Hơp Thể Song Tu

Hơp Thể Song Tu - Chương 210-1: Tiêu Vạn La thỉnh cầu (1)




Nhờ bí thuật thúc giục, thi thể trở nên mềm mại.



Nữ thi trần truồng nằm ở trong chậu gỗ, chỉ có nước hơi ấm như thế không ngờ lại làm cho da thịt mềm mại của nàng lập tức đau xót.



- Nóng...



Ánh mắt của nàng cầu khẩn, khổ sở đáng thương.



- Vậy sao...?



Ninh Phàm mắt lộ bất đắc dĩ, đầu ngón tay dò vào trong nước. Nước ấm chỉ hơi cao hơn mấy phần so với nhiệt độ cơ thể của thường nhân, cũng không nóng lắm.



Có lẽ là thi thể của nữ thi có thói quen lạnh như băng.



Đối với địch nhân có thể lạnh lùng tàn nhẫn, đối với thê tử của mình, yêu mến chút ngược lại không sao.



Tuy nói nữ thi cũng không phải là thê tử... nhưng mà hảo cảm giữa hắn cùng Mộ Vi Lương, cộng thêm cùng nữ thi xuân tiêu một lần, không kém bao nhiêu so với thê tử.



Ninh Phàm cong ngón tay bắn ra, một tia băng lực vào trong chậu gỗ, nước ấm tức thì lạnh lại.



Đôi mi thanh tú của nữ thi buông lỏng một chút, lộ ra biểu lộ thư thích, cười một tiếng ngọt ngào.



- Quang... cảm... ơn...



- Ừ, không được lộn xộn, ta tắm cho nàng.



Trên gương mặt tươi cười trắng hếu của nữ thi, vẫn có thấy xương thối rữa, nhưng ánh mắt lại tinh khiết vô tư, nhu đề kích thích mê hoặc, vuốt từng cánh hoa đỏ nhạt, nhẹ nhàng hát đồng dao.



Vẻ mặt của nàng vào giờ khắc này, trong thoáng chốc, khiến Ninh Phàm nhớ lại Tư Vô Tà.



- Tư Vô Tà...



Ninh Phàm yên lặng không nói, vén ống tay áo lên, cầm khăn vải, cẩn thận kỳ cọ thân thể mềm mại thối rữa của nữ thi.



Người ngoài sợ rằng rất khó tưởng tượng, tin đồn Ma Quân bên ngoài phí phí dương dương có một mặt ôn nhu như vậy.



Vào lúc hắn có tu vi Nguyên anh sơ kỳ, hắn không cách nào đem ma khí thu phát trong lòng, nhưng sau khi trung kỳ thì tâm cảnh đề thăng, hắn làm được điều đó...



- Vi Lương, có đau hay không...?



Thi ma hẳn không biết đau, không biết lạnh nóng, nhưng mà nữ thi vừa biết lạnh nóng, cũng biết nhức đầu. Nếu không, nguyên quang phục ma trận chỉ biết định trụ nàng, sẽ không đưa tới đau nhức như vậy.



- Không... đau...



Nữ thi lắc đầu một cái, mái tóc được Ninh Phàm bôi lên hương thảo dược dịch, xoa lên nổi bong bóng.



Ánh mắt sáng long lanh thuần khiết, cảm thấy thú vị, mang từng ngón tay ngọc của mình, điểm phá từng cái bong bóng.



Rồi sau đó nàng chỉ vào mình, cái đầu xinh xinh nhẹ nhàng nghiêng một cái, hiếu kỳ hỏi:



- Ta... gọi là... Vi... Lương?



- Ừ, nàng tên là Mộ Vi Lương, ta là Ninh Phàm, tuy nhiên ở ngoại hải của Vô Tận hải này, nàng phải gọi ta là Chu Minh...



- Không... huynh... là... Quang!



Nữ thi kiên định không đổi, nhất định phải gọi Ninh Phàm như vậy.



- Tùy nàng thích...



Ninh Phàm bật cười, bàn tay mơn trớn tóc xanh, gò má, cho tới xương quai hàm, hai ngực, bụng của nữ thi. Thậm chí giữa hai đùi cũng tinh tế rửa sạch.



Mỗi lần bị Ninh Phàm đụng phải chỗ mẫn cảm, thân thể mềm mại của nữ thi khẩn trương.



Thậm chí, mấy lần mắt của nàng lộ lục mang, cơ hồ muốn phát tác. Nhưng mỗi một lần cũng bị Ninh Phàm uy hiếp.



Một lần cuối cùng, nàng mới vừa lập lòe hung mang, nhưng lại tự đè xuống, đây cũng là một điềm tốt.



Đối với Ninh Phàm vuốt ve, nàng miễn cưỡng không bài xích nữa.



- Được rồi, nàng nghỉ ngơi một hồi...



Nữ thi trùm khăn tắm, lên giường, lại lộ ra vẻ nghi hoặc.



- Nghỉ... tức... là... cái... gì...?




- Ừ, quên, luyện thi không cần ngủ, vậy nàng có thể đan may, ta đã mài nghiền dược dịch cho nàng, phòng ngừa thân thể thối rữa...



Khoảng mấy ngày, Ninh Phàm không bước chân ra khỏi nhà, ở cung nội mài nghiền linh dược, và đắp giúp cho nữ thi.



Mà nữ thi tuy không có cử động vô cùng thân mật, nhưng dần dần nàng cũng thích ứng với hành động thân mật của Ninh Phàm. Cầm trong tay quần áo trắng bên trong của Ninh Phàm, ở trên đó thêu một đóa hoa sức màu đen rất khác biệt.



Đóa hoa ấy không thuộc sở hữu của nhân gian, Ninh Phàm không thấy tận mắt, chỉ nhìn thấy trong Loạn Cổ ký ức, nhớ rằng nó được gọi là ‘Ưu đàm hoa’.



Luyện thi mất đi sinh mạng hoạt động, vết thương sẽ không tự khỏi bệnh, Ninh Phàm chỉ có thể lấy dược dịch đề phòng thối rữa, cũng lấy phương pháp tế luyện luyện thi, ở trong hỏa diễm, luyện chế vết thương của nữ thi như lúc ban đầu, thêm vào đó lấy bí pháp che đậy thi ma thi khí.



Mới đầu nữ thi nhìn Thiên sương địa hỏa, khá có chút sợ, nhưng sau khi nàng đã quen thuộc với Ninh Phàm, nàng rốt cuộc lấy can đảm, bước vào biển lửa.



Vết thương dần dần khép lại...



Nàng thay một bộ quần áo trắng, không lọt một tia thi khí nào nữa.



Trừ gương mặt xinh đẹp vẫn ảm đạm, đôi môi nhạt không có máu, yếu yếu sinh liên, cử chỉ khác của nàng ngược lại khác biệt không lớn với người thường.



Tóc đen như thác, được chính nữ thi vén sang một bên. Còn ngân châm kia cũng bị nữ thi xem là binh khí thu trong tay áo.



Không mở miệng, thì không người hoài nghi nữ thi thể phân.



Không động võ thì không người biết nữ thi rốt cuộc là thi ma kinh khủng có thể so với Hóa thần trung kỳ!




Khi Ninh Phàm dẫn nữ thi tươi cười thẳng thừng đi ra cung điện, tất cả nữ vệ đều ánh mắt sáng lên.



Tuyệt cho một nữ nhân không nhiễm lửa khói của nhân gian... Mặc dù mặt mũi nàng tinh khiết, nhưng giữa chân mày nhàn nhạt, một tia tôn sùng cao cao tại thượng, khiến cho người không dám khinh tiết cô gái quốc sắc thiên hương này.



Sự thánh khiết đó là tựa như Tư Vô Tà.



Nhưng sự tinh khiết, dửng dưng lại tự như Mộ Vi Lương.



- Chúc mừng chủ nhân lại được tân thiếp…



Tỷ muội Băng Linh Nguyệt Linh lập tức nhẹ nhàng thi lễ, còn đám nữ vệ Ninh Điềm, Ninh Bình nhi cũng nhu mì nhiều tiếng, đua nhau thi lễ.



- Ừ, ở Đan Đỉnh môn đợi hơi lâu, các ngươi về Đỉnh Lô hoàn trước đi, ngày sau có cơ hội, ta sẽ để cho các ngươi đi ra hóng mát một chút.



- Dạ!



...



Xuất quan!



Trước sau gần ba tháng bế quan, nhưng thực lực của Ninh Phàm lại lần tăng trưởng không ít.



Nguyên anh trung kỳ pháp lực tu vi, Nguyên anh sơ kỳ yêu lực tu vi, ngân cốt đỉnh phong luyện thể cảnh giới, Nguyên anh đỉnh phong thần niệm.



Mở ra “Âm Dương biến” tầng thần thông thứ hai, cùng với miễn cưỡng xem như đã thu phục nữ thi.



Mặc dù dưới mắt nữ thi này, không cách nào khống chế lòng giết hại, vẫn không coi là chiến lực... Nhưng nếu có một ngày, nữ thi phái thượng dụng tràng, khi đó trong tay Ninh Phàm lại có Thạch Binh và nữ thi hai côn đồ cấp Hóa thần!



Ba tháng, Tiêu Vạn La vẫn đang khổ sở đợi ngoài thạch quan.



Sau khi Ninh Phàm cùng nữ thi đi ra, lão ta lập tức tiến lên đón, chẳng qua là lập tức âm thầm cả kinh.



Giờ phút này tu vi của Ninh Phàm, lão lại không nhìn ra một tia đầu mối!



Khí thế của hắn trầm ngưng, cùng ba tháng trước, thật giống như khác biệt trời vực!



Nếu không phải sớm biết người này chính là ma đầu Chu Minh giết người như ma, Tiêu Vạn La lão ta nhất định sẽ cho rằng Ninh Phàm trước mắt chỉ là một công tử người phàm tầm thường. Còn nữ thi quần áo trắng kia, lão ta cũng không nhìn thấu, chỉ nói đấy là một đỉnh lô cơ thiếp của Ninh Phàm, cũng không để ý.



Lão ta biết tu vi thật sự của Ninh Phàm chẳng qua là Nguyên anh trung kỳ, lão ta đã tận mắt nhìn thấy Ninh Phàm đột phá thiên kiếp. Nhưng chiến lực, thủ đoạn của Ninh Phàm cũng tuyệt đối mạnh hơn mấy phần so với đại tu sĩ.



Trước khi bế quan hắn đã đánh bại Hạng Liêu. Sau khi bế quan, lĩnh ngộ trừu hồn chi thuật, chỉ sợ đất của ngoại hải dưới Hóa thần, căn bản không mấy người có thể là đối thủ của Ninh Phàm.



- Chúc mừng Chu đạo hữu tu vi tiến nhiều!



- Ha ha, khách khí rồi.



Ninh Phàm cung tay mỉm cười, còn Tiêu Vạn La thì ngây người!