Hơp Thể Song Tu

Hơp Thể Song Tu - Chương 227-3: Tô Dao, mùi hương tô hà (3)




Chương 227: Tô Dao, mùi hương tô hà. (3)



Tô Dao ôn uyển than thở. Nàng tu đến nguyên anh cũng không dễ dàng, nếu như bị sắc bổ đương nhiên không cam lòng, mà mất trong sạch, cũng là thống khổ.



Nếu thật đến một bước ấy, nàng tuy sẽ tuân theo lời thề, lấy thân hầu hạ Ninh Phàm, nhưng sau chuyện này, vẫn sẽ tự vận mà chết...



Tô Dao vừa nghĩ tới Ninh Phàm đem sắc bổ mình, vốn dĩ xuân độc tạm thời phong bế, lại bắt đầu tàn phá.



Lạc trinh tán, trừ phi mất trinh, nếu không làm sao phá giải...



Dung nhan của nàng vốn lạnh nhạt lập tức đỏ ửng, thân thể mềm mại bắt đầu tê dại mềm mại, nóng hừng hực.



Môi anh đào nhẹ thở ra hơi nóng, mang mùi thơm như tô hà vậy.



Dưới quần sam, hai chân thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve, từng tia ướt ý, dính ướt tiết khố.



Như có một cổ ma lực, chỉ dẫn nàng, cám dỗ nàng. Nàng không khỏi lộ ra bàn tay thon dài, từng ngón tay ngọc, vén lên quần bãi, cách tiết khố, lục lọi giữa hai chân.



- Đây là... Không được...



Tô Dao cắn môi nhạt, vận lên Huyền Môn tâm pháp, muốn tản đi dục niệm trong lòng.



Nhưng huyền công đối với tâm ma không chỗ nào bất lợi, căn bản không thể nào hoàn toàn tản đi dục vọng của Lạc trinh tán.



- Không được... Ta đường đường là Bích Dao tông chủ, nhưng... nhưng sao coi thường mình như vậy...?!



Nàng nằm ở án thư, xấu hổ muốn chết. Nàng nhận biết, tự độc là việc làm mà nữ nhân tùy tiện mới có thể làm.



Mà khiến cho nàng hoang mang bất an là, mình lại không cách nào áp chế dục niệm này... Nàng lấy tay, không biết nắn bóp mềm mại, ướt át trơn nhẵn, khó

mà kháng cự.



Ưhm...



Nàng thấp giọng hừ nhẹ, móng tay thon dài, đâm rách một tia trở ngại, dù chưa hoàn toàn phá vỡ, lại có một tia vết máu, dọc theo đó mềm mại tràn ra.



Sự đau đớn ấy khiến cho đôi mi thanh tú của nàng nhíu một cái, thoáng tỉnh táo.



Tô Dao thấy mình lại bởi vì xuân độc, suýt nữa tự phá trong sạch, mặt của nàng đầy tự giễu.





- Ta có phải hư hỏng rồi... hay không…?!



Nàng tự oán tự ngả, nâng lên gương đồng, nhìn hai gò má vẫn đỏ bừng, âm thầm tự trách. Ngay vào lúc này, nơi cửa, Ninh Phàm cùng nữ thi đến, vừa thấy hương khuê diễm cảnh. Nữ thi ngược lại trấn định mờ mịt, Ninh Phàm lại lập tức lộ ra vẻ cổ quái.



- Chu mỗ tựa hồ tới không phải lúc, quấy rầy đến nhã sự của Tô Dao tiên tử...



‘Bình!’



Gương đồng rơi xuống đất, Tô Dao duyên dáng kêu to một tiếng, lập tức hoảng hốt đứng lên từ trên ghế, nghĩ tới tiết khố của chân cong, lúc đó nàng vội kéo xuống, mang một tia ướt ý, vết máu.



- Chu... Chu Minh! Nơi này là nữ sương. Người là một giới nam tử, vì sao có thể vào?! Lại... lại... lại còn người đến mà không gõ cửa sao...?




Tô Dao ngồi xổm người xuống, lấy quần dài dài che chân ngọc, mắt đẹp mang vẻ cáu giận, thẹn thùng.



- Gõ cửa ư...? Lúc Tô Dao tiên tử tiến hành nhã sự, tựa hồ cũng không đóng cửa. Mặc dù là ở nữ nhân sương, nhưng nếu để cho nữ tu khác nhìn thấy, vẫn là không ổn... Tô Dao tiên tử lần sau làm loại chuyện này, tốt nhất vẫn nên khép cửa phòng lại...



- Sẽ không có lần sau!



Tô Dao cắn môi sâu kín, xuân độc bộc phát quá mức đột nhiên, nàng cũng không tự nguyện tự độc, không đóng cửa sổ. Tất nhiên đây là tai nạn...



Thêm vào đó, nàng vạn vạn không ngờ, Ninh Phàm mấy ngày vắng bóng lại sẽ xuất hiện vào lúc mình không chịu nổi nhất...



Cũng không biết Ninh Phàm có nhìn... cái đó của mình hay không...?!



Nếu bị hắn thấy thì mình quả thật là không đất dung thân...



Vừa nghĩ tới chuyện mắc cỡ của mình bị Ninh Phàm nhìn thấy, trái tim Tô Dao đại loạn.



Xuân độc khó khăn lắm bởi vì đau nhói thoáng ngừng nghỉ, lần nữa phát tác.



- Uhm...



Nàng anh ninh một tiếng, hoàn toàn mềm nhũn té xuống đất, lấy tay lần nữa định khiêu khích quần bãi của mình, tự độc.



Nàng nhắm mắt vẻ thống khổ, nếu ngay trước đàn ông, làm ra chuyện xấu hổ như vậy, nàng dẫu có chết!



Đối phương là Chu Minh, là ‘dâm tặc’ ở ngoại hải tiếng xấu chiêu chương. Hắn thấy bộ dáng mình như vậy, đại khái sẽ... thừa dịp người gặp nguy chứ...



Vào lúc nàng ấy đang hoang mang, Ninh Phàm lại nhíu mày, phất tay áo sinh gió, đóng cửa sổ lại, nói với nữ thi:



- Vi Lương, nàng trông chừng cửa phòng, ta giải độc cho nàng ấy...



Tô Dao mí mắt run lên.



Giải độc... quả nhiên, Chu Minh này là muốn cùng mình, làm chuyện nam nữ rồi.



Tô Dao cảm giác tay của mình phủ lộng hạ thân, bị Ninh

Phàm bắt một cái. Bất ngờ, Tô Dao trong mê mê, cảm giác mình bị người ôm lấy nhẹ bỗng, đặt ở giường nhỏ.



- Không được…... Ta còn chưa... còn chưa nghĩ ra...



Giờ khắc này Tô Dao vừa nghĩ tới mình sắp bị Ninh Phàm phá thân, sắc bổ, lập tức nước mắt như mưa, lưu lại thanh lệ.



Thời khắc này nàng không còn là người đứng đầu một tông nữa, không còn là chính tu vì chánh đạo không để ý hết thảy. Nàng chỉ là một nữ nhân luống cuống.



- Ách... Ta có nói muốn sắc bổ nàng sao?



Ninh Phàm bật cười, một ngón tay búng một cái lên tú ngạch của Tô Dao, cứng cỏi nói với nàng:



- Lạc trinh tán, loại độc này không có cách giải. Nhưng nếu nàng chưa đâm rách ‘Nguyên hồng’ thì vẫn có biện pháp có thể giải. Ngược lại nếu lấy giao hợp giải độc, tuy có thể giải độc nhất thời, nhưng loại độc này vẫn in dấu thân tâm, cũng không còn khả năng giải trừ, khiến cho trinh liệt chi nữ hóa thành dâm phụ... Nếu ta tới chậm một bước, đảm nhiệm nàng tự phá nguyên hồng, khi đó nàng sẽ gặp nguy hiểm...




Nguyên hồng chính là xử nữ chi mô.



Trước khi Tô Dao mê loạn, ngón tay ngọc đâm rách một tia nguyên hồng, nhưng chỉ cần chưa hoàn toàn hư hại, thì không sao.



Loại độc này sau khi Ninh Phàm lục soát qua ký ức của Mật Liên, mới biết đích xác, xuân độc tầm thường có thể dựa vào hợp hoan phá giải. Riêng xuân độc này lại cơ hồ không thể giải.



Nếu không thể hợp hoan thì tình dục như nước thủy triều mà chết.



Hợp hoan thì độc tận xương tủy, dâm cốt sâu nặng, hoàn toàn hóa thành nô lệ của tình dục.



Mật Liên gieo loại độc này, căn bản không cho Tô Dao cơ hội phá giải.



Nếu không Ninh Phàm ngược lại có thể trực tiếp giao hợp một phen, tùy tiện giải độc.



Loại độc này đối với người thường mà nói không có cách giải.



Nhưng Âm Dương tỏa khắc hết mị thuật xuân độc, ngược lại có không cần phá thân, phá giải loại độc này.



Tô Dao là một nữ nhân tốt, nếu bởi vì vậy mà cưỡng ép phá thân, dâm độc tận xương, luân lạc... lại không khỏi quá mức đáng tiếc.



Dứt khoát cho dù nàng chỉ là nửa đỉnh lô của mình, Ninh Phàm hắn sẽ không mắt thấy nữ nhân trung anh kiệt luân lạc.



Nữ nhân có hai cái miệng, không thể từ phía dưới giải độc, thì cần từ phía trên phá giải.



Tô Dao thần trí hơi lờ mờ, vẫn cho rằng mình sẽ bị sắc bổ, cánh tay ngó sen vô lực đẩy đi Ninh Phàm, lại bị hắn nhấn một cái hai cánh tay, đè xuống người, một miệng hôn lên môi lên lưỡi của nàng.



Thân thể mềm mại của nàng run lên, một thoáng thanh tỉnh, mắt thấy Ninh Phàm lại định hôn mình, lập tức trái tim hốt hoảng, đóng chặc hàm răng.



Làm sao bây giờ...?



Khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, khí tức nam tử trên người Ninh Phàm khiến cho Tô Dao mặt đẹp nóng bỏng.



- Thanh tỉnh chút rồi phải không? Như vậy nàng hãy phối hợp với ta giải độc, chẳng qua là hôn một cái, không cần phá thân...



- Thật sao...?



- Ừ, tuy nàng là đỉnh lô của ta, nhưng ta cũng không dựa vào lúc nàng bị thương mà làm khó nàng... Lần sau đi, lần sau đi ngang qua Bích Dao tiên đảo, ta trở lại tìm nàng...



- Ha...



Tô Dao trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, hôm nay không mất trong sạch, luôn là chuyện vui mừng.



Nhưng xem ra lần kế Ninh Phàm đi ngang qua Bích Dao tông, sẽ lại... Trong lòng nàng hơi có chút lo âu...



Nếu như, nếu như... Chẳng qua là theo như lời của hắn nói chỉ hôn một cái...



Tô Dao nhắm hai mắt lại, không kháng cự nữa.