Hơp Thể Song Tu

Hơp Thể Song Tu - Chương 190-2: Kết đan (6)




Chương 190: Kết đan. (6)



Tâm cảnh của hắn đạt tới Kim đan hậu kỳ, nhưng kế hoạch chém tâm ma, hắn chuẩn bị hoàn thành trong Minh La mộng cảnh. Đó tựa như trợ giúp Vân Nhược Vi chém tâm ma vậy, trong mộng chém ma!



Hắn giúp Vân Nhược Vi chém tâm ma, một miệng đáp ứng ngay, vốn dĩ chính là vì tích lũy kinh nghiệm để chém ma cho hôm nay.



Nhưng lại có khác nhau, tâm ma của hắn là Chỉ Hạc, cho nên không thể một kiếm chém chết.



Chỉ Hạc quan hệ đến đạo tâm của hắn... Nếu hắn chém chết Chỉ Hạc, hắn sẽ quên mất cô gái này. Theo đó từ nay hắn sẽ lạnh lùng vô tình!



Hắn không muốn! Mục tiêu của hắn là giống như lão ma như vậy, làm một tên ma đầu có máu có thịt!



Ninh Phàm ăn vào chín trái Minh La quả phát lên một tiếng bi ai, ánh mắt của hắn như điện, lẫm nhiên nói:



- Ta muốn kết đan!



...



Minh La mộng.



Hải Ninh Ninh gia, một tên hài đồng ba tuổi, hai mắt mờ mịt, bị người ở dẫn vào bên trong nhà của Ninh gia.



Bên bờ sông Thúy Đường có màu xanh lục như phỉ thúy, trong Hải Ninh thành, vô số hài đồng cũng lộ ra mờ mịt, chết lặng, bị xóa đi ký ức, phân vào Ninh gia.



Tất cả hài đồng phần nhiều là cô nhi, trẻ ăn xin, cho dù bị Ninh gia tu sĩ xóa đi ký ức, nhưng có thể gia nhập Ninh gia, bọn họ cũng coi là tránh khỏi chết ở chiến loạn, số mạng cơ hoang, Ninh gia không thiếu nợ bọn họ.



Đứa bé nào có tư chất tu tiên, được gọi là ‘Thiếu gia’, được Ninh gia tu sĩ thu nuôi.



Đứa bé nào có tư chất tồi, trở thành ‘Người hầu’, bị người làm của Ninh gia thu nuôi.



Người làm không một ngoại lệ đều là người phàm. Thân là người hầu, nếu có văn tài, võ tài cũng có thể lấy được một ít địa vị trong đám người làm.



Bên bờ sông Thúy Đường, một tên thiếu niên vừa mới 10 tuổi, cõng cái giỏ trúc, đứng ở bờ sông, nhìn cái bóng ngược trong sông, thở dài sâu kín.



Hắn gọi là Ninh Phàm, 3 tuổi bị Ninh gia thu nuôi, xóa đi ký ức.



Hắn được ban cho cái tên Phàm là bởi vì... tư chất quá mức bình thường!



Tu tiên sao, thân là người làm, văn tài cũng không, võ tài cũng lơ là, cho dù trong đám người cũng chỉ là sự tồn tại cấp thấp nhất.



Ninh Phàm Ninh Phàm, quá mức bình thường.



Nhưng hắn có một người đệ đệ, tư chất cũng không bình thường, mặc dù lúc vào tộc không được tiên sư coi trọng, nhưng đối với phàm trần võ học, lại có tư chất đáng sợ. Nhất là thuật bắn cung của Ninh Cô, hắn chỉ 9 tuổi thì có thể kéo căng cây cung 1 thạch, đơn giản là nhân vật thiên tài về phàm võ.



Khí lực kinh người, đúng là một tên Ninh gia luyện thể tu sĩ. Vị tiên sư của Ninh gia nhìn trúng Ninh Cô, muốn truyền tu tiên thuật cho hắn, nhưng hắn cự tuyệt. Hắn không muốn... Hắn không thích tu tiên.




Hắn còn trẻ khí thịnh, không tiếc lời, đắc tội vị tiên sư. Mà kể từ hôm đó, con em đời sau của tiên sư, các tiểu thiếu gia liền bắt đầu tìm hai huynh đệ Ninh Phàm, Ninh Cô phiền toái.



Dưỡng phụ Ninh Đại Ngưu của bọn họ nhát gan, vừa thấy Ninh Cô đắc tội tiên sư, lập tức muốn sống nên đánh chết Ninh Cô.



Ngày đó, Ninh Phàm mang Ninh Cô rời khỏi cánh tay che chở của Ninh Đại Ngưu.



Đệ đệ tập võ cần thời gian tu luyện, không cách nào kiếm tiền. Coi như là ca ca một mình Ninh Phàm chống đỡ một nhà.



Làm việc lâu dài cũng tốt, làm ngắn hạn cũng được, phàm là có thể kiếm đồng tiền, hắn liền vui vẻ đi làm.



Hôm nay, cuộc sống tiếp của hắn là đào được linh dược cho Ninh gia.



Linh dược mỗi một loại đều trăm năm niên đại trở lên, dược lực đó quá mạnh, trừ số ít mấy loại sơn sam dã chi, đại đa số linh dược đều không phải là người phàm có thể dùng.



Ninh Phàm đã trải qua khổ nạn, khiến cho hắn có một thứ năng lực loại ưu so với thường nhân.



Hắn biết nhìn sắc mặt người.



Hắn cái gì sinh nhai cũng có thể làm.



Hắn biết phân biệt linh dược!




Hắn nhìn Thúy Đường giang, thở dài sâu kín, vết bầm tím trên mặt không bớt.



Hôm qua Ninh Cô lại gây phiền toái, hắn cùng tranh chấp với một tên hán tử say bên ngoài quán rượu. Tên hán tử say lại có mấy phần pháp thuật, đả thương Ninh Cô võ công không kém. Còn Ninh Phàm thật giống như chó điên vậy, liều mạng với tên hán tử say.



- Tiên cùng phàm chênh lệch lớn như vậy sao? Cho dù Ninh Cô thiên phú cao hơn nữa, nội lực sâu hơn ở trong mắt tiên sư vẫn là người yếu. Ngày đó, Ninh Cô nếu đáp ứng Ninh gia tiên sư, trở thành đệ tử của lão ta thì tốt biết bao...



- Nhưng mà nghe nói, khi ta bị đánh bất tỉnh, cứu ta lại là ‘Thanh tiểu thư’ của Ninh gia...



Dứt lời, Ninh Phàm 10 tuổi nhìn mình trong dòng sông, bỗng nhiên yên lặng.



- Ta thật giống như quên mất thứ gì đó... Nhưng ta không nhớ nổi...



Ninh Phàm lắc đầu một cái, thu hồi tâm tư, các giỏ trúc, đi ở thanh sơn lục thủy, vào đỉnh Ngưng Bích, hái thuốc.



Hắn hát Ngô dao, nhưng một khắc hắn vào núi rừng, lập tức chớ có lên tiếng, để tránh đưa tới Lang Vương rình rập.



Hắn lại lấy ra cây hương thảo nào đó từ trong ngực, lau trên người, tản đi mùi hương...



Trong núi có chó sói, còn có Lang Vương, bởi vì sự tồn tại của Lang Vương, có một vài tên tiên sư, đều bị nó ăn thịt lúc vào núi tu luyện.



Bọn họ mặc dù có pháp lực, cũng không cẩn thận như Ninh Phàm. Loại cẩn thận này là thái độ xử sự của hắn từ nhỏ khốn khổ, bị khi dễ, nên khắp nơi thận trọng.




Trước lúc mặt trời lặn, hắn hái mấy loại linh dược, bỏ vào giỏ trúc.



Như vậy, mới có thể đổi được không ít tiền bạc, tìm cho Ninh Cô một phường danh sư, chuyên cần võ nghệ.



Chẳng qua là bất tri bất giác, hắn đã lạc đường.



Trong thoáng chốc, lại đi tới ‘Thái Thanh tuyền’ giữa đỉnh núi Ngưng Bích.



Trong nước suối, như có một người nữ nhân đang chuẩn bị cởi quần áo vào suối tắm.



Mà chỗ tối trong rừng, mấy tên thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, ẩn giấu phía sau cây, mắt lộ vẻ dâm tà, đang hứng thú bừng bừng chờ đợi sau đó đến hương diễm!



- Không ngờ tới có thể nhìn Ninh Thanh Nhi tắm. Hắc hắc, cô gái này ngày thường ỷ vào tư chất không tầm thường, được gia chủ coi trọng, một bộ mặt nhọn cao cao tại thượng, hôm nay thì thế nào, còn chưa phải là phải bị bọn ta nhìn thấy sao? Nói không chừng, cô gái này sau khi vào ao, mấy người chúng ta chen nhau lên, còn có thể làm chuyện đó với nàng!



Nữ nhân bên suối là Ích mạch tầng năm tu vi, mười bốn mười lăm tuổi, một bộ quần áo màu xanh, đang muốn cởi áo.



Nàng ở núi rừng chém chó sói lịch luyện, thân nhuốm máu tươi, đương nhiên muốn rửa sạch người trước khi trở lại Ninh gia.



Chưa từng nghĩ lại có mấy tên thiếu niên đang rình rập nàng.



Nếu bị nhìn, thậm chí bị nhục... đối với nữ nhi mà nói, đúng là một trận thấy ác mộng.



- Thanh tiểu thư, cẩn thận!



Ninh Phàm kêu một tiếng, vác lên giỏ trúc chạy mất!



Mấy tên thiếu niên kia đều là Ích mạch tầng 2, tầng 3 tu sĩ, trong đó có một tên bạch y thiếu niên Ích mạch tầng bốn, được đặt tên là Ninh Phong, chính là đệ tử của tiên sư mà Ninh Cô đắc tội ngày đó.



Tên này phàm nhìn thấy Ninh Phàm đều khi dễ!



Nếu tầm thường, Ninh Phàm vạn vạn không muốn đắc tội người này. Thế nhưng Ninh Thanh Nhi có ân với hắn, hắn không làm được thề không cứu.



Hắn hô hoán một tiếng, lập tức khiến cho Ninh Thanh Nhi mặt đẹp thất sắc, chú ý tới có người rình coi, thầm hô nguy hiểm thật. Chẳng qua nàng không thấy rõ người kêu là ai, cho dù nhìn hơn phân nửa cũng không biết là Ninh Phàm.



Nhưng đám thiếu niên Ninh Phong, lại mỗi ngày khi dễ Ninh Phàm há có thể không biết!



May là không bại lộ thân phận, đám người Ninh Phong cũng âm thầm rút lui đi, đuổi theo Ninh Phàm.



- Hừ! Là Ninh Phàm tiểu tử thúi kia! Lại dám làm hỏng chuyện tốt của chúng ta! Đuổi theo, đánh chết hắn!



Hết thảy các thứ này, Ninh Thanh Nhi không biết.



...