Hơp Thể Song Tu

Hơp Thể Song Tu - Chương 234-3: Biến cố Thần Không đảo (3)




Chẳng qua là nếu những người này biết được, trực tiếp có một tên nội hải tôn sư Động Hư, đang khoát ra mạng già giao hảo Ninh Phàm, lại hẳn tâm tình ra sao.



Đáng tiếc, bọn họ sẽ không hiểu, càng không biết, Tà Quang nhìn tựa như bỏ chạy, thực ra căn bản không chạy bao xa, liền bị bắt trở về.



Vốn dĩ buổi đấu giá cấp nguyên anh không cách nào đưa tới đại tu sĩ ghé mắt, nhưng bởi vì hóa thần lão quái chết, mà trở nên khiến cho lòng người xao động.



Tà Quang đã chết, đạo quả lại thành vật vô chủ.



Trên đài đấu giá, nguyên anh hậu kỳ đấu giá sư, vẻ lúng túng hiện đầy trên mặt.



Đạo quả này nên đưa cho ai đây...?!



- Mới vừa rồi đạo hữu kêu tám trăm vạn tiên ngọc là vị nào...?



Bán đấu giá sư ánh mắt đảo qua, rơi trên người nguyên anh lão quái trước đó kêu tám trăm vạn tiên ngọc, lập tức, vị lão quái kia như ngồi bàn chông, trong lòng thầm mắng.



Con mẹ nó! Bán đấu giá sư này sao không có ánh mắt như vậy, nhìn lão tử làm gì! Đạo quả này rõ ràng là một cái quả nóng bỏng tay, là vật mà Bích Dao tông chủ Tô Dao muốn! Tô Dao là ai? Chu Minh đại ma đầu mới vừa nói, là đỉnh lô của Chu mỗ hắn!



Tà Quang kêu 900 vạn, chết rồi... Lão tử kêu 800 vạn, không chết mới lạ! Chu Minh a, hắn là Chu Minh a. Lần trước buổi đấu giá ở Bồng Lai tiên đảo, tên này cũng dám đánh giết đến mức người té ngựa ngã. Lần này, hắn ngay cả hóa thần cũng dám giết, nếu ta dám cùng nữ nhân của hắn cướp đạo quả, hắn không giết ta mới là lạ a!



Lão là ngoại hải Lô gia lão tổ, đường đường nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, nhưng trong mắt Chu đại ma đầu, lại coi là cây hành ư?



Lão còn chưa kịp lên tiếng, lập tức cảm nhận được, Ninh Phàm ánh mắt lạnh như băng, quét tới.



Một thoáng, lão quái họ Lô sắc mặt đại biến, đảm chiến kinh hãi.



Không tốt! Lão tử quả nhiên bị Chu lão ma theo dõi rồi!



- Vị đạo hữu này, đạo quả tám trăm vạn, xin trả tiền...



Phách mại sư cười khổ, hắn mong sao cho lập tức bán xong đạo quả, nhanh chóng bỏ đi.



- Thật ngượng quá, tiền của lão tử không đủ, đạo quả, lão tử không cần, mới vừa rồi người nào kêu 700 vạn, ngươi tìm hắn đi!



Lão quái họ Lô sắc mặt không kiên nhẫn, nói như thế.



- Ách, như vậy, mới vừa rồi vị đạo hữu kêu 700 vạn, xin trả tiền...



- Ai nha thật là không khéo, tiền của lão phu cũng không đủ... Ngươi tìm vị kêu 660 vạn tiên ngọc đi...





- Ách, không biết mới vừa rồi là người nào kêu 660 vạn...?



Bán đấu giá sư lời còn chưa dứt, chuỗi thanh âm liên tiếp đua nhau vang lên.



- Xui xẻo thật, lão tử mất trữ vật đại rồi, không có 660 vạn...



- Lão phu kêu 620 vạn, nhưng không đủ tiền...



- Tiểu lão nhi kêu 600 vạn, nhưng không đủ tiền a...



Từng tên một lão quái ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không dám đi muốn quả đạo quả này.




Mọi người đều không phải người ngu, vì 20 giáp pháp lực, vô cùng có thể đắc tội Chu đại ma đầu... Nếu mất mệnh, tu cái quỷ gì chân, đạo quả, lần sau rồi hãy nói...



- Có ý tứ, tiền của mọi người tựa hồ cũng không mang đủ, như vậy, chỉ có Dao nhi đi mua đạo quả này rồi...



Ninh Phàm khẽ mỉm cười. Còn Tô Dao lập tức khuôn mặt đỏ lên.



Nàng vừa cảm kích, lại vừa cáu giận...



Dao nhi... Mình lúc nào, cho phép hắn xưng hô mình như vậy...?



Đường đường thập tông tông chủ, lại bị hắn trước mặt mọi người tuyên bố thành đỉnh lô. Nhưng thân phận này, chẳng những không khinh bỉ Tô Dao, ngược lại có không ít nữ ma, âm thầm hâm mộ Tô Dao, thu được sự che chở của Chu lão ma.



- Ách... Tô tông chủ, quả đạo quả này, giá trị 550 vạn tiên ngọc, tiền của người... có đủ hay không...?



Bán đấu giá sư cười khổ.



- Dĩ nhiên đủ...!



Tô Dao trái tim loạn xạ, loạn xạ lên tiếng, bước liên tục đạp không mà xuống, nàng trả tiền lấy đạo quả, trở về sương phòng.



Như vậy, buổi đấu giá cấp nguyên anh rốt cục hạ màn. Mà bán đấu giá sư bị chỉa vào áp lực thật lớn, rốt cục cáo lui, tiếp ban, là Nghiêm Trung Tắc mà Hứa Như Sơn mời tới.



Bán đấu giá cấp đại tu sĩ, không ít vật phẩm đủ để hấp dẫn hóa thần xuất thủ đấu giá, không có hóa thần trấn sân này, quả nhiên nguy hiểm.



Đại tu sĩ dưới nguyên anh, đua nhau đứng ở sân tầng thứ hai không bao lâu, lại không có người nào ngồi xuống.




Thậm chí, không ít đại tu sĩ không cầm Hoan Ma lệnh, cũng không thể không ảm đạm rời khỏi.



Tô Dao cũng không thể không đi.



Nàng tới Hoan Ma hải là vì đạo quả, đạo quả đã vào tay, ở lại cũng đâu có ý nghĩa gì...



- Đạ tạ...



Nàng nhàn nhạt cắn môi, lần này, có tính là lần thứ tư Ninh Phàm cứu mình hay không?



- Chỉ có cảm tạ đầu môi thôi sao...?



Ninh Phàm trêu chọc.



- Không, không phải vậy...



Tô Dao mặt đẹp ửng hồng, ý bảo những Bích Dao nữ tu khác rời khỏi trước.



Sau khi đám nữ nhân rời khỏi, Tô Dao thật giống như quyết định trọng đại, nhẹ nhàng nhón chân lên, thật giống như chuồn chồn giởn nước, khẽ hôn một cái vào gò má của Ninh Phàm.



- Nếu người tới Bích Dao tông, Tô Dao ta tất không bội ước, đảm nhiệm người sắc bổ sạch sẽ...



Nàng mặt tươi cười nóng bỏng, lấy thân phận đứng đầu một tông của nàng, đối với một nam tử nói ra như thế, đã lớn mật phóng lãng.




Nhưng rốt cuộc nàng vẫn phải đi rồi...



Nàng từng bước rời khỏi, mỗi một bước, đều tựa như càng cách xa Ninh Phàm, làm nàng có chút mất mác không biết từ đâu tới.



Chẳng qua là nàng chưa ra cửa phòng, lại bị Ninh Phàm bắt được cổ tay trắng.



- Đợi đã!



- Sao, thế nào? Ta hôn một cái còn không đủ ư...?



Tô Dao bị Ninh Phàm cầm cổ tay trắng, truyền tới tia cảm giác tê dại, khiến cho nàng lại có chút không đành để Ninh Phàm buông ra.



- Ba quả đạo quả này, nàng cầm đi, còn viên Hóa Anh đan này cùng với ngàn vạn tiên ngọc, nàng giúp ta mang cho Tố Thu...




- Ba quả đạo quả! Ngàn vạn tiên ngọc!



Tô Dao lấy tay che cái miệng nhỏ, giật mình.



- Ừ, viên Hóa Anh đan này ở Bích Dao tông các nàng có lẽ cũng có, nhưng tứ chuyển đan sư, bọn họ luyện đan không bằng ta. Viên đan dược này mạnh hơn!



Hắn không giải thích cho Tô Dao thân phận ngũ chuyển đan sư của mình, không cần thiết.



- Sẽ gặp lại!



Ninh Phàm liền cung tay, khẽ mỉm cười, độn thân trở về sương phòng tầng ba.



Tô Dao nhìn bóng lưng độn tới, trong lòng không ngừng tạo nên chấn động, nhàn nhạt cười một tiếng, nhẹ nhàng rời khỏi.



- Đa tạ, đa tạ người đối với Tố Thu muội muội tốt như vậy, đa tạ người nhiều lần cứu giúp...



...



Trong sương phòng, Động Hư đã trở về, trong tay bắt một đạo nguyên thần màu đen cực kỳ suy yếu, như cười như không nhìn Ninh Phàm.



- Ta đã bắt trở về nguyên thần của người này, theo đạo hữu xử trí, như vậy, có thể tính là lão hủ giúp ngươi xuất thủ một lần hay không?



- Tiền bối nói đùa, lùng bắt hóa thần tàn thần, đối với tiền bối chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, làm sao có thể tính là số lần ra tay...



Ninh Phàm nhận lấy nguyên thần của Tà Quang, cùng với trữ vật đại của lão, phong ấn thu hồi.



Ánh mắt chợt nghiêng qua, nhìn về Hứa Thu Linh.



Chém Tà Quang, bắt nguyên thần, thủ đoạn mạnh mẽ, là tia sáng kỳ dị liên tiếp trong mắt của Hứa Thu Linh, nhưng đồng thời, nghĩ tới Ninh Phàm xuất thủ, đều vì cứu hồng nhan, lòng của Hứa Thu Linh hơi chua xót.



- Hồng nhan của Chu công tử rất nhiều đây...



Chẳng qua là phần chua xót này lúc ánh mắt của Ninh Phàm quét tới, lập tức hóa thành mặt đẹp ửng hồng.



- Sao vậy? Trên mặt Thu Linh có đồ bẩn sao?