Hơp Thể Song Tu

Hơp Thể Song Tu - Chương 174: Ngươi không xứng




Ân Tố Thu che môi anh đào, cảm thấy kinh ngạc, chính là Ninh Phàm thuật luyện đan tứ chuyển, cũng không cách nào bằng thần niệm, truyền âm vì người chẩn thương đoán bệnh mới đúng...



- Ừ, nếu thương thế của người khác, ta đương nhiên không nhìn ra đầu mối, nhưng mà loại này, ta rất quen thuộc... Được rồi, không nói nữa, Tuyết tôn cho đòi lệnh tất cả nguyên anh đi, ta cũng phải đi tới đó. Nàng ở lại trong quan nghỉ ngơi, đợi thương thế lành, lại đi cậy mạnh...



Ninh Phàm biết, khiến cho Ân Tố Thu tu dưỡng tránh đánh nhau, ngàn vạn lần không thể có thể. Cô gái này một khi khôi phục pháp lực, lập tức sẽ đi thủ thành... Nữ nhân cố chấp.



Trường nhai còn chưa đi hết, Ninh Phàm gật đầu một cái, dùng một đạo thuấn di, tiến thẳng tới “Thiên Xích bộc” ngoài ngàn dặm bên trong quan ải, trốn vào tòa cung phiêu miểu mây mù trên thác nước vạn trượng.



Bên ngoài cung có Vũ điện tu sĩ canh giữ, ít nhất đều là kim đan, những tu sĩ này ngày thường ngang ngược quen rồi, thấy Ninh Phàm tới, ngăn cản lại.



- Người tới người nào?



Kim đan quần áo trắng cầm đầu, đanh giọng hỏi.



- Tấn thống lĩnh, Chu Minh!



Ninh Phàm trả lời điềm đạm.



- Cái gì? Là Tấn tu mới nhậm chức Thất thống lĩnh, Chu Minh lão tổ!



Hôm nay Cự tán quan tiệp báo cũng không truyền tới, lấy thần niệm của những kim đan này cũng không cách nào dọ thám biết chiến huống trên quan ải.



Những kim đan đấy không biết Ninh Phàm lợi hại, nhưng chỉ nghe hai chữ “Chu Minh”, tất cả giống như tượng đá đứng yên vậy, sau một khắc, ngạo mạn thu hết, cung kính không dứt.



- Đám người vãn bối, ra mắt Chu Minh lão tổ! Tôn lão đang trong điện triệu tập chư nguyên anh, lão tổ tự đi trước, nếu có người hỏi, trình công ngọc, không người dám cản...



- Ừ.



Ninh Phàm điềm đạm một tiếng, bước vào trong vân cung.



Tầm thường kim đan, công ngọc là màu xanh, còn công ngọc của Ninh Phàm có màu đen. Màu đen đại diện tôn sùng, đại diện thân phận Đại Tấn thống lĩnh.



Ninh Phàm cầm hắc ngọc trong tay, đúng thật, một đường không còn người cản trở, còn có Vũ điện tu sĩ tự đi vì Ninh Phàm dẫn đường, vẻ mặt cung kính hết sức.



Đi ngang qua hành lang của điện, thẳng tới bên trong điện, trong nội điện, phòng thủ sâm nghiêm, một tên thanh niên tóc trắng, lẫm nhiên đứng trên ngọc cấp, nhưng khí sắc lại có chút không vui.



Dưới cấp, có Vũ điện mười chín vị nguyên anh, có Đại Tấn mười ba vị nguyên anh.



Trong Đại Tấn nguyên anh, cũng không có Tấn quân ở chỗ này. Tấn quốc tu sĩ, bị Vũ điện cưỡng ép tiếp quản, nhưng Vũ điện thế lớn nữa, cũng không thể mặc cho người quân vương. Điều này ở Vũ giới giới pháp, rõ ràng quy định, quốc quân miễn dịch...



Tấn quân không ở đây, Tấn tu trừ Giới Hưu, Ninh Phàm một người cũng không biết. Nhưng trong Vũ điện tu sĩ, Ninh Phàm lại thấy mấy tên mặt mũi quen thuộc.



Thanh bào lão nho Tống Dịch, lan quần mỹ phụ Liễu Vân Như, hai vị nguyên anh ở Ngụy quốc đã cùng Ninh Phàm giao thủ, Ninh Phàm tự nhận thức.



Trừ điều này, Ninh Phàm còn thấy một hán tử xấu xí trong Vũ điện nguyên anh... Hán tử xấu xí đó được đặt tên là Vân Liệt, người nọ lúc Ninh Phàm mới vào Minh tước cốc, cùng người này một câu nói, chọc giận kim đan, kết quả của hắn cũng là người này hời hợt chộp một cái, bóp vỡ kim đan tu sĩ lâu thuyền, bá đạo vô địch. Tu vi của người này, Ninh Phàm khó mà nhìn thấu, nhưng khí thế, so với Tấn quân cũng thâm trầm... nguyên anh điên phong đại tu sĩ!



Nhưng khiến cho Ninh Phàm bất khả tư nghị nhất là thấy một nữ tử chân trần, sắc mặt nhất thời cổ quái.



Nữ tử kia cô đơn đứng lặng, không hòa vào đám người, tựa như quanh mình hoàn toàn xa lạ. Tóc xanh như suối, tùng chi làm trâm, liễu diệp làm bội, một đôi mắt sáng long lanh như sao như trăng, có một tia xinh đẹp yêu dị không nói ra được. Eo mềm mại, áo quần toàn màu xanh, cổ tay đeo vòng, có treo chuông bạc. Đặc biệt nhất chính là cô gái này chân trần, chân thon như ngọc, cổ chân cũng có vòng bạc, nhưng gót chân nhỏ yếu của nàng đạp đất, dưới pháp lực, chút bụi trần cũng không nhiễm.





Lan Nhược tự nguyên anh trung kỳ lão yêu... Vân Nhược Vi! Ngày đó lão ma dẫn mình làm giặt cướp các nước, từng đến qua Lan Nhược tự, ngày đó mình chơi ngầm, lấy thủ đoạn vô sỉ uy hiếp cô gái này...



Cô gái này vừa thấy Ninh Phàm nhìn nàng, lập tức trong đôi mắt đẹp, thoáng qua một tia vẻ phẫn uất không dễ phát giác, nhưng lập tức không lọt dấu vết ẩn giấu.



Thấy vậy, Ninh Phàm làm gì không biết, cô gái này vẫn đang hận mình, hơn phân nửa, quan hệ giữa hai người không cách nào hòa hoãn.



Chẳng qua khiến Ninh Phàm để ý là cô gái này cuối cùng là Vũ điện thần sử. Vũ điện thần sử, phải tu luyện chánh đạo công pháp, ma đạo cũng không được, huống chi yêu đạo. Cô gái này không biết bản thân chính là yêu, còn vì cơ duyên xảo hợp khai ra yêu mạch, tu luyện yêu công, vô luận loại nào, cũng coi là vào yêu đạo, thì không cách nào trở thành Vũ điện thần sử... Nàng ta lại có thể gia nhập Vũ điện, còn có thể ở cuộc chiến diệt yêu này, lấy thân phận nhạy cảm gia nhập, xem ra phải có bối cảnh không tầm thường.



Một khắc Ninh Phàm tiến vào, lập tức tất cả người thu nghị luận.



Giới Hưu ở chỗ này, thấy Ninh Phàm tiến vào, lập tức thầm thở phào một cái, lộ ra nụ cười, giới thiệu với mọi người:



- Chư vị mời xem, đây là Chu Minh tân nhậm “Thất thống lĩnh” được Tấn quân chỉ định! Mới vừa rồi chiến tích của người này, chư vị chắc hẳn thần niệm đã biết. Nên biết người này lợi hại đủ để đảm nhiệm vị trí Thất thống lĩnh, theo như lão đạo nhìn, để cho Vân Cuồng thần sử tiếp quản bảy chức Thống lĩnh, thì không cần đi...



Lời của Giới Hưu, khiến cho Tấn quốc nguyên anh đua nhau gật đầu, còn Vũ điện tu sĩ thì đồng loạt yên lặng. Thậm chí Vân Cuồng càng ánh mắt trầm xuống, cuồng ý lộ ra, lạnh lùng nhìn Ninh Phàm.




- Thất thống lĩnh sao? Hắn không xứng!



- Ha? Xem ra, chư vị dường như đang tranh luận chuyện của Chu mỗ, chẳng qua là Chu mỗ vừa mới tới, không biết chư vị nghị luận chuyện gì, mời Giới đạo hữu báo cho biết một hai...



Ninh Phàm tránh ánh mắt của Vân Cuồng, không muốn vào thời khắc này đắc tội người nọ. Loại cảm giác này không dễ chịu, nhưng chỉ có cô thả nhẫn nại.



Giới Hưu đang muốn giải thích cho Ninh Phàm, nào ngờ, Tuyết tôn bất cẩu ngôn tiếu cũng dẫn đầu mở miệng trước.



- Bổn tôn triệu tập chư nguyên anh, nghị luận là chức thất thống lĩnh thuộc về ngươi. Quá trình thảo luận cụ thể, bổn tôn đã lấy ngọc giản in xuống, ngươi xem một chút lưu ảnh...



Tuyết tôn gật đầu một cái lập tức có một tên Vũ điện thần sử đem một phần ngọc giản giao cho Ninh Phàm.



Mà Tuyết tôn ngay sau đó làm ra một chuyện khiến cho tất cả mọi người khó có thể tưởng tượng... Thanh niên tóc trắng bộ dáng lão đầu này lại khẽ mỉm cười với Ninh Phàm.



- Ngươi từ từ xem đi, không gấp...



Nụ cười kia không chút nào có vẻ giả bộ, hoàn toàn là một bộ nụ cười có lòng tốt, vẻ giao hảo.



Giờ khắc này, vô luận là Tấn quốc tu sĩ, hay là Vũ điện tu sĩ, tất cả trong lòng chợt động. Chính là bản thân Ninh Phàm đều lộ ra vẻ kinh ngạc.



Cái gì?! Tuyết tôn được xưng “Hàn băng bất hóa”, chính là đối với cùng cấp tôn lão cũng chưa chắc cười một tiếng, lại cười với Chu Minh này!



Cổ quái, cổ quái a! Trong tin đồn, Chu Minh này không phải thu được Tùng Hàn Tủy mà Tuyết tôn mong muốn sao? Tuyết tôn không trợn mắt với hắn đều khó rồi, lại còn cười, cười cái gì? Vì sao phải cười?



Bởi vì chuyện nghị sự, Vũ điện nguyên anh đối với Ninh Phàm rất không thích, mà tựa như Vân Cuồng vốn cùng Ninh Phàm có hiềm khích.



Trong ánh mắt giống nhau của mọi người, lấy Tuyết tôn với cá tính hàn băng không thay đổi sau khi biết Ninh Phàm lấy được Tùng Hàn Tủy, ánh mắt không giận mạnh mẽ cướp đi đều ly kỳ, càng không có lý do gì mỉm cười với hắn...



Chẳng lẽ sau khi Tuyết tôn bị thương, tánh tình đại biến chăng? Không thể nào đâu!



Hay là nói, Tuyết tôn tiếu lý tàng đao, cười không phải Ninh Phàm, mà là Tùng Hàn Tủy đưa tới cửa? Ừ, cái này có thể...




Vân Cuồng, cũng có ý nghĩ này.



Sau khi Vân Cuồng suy đoán Tuyết tôn không có thiện ý đối với Ninh Phàm, y không che giấu địch ý đối với hắn nữa. Địch ý này thậm chí so với lúc ở tỏa giới, địch ý càng đậm hơn vì Ân Tố Thu tranh đoạt tình nhân!



Ánh mắt của mọi người, Ninh Phàm không thèm nghĩ nữa, thậm chí Vân Cuồng đều bị hắn tự động không nhìn. Chỉ có Tuyết tôn, người này cười, hắn không nhìn thấu, không biết là hảo ý, hay là địch ý...



Mà thần niệm của hắn đảo qua lưu ảnh bên trong ngọc giản, lập tức sự nghị luận giữa mấy ngày của mọi người, tất cả ở đầu hắn vang vọng một lần như kéo quân vậy.



- Thì ra là như vậy...



Ninh Phàm lẩm bẩm.



Khó trách Vũ điện nguyên anh đối với hắn rất không thích, khó trách Vân Cuồng đối với hắn địch ý sâu hơn, thì ra hết thảy lại xuất phát trên vị trí “Thất thống lĩnh”.



Thất thống lĩnh Tuần Nhật chết ở yêu triều... Thủ hạ thế lực của ông ta nhất thời thành vật vô chủ. Ý của Vũ điện là để cho Vân Cuồng tiếp quản thế lực của Tuần Nhật. Nhưng Tấn quân không muốn Tấn quốc thực lực rơi vào trong tay Vũ điện, nên khổ tâm tìm tu sĩ nước khác thay thế Tuần Nhật...



Vũ điện tiếp quản Tấn tu, chẳng qua là tạm thời, nhưng nếu Vân Cuồng trở thành Thất thống lĩnh, thì Vũ điện phân điện thực nhập Tấn quốc càng sâu hơn.



Đây là minh tranh ám đấu giữa Vũ điện cùng Tấn quốc, nhưng mình lại bị cuốn vào...



Vân Cuồng xem ra, mình chung tình Ân Tố Thu, bị Ninh Phàm cướp, mình khao khát Đại Tấn Thất thống lĩnh lại bị Ninh Phàm cướp, địch ý này cũng khó lau sạch.



- Thất thống lĩnh, ngươi không xứng! Vân mỗ mới là người thích hợp!



Vân Cuồng lời nói lạnh nhạt, cắt đứt Ninh Phàm suy tư, làm ánh mắt hắn trầm xuống.



Vân Cuồng này không khỏi quá mức cuồng vọng vô biên, đối với người như thế, mình càng nhẫn nhịn, thì người này càng sẽ không từ bỏ ý đồ. Chức Thất thống lĩnh, Ninh Phàm không lưu luyến, nhưng đối với Vân Cuồng, hắn không cách nào tiếp tục nhẫn nhịn. Đạo của hắn vốn là bất khuất, nhẫn nhịn mấy lần đã đủ rồi.



- Chu mỗ không xứng với phân phối chức này, tự có Tấn quân quyết định. Vũ điện sai phái, tựa hồ không tới phiên Vân Cuồng ngươi làm chủ!



- Hừ! Nếu ngươi dám tiếp một kiếm của ta, bất luận là tiếp hay không, Vân mỗ cũng cho ngươi chức vị Thất thống lĩnh! Chẳng qua là... ngươi dám sao?




Vân Cuồng cười lạnh, run lên ống tay áo, một thanh tụ kiếm màu mực xuất hiện nơi tay.



Tụ kiếm là vật ám sát, thần thông cũng quỷ dị, không phải là tầm thường phi kiếm đuổi theo được.



“Dạ kiếm” Vân Cuồng, một kiếm của y, chính là nguyên anh tầm thường trung kỳ tu sĩ, cũng không muốn đón, sợ bị y chơi ngầm.



Ngươi dám sao?



Ngươi dám sao??



Ngươi dám sao???



Ba chữ này trong vân cung, bên trong điện, không ngừng vang vọng, loại thủ đoạn hồi âm này, khiến cho từng tên nguyên anh tu sĩ thầm giật mình. Có thể khiến cho thanh âm ngưng ở thiên địa không tiêu tan, chỉ có nguyên anh hậu kỳ tu sĩ mới có thể làm được!



Vân Cuồng lúc trung kỳ làm được chuyện này, bất phàm, bất phàm a!




Thế nhưng âm thanh vang vọng rơi vào trong mắt Ninh Phàm lại hóa thành hàn mang lóe một cái.



Hắn mi tâm lôi tinh chợt lóe, một giọng nói lại thật giống như thiên lôi vậy, thẳng thừng chấn vỡ tất cả thanh âm của Vân Cuồng.



- Có gì không dám!



Vũ tu không người nào ngăn trở tranh đấu này, bọn họ vui vẻ thấy Ninh Phàm sa sút.



Tấn tu, trừ Giới Hưu có chút khẩn trương, cũng không người ngăn cản tranh đấu này. Bọn họ muốn nhìn một chút thực lực của Ninh Phàm.



Cự tán quan diệt yêu, đủ để chứng minh Ninh Phàm có thực lực có thể so với trung kỳ. Thế nhưng Vân Cuồng cũng là trung kỳ, trong hai người phải phân cao thấp, lấy quyết định Thất thống lĩnh thuộc quyền của ai.



Ninh Phàm không thể tránh lui. Hắn cần một lần cơ hội biểu diễn đủ thực lực, vừa khiến cho tu sĩ hai bên đồng ý, cũng khiến cho Tuyết tôn kiêng kỵ.



Ngự lôi tinh! Âm dung vu lôi!



Dưới thủ đoạn như thế, chính là hồi âm thuật, lại coi là cái gì chứ?



Vân Cuồng bị chấn bể hồi âm, sắc mặt của y đại biến. Còn Vũ tu, Tấn tu, trừ đám người Tống Dịch, Giới Hưu sớm kiến thức lôi tinh, từng người một sắc mặt đua nhau đại biến!



- Thái cổ thần mạch! Lôi mạch! Người này chẳng lẽ, chẳng lẽ...



Nhưng người kinh hãi nhất thủ đoạn của Ninh Phàm, không phải bất kỳ ai khác, mà là... Vân Nhược Vi!



Bởi vì vào lúc Ninh Phàm khinh nhờn, cô gái này mấy năm bị vây trong tâm ma, chỉ một hơi ấm kia còn dư lại, luôn vang vọng trong lòng, khiến cho nàng dưới sự tức giận, căn bản không thể nào tu luyện.



Đối với Ninh Phàm, nàng có oán hận, cũng có thán phục.



Nàng biết được Ninh Phàm là đệ tử của lão ma...



Nàng càng hiểu được, người này ở mấy năm trước, chỉ mới vừa là dung linh như con sâu cái kiến vậy. Cho dù có đánh vờ, Ninh Phàm vẫn không cách nào thương tổn đến mình nửa phần... Ừ, nếu Ninh Phàm không chơi đòn âm hiểm, tuyệt đối sẽ không khiến cho Vân Nhược Vi ăn một chút thua thiệt...



Nhưng hôm nay, Ninh Phàm trong mắt Vân Nhược Vi vào một khắc dẫn động lôi tinh, trở nên uy thế kinh người, thậm chí mang cho Vân Nhược Vi cảm giác nguy cơ cực mạnh.



Yêu tộc úy lôi, lôi kia đối với nàng có khắc chế cực lớn...



- Ngắn ngủi mấy năm, hắn lại trưởng thành đến bước này! Nhưng mấy năm căn bản không thể kết anh, thậm chí kết đan cũng không đủ, khí tức của hắn xảy ra chuyện gì...? Làm sao lại có nguyên anh thực lực...?



Không biết vì sao, mấy năm tâm ma xuất hiện trong lòng, mà Vân Nhược Vi bất đắc dĩ phát hiện, nàng căn bản không thể nào xóa đi âm ảnh của Ninh Phàm lưu lại trong lòng nàng.



Đối với Ninh Phàm cùng Vân Cuồng tranh phong, nàng càng không làm được lạnh lùng trước sau như một, làm như không thấy.



- Nam nhân thúi đáng giận…Nhưng hắn có thể tiếp Vân Cuồng một kiếm sao? Một kiếm kia chính là ta đều không dễ dàng tiếp được...



Vân Nhược Vi tức giận cắn môi, không thể làm gì khác hơn quan tâm tới sự an nguy của Ninh Phàm.



Nàng không cách nào không quan tâm, ai bảo tâm ma của nàng là sự khinh nhờn mà Ninh Phàm lưu lại... lau không đi a!