tướng mặc quần áo tím khuyên nhủ.



- Không ổn ư? Có gì không ổn! Hết thảy bạn yêu đều bị yêu tướng bọn ta giết ngay trong trận, có gì không thể!



Lý Bạn năm ngón tay thành trảo, chộp một cái, 17 yêu anh đều anh vỡ người mất.



17 đạo anh huyết bị Lý Bạn huy tụ vẩy một cái, vẩy vào trên đại trận.



Lập tức, trận quang sáng lên một đạo huyết mang cổ phác yêu dị. Còn Lý Bạn lạnh lùng nhìn tàn anh của Sở Hạc, gằn giọng nói:



- Lần này, nếu giới lộ lại có nửa điểm vấn đề, ngươi hẳn phải chết!



- Không, không dám... Có 19 đạo vương huyết, đủ, đủ rồi...




Sở Hạc khiếp sợ kinh hãi, thúc giục trận quang, đọc thầm cổ yêu kinh.



Trên thất quang sắc giới, từ từ hiện ra một đạo môn đường, có thể cung cấp thông hành.



- Lần này, các ngươi đi mặt trước, bản tướng đi mặt sau!



Thanh niên tóc trắng trầm giọng nói, tựa hồ đối với giới môn, có bóng ma trong lòng.



- Dạ!



Những yêu tướng khác đương nhiên không dám không tuân mệnh lệnh của Vương Kiêu.



Mười người theo thứ tự, tiến vào quang môn.



Lần này, giới lộ của 19 đạo yêu huyết, Ninh Phàm thật đúng là không dễ phá vỡ, không cách nào bẫy người.



Hơn nữa mặc dù có thể gài bẫy, nơi đây cũng không có hư không, giới lộ cắt đứt, chư yêu tướng cũng không việc gì.



Vào một khắc yêu tướng thông hành, một chỗ khác, một chỗ giới lộ khác lập tức truyền tới một đạo tiếng nịnh hót:



- Tiểu nhân Lục Bắc, ha ha, ra mắt chư vị yêu tướng đại nhân...



Về phần Sở Hạc thì thở phào nhẹ nhõm, lần này, giới lộ không vỡ...



Chẳng qua là lão ta không biết, lần này trở về, phải giao phó thế nào cùng yêu tôn đây.




Thêm vào đó còn có một chút chuyện, cần cùng giao tiếp với người nghênh đón của đệ nhị giới...



- Lão tử sao lại xui xẻo như vậy!



Tàn anh nho nhỏ của Sở Hạc khóc không ra nước mắt.



...



Bên ngoài vạn dặm, ánh mắt của Ninh Phàm trầm ngâm bất quyết.



Có Sở Hạc mở ra giới lộ, quả nhiên tiết kiệm mình phiền toái, cũng không cần phải lo lắng nữ yêu bày trận thất bại.



Cửa vào này vẫn còn có thể mở ra mấy ngày, đợi sau khi đám người Lý Bạn đi xa, Ninh Phàm sẽ đuổi theo, lặn nhập vào đệ nhị giới.



Chẳng qua là chuyện này có mười tên yêu tướng tham gia, trong đó còn có bốn người thực lực trên mình. Sự hung hiểm của đệ nhị giới không thể nghi ngờ đề thăng không ít.



Vào hay là không vào...?!



Hắn đang đắn đo, hai nữ yêu trong ngực cũng đang khổ sở.



Lý Bạn giết chết bạn yêu, y vô tình như vậy, làm sự áy náy cuối cùng của hai nữ yêu do phản bội Lý Bạn đều tản đi.



- Lý Bạn, không bằng chủ nhân của ta...



Vẻ mặt của hai nữ yêu dần dần trở nên kiên quyết.



Ninh Phàm có hơn một ngàn đỉnh lô, nhưng những cô gái đó, tất cả bình an vô sự với cuộc sống trong Đỉnh Lô hoàn.



Mặc dù Ninh Phàm gặp phải hung hiểm, cũng tuyệt sẽ không để cho những cô gái đó tương trợ, càng nói như đám người Lý Bạn, mang mạng sống của thuộc hạ, điếm phô đường đi tới trước...



Ninh Phàm tàn nhẫn với địch nhân, nhưng đối với người của mình cũng rất ưu đãi.



Ít nhất trở thành đỉnh lô của Ninh Phàm, Phong Tín nữ yêu và Trà Hoa nữ yêu không cần phải lo lắng, một ngày nào đó Ninh Phàm tâm huyết lai triều, sẽ giết ngược hai người họ làm thú vui.



- Sao thế? Biểu lộ nghiêm túc như vậy, thấy chủ nhân ngày xưa, tâm tình phức tạp hay sao?



Ninh Phàm cười trêu hỏi.



- Nô tỳ chỉ có một chủ nhân!



Hai nữ yêu kiên định đáp.



- Ha?



Ninh Phàm khẽ mỉm cười. Hai nữ yêu dường như sau khi nhận rõ bộ mặt của Lý Bạn càng trung thành với mình.



Như vậy, tốt nhất.



- Hai người các ngươi trước tiên vào Đỉnh Lô hoàn, sự hung hiểm trong đệ nhị giới các ngươi không nên tham gia...



- Đa tạ chủ nhân ân điển...



Hai nữ yêu nhẹ nhàng thi lễ. Lấy bản thân hai người chỉ có kim đan tu vi, nhập vào đệ nhị giới, không có lực để tự vệ, có thể vào Đỉnh Lô hoàn quả nhiên an toàn.



- Ừ...



Thu hồi hai nữ yêu, Ninh Phàm một thân một mình, từ từ hạ xuống, ánh mắt lại từ từ ngưng trọng.



Mấy ngày nay, hắn đang đợi yêu tướng đi xa, nhưng vào lúc đang đợi như thế, Toái Giới bí cảnh xuất hiện biến cố cực lớn!



Mười vị hóa thần truyền tống bằng bí cảnh, làm bí cảnh vốn dĩ không yên, bắt đầu tan rã!



Dĩ nhiên, sự hỏng mất đó chỉ có đệ nhị giới!



Từ tây sang đông, hư không nát bấy. Vô số lão quái trong hoảng hốt, thúc giục rời ly thân trận bàn, rút lui bí cảnh. Mà cũng có số ít lão quái, vĩnh viễn chôn thân trong hư không!



Bên ngoài giới, Hứa Như Sơn sắc mặt đại biến.



- Bí cảnh tan rã rồi!



Còn Hứa Thu Linh, mặt tươi cười trắng bệch, đôi mắt đẹp lo âu.



Trên bia chém giết, tên của từng người một lão quái, đang từ màu đen thay đổi thành màu xám tro... Họ đã chết...



- Chu công tử! Huynh ra sao rồi?!