Hơp Thể Song Tu

Hơp Thể Song Tu - Chương 169-2: Tấn quân, khảo nghiệm sinh tử! (2)




Cảnh Chước, Ân Tố Thu có thực lực của lão tổ, vốn muốn tiến vào chiến bộ, nhưng dưới Ninh Phàm đề nghị, họ chỉ tiến vào thủ bộ.



Tiến vào chiến bộ, Ninh Phàm chỉ cho phép một người mình. Hai người họ không cần phải đi mạo hiểm... Hóa thần yêu tướng... chiến bộ sẽ có nguy hiểm không nhỏ...



Thậm chí Ninh Phàm có một loại dự cảm, cái gọi là yêu triều này cũng chỉ là yêu tộc đang kéo dài thời gian... Bọn chúng dường như đang chờ đợi, một khi chờ đợi hoàn thành, chính là Nguyên anh tu sĩ, tùy tiện đi sâu vào yêu tộc thủ phủ, đều khó khăn tự vệ...



Ninh Phàm là ngoại lệ, hắn người mang rất nhiều lá bài tẩy, hai đạo yêu tướng lực, trừ phi đụng phải yêu tướng bản nhân, nếu không dưới Hóa thần, hắn có lẽ không địch lại, nhưng thừa sức rút người ra!



- Vương Dương Kim đan sơ kỳ, vào thủ bộ, thủ hạ cấp tu thành, Di thành...



- Tần Ngô Kim đan hậu kỳ, nhập vào chiến bộ... Ừ, đảm thức không tệ...



- Cảnh Chước, nửa bước Nguyên anh... Nửa bước Nguyên anh, lại vào thủ bộ, còn là trung cấp tu thành, “Cự tán quan”…



- Ân Tố Thu, Kim đan đỉnh phong, thủ bộ trung cấp tu thành, “Cự tán quan”... Có tu vi này không vào chiến bộ, thật đáng tiếc...



- Thiệu Tắc...



- Văn Chu Tử...



Từng vị Kim đan sau khi Tu vệ sắp xếp, đua nhau rời khỏi cự điện, trở lại quán dịch, sau đó đi tới chỗ ở của mỗi người.



Cảnh Chước cùng Ân Tố Thu, lựa chọn trung cấp tu thành thú thủ, hết thảy các thứ này là ý của Ninh Phàm. Cảnh Chước thì không thích mạo hiểm, nhưng Ân Tố Thu lại bắt đầu gây chuyện rồi... Không vào chiến bộ cũng được đi, thủ thì thủ đi, trấn thủ lại vẫn chỉ là trung cấp tu thành, như vậy sao được, nước Tấn cần mình trợ giúp...



Nàng bất quá làm theo ý của Ninh Phàm, hơi bất mãn, lựa chọn trung cấp tu thành, một chỗ địa phương xa nguy hiểm nhất là Cự tán quan...



Rốt cuộc nàng không ngờ ở đó yêu triều đã kết thúc.



Chẳng qua là mọi người sau khi rời khỏi, Giới Hưu vẫn không cho Ninh Phàm cơ hội lựa chọn.



Bên trong cự điện, còn sót lại hai người là Ninh Phàm cùng Giới Hưu, yên tĩnh không tiếng động.



Ninh Phàm khẽ nhíu mày, chủ động nói:



- Giới đạo hữu, Chu mỗ nguyện gia nhập chiến bộ, làm phiền tiến cử...



- Ha ha, không gấp, không gấp, chờ một chút...





- Chờ ai?



Ninh Phàm chân mày cau lại, âm thầm cảnh giác. Chuyện biên vệ êm đẹp còn phải chờ. Đấy là bởi vì Giới Hưu không cách nào quyết định hướng đi của mình, hay là... ông ta có mưu đồ khác!



Lòng người không thể dò được, không thể không phòng, nhưng hắn ỷ mình có yêu tướng một kích, ngược lại không sợ Giới Hưu chơi thủ đoạn bịp bợm.



Hai người đều khép hờ hai mắt, chờ đợi.



Nhưng Ninh Phàm tâm tư thật giống như nằm trên một giới tuyến, chỉ cần Giới Hưu có cử động dị thường, lập tức sẽ khiến cho ông ta hối hận không kịp.



Mấy canh giờ sau, Ninh Phàm thông suốt khai mắt, mà Giới Hưu cũng từ từ khai ra ánh mắt.




- Ha ha, Chu đạo hữu đã đợi lâu... Ông ta tới rồi...



- Ai?



Một thoáng, quanh thân Ninh Phàm dâng lên một tia cảm giác nguy cơ mãnh liệt.



Trước người của Giới Hưu, một vị trung niên long bào màu đen từ từ xuất hiện.



Người này râu ngắn, mắt ưng, không giận mà uy.



Sự xuất hiện của ông ta với thần niệm của Ninh Phàm lại không chút nào dò xét đến quỹ tích, chẳng qua là cảm ứng nguy cơ, mới giương đôi mắt.



Chỗ của người này, khí thế như hồng, khi chống với ánh mắt của hắn, ánh mắt người này thật giống như kim quang chợt lóe. Lập tức, kim quang vào bên trong cơ thể, vào tâm thần, khiến cho tâm thần của Ninh Phàm đau xót, không tự chủ được, muốn lui về phía sau một bước, lấy thế lui tránh phong mang. Nhưng hắn lại khẽ cắn răng, cứng rắn không thối lui ra bước này.



Bước này không thể lui! Lui tức là thần phục! Mà kim quang này sẽ tiêu bỉ dài, uy thế càng thắng sẽ mạt sát mình từ trong ra ngoài!



- Bể!



Kiếm niệm trong cơ thể Ninh Phàm chợt vặn một cái, chém bể kim quang vào tâm thần kia!



Mà khí tức của hắn hơi lung tung, ánh mắt âm trầm, lạnh lùng nhìn Giới Hưu cùng hắc bào nam tử.



- Ngài là Tấn quân!




- Đúng vậy! Bản quân tuần thủ nam phương, cách nơi này không xa, nghe nơi này có nhất Nguyên anh đạo hữu gia nhập Tu vệ, đặc biệt tới gặp mặt... Những Kim đan kia trong mắt bản quân bất quá chỉ là con kiến hôi. Ta vốn tưởng rằng, chỗ tỏa giới phía nam chỉ có ngươi có thể khiến cho ta coi trọng, đặc biệt đối đãi. Không ngờ tới, cũng thất vọng... Ngươi mới chỉ là Dung linh giả mạo Nguyên anh, cướp Ngụy quốc! Nhưng trong mắt bản quân, sự ẩn giấu của ngươi một mực bị ta xuyên thủng! Hừ, Giới Hưu! Ngươi nhìn người không minh, ghi nhận ở ngươi một lỗi! Mà ngay cả đối phương là Nguyên anh hay Dung linh, cũng không phân rõ!



Người này trong lời nói mang thế quân chủ cấp trên, Nguyên anh hậu kỳ pháp lực, khiến cho cả tòa cự điện cũng hơi đung đưa, khiến cho Giới Hưu mặt đầy sợ hãi.



Tấn quân!



Giới Hưu giật mình. Ông ta mời Tấn quân tới, vốn là vì ý đồ dò tìm tòi đích thực Ninh Phàm, cũng tuyên bố người này là Nguyên anh tu sĩ, có tu vi gia nhập, nhưng tâm tư tựa như không thuần, cần Tấn quân tự mình lôi kéo người này.



Vì thế, Tấn quân mới có thể đại phí chu chương, cố ý tới Khúc Ốc thành.



Nhưng Ninh Phàm khiến cho Giới Hưu kiêng kỵ vô cùng chẳng lẽ chỉ là Dung linh tiểu bối? Dung linh có thể cướp Ngụy quốc? Có thể có Nguyên anh thần niệm sao?



Không phải vậy chứ, nhưng Tấn quân nhất định sẽ không nhìn lầm... “Kim mục chi thuật” của Tấn quân tuyệt đối không sẽ nhìn lầm!



Ông ta sửng sốt vạn vạn không ngờ tới chuyện sẽ như vậy.



Nhưng sau khi Tấn quân quét nhìn Ninh Phàm mấy khí tức, hờ hững hỏi.



- Ngươi tuy là Dung linh, nhưng quả thật thực lực bất phàm, Ngân cốt chi cảnh sao... Cướp chính là Ngụy quốc, ngược lại cũng đủ rồi. Ngươi muốn gia nhập Tu vệ, sử dụng thái cổ Truyền tống trận đúng không?



- Không sai!



Ninh Phàm không sợ chút nào, Nguyên anh hậu kỳ tuy mạnh, nhưng hắn có lá bài tẩy, bị thương nặng người này!




- Bản quân ra lời hứa nặng, nhất ngôn cửu đỉnh. Bản quân hạ lệnh, chỉ có Kim đan tu sĩ mới có thể vào chiến bộ. Sự chấp thuận này không liên quan đạo tâm, cũng không phải là không thể phế, nhưng muốn nhìn một chút ngươi có tư cách khiến cho bản quân thất tín với người hay không? Bản quân cho ngươi một lần cơ hội thi triển toàn lực, công kích bản quân, để cho ta nhìn một chút thủ đoạn của ngươi, đủ hay không đủ để khiến cho bản quân động tâm! Nếu thủ đoạn của ngươi chỉ là ngân cốt, như vậy bản quân không cần! Thậm chí, dựa vào một tia yêu huyết trong huyết mạch của ngươi, bản quân có thể nghiệm đem ngươi coi là yêu tộc đồng đảng, mạt sát!



Tấn quân ánh mắt chợt lóe, quanh thân ngân quang đại hiện! Càng là một lời điểm ra, trong cơ thể Ninh Phàm, thức tỉnh một tia vũ chi yêu huyết mỏng manh!



Người này không phải là Nguyên anh hậu kỳ lão quái, lại là ngân cốt đệ nhị cảnh luyện thể tu sĩ!



Người này muốn khảo nghiệm thực lực của Ninh Phàm. Nếu hắn không thể khiến cho ông ta hài lòng thì sẽ bị lau sạch! Yêu huyết là tai họa ngầm!



- Cầm ra toàn bộ bản lãnh của ngươi! Để cho bản quân nhìn một chút, ngươi đối với Đại Tấn ta có hữu dụng hay không?



...




Ninh Phàm không trả lời.



Trong lòng của hắn, có một tia ý bất khuất sôi trào.



Vừa đối mặt kim mục thần thông kia khiến cho trong đầu của hắn tức giận. Nếu mình không cách nào ngăn cản, hoặc lui về phía sau một bước, là hẳn phải chết với kim quang!



Nguyên anh hậu kỳ thì đã sao! Thì làm sao có thể! Muốn lau sạch mình, không đủ!



Người này muốn khảo nghiệm mình... Được! Cứ như ông ta muốn đi!



- Băng toái!



Hắn gào thét, một quyền băng toái, thiên địa đóng băng!



Thế nhưng đóng băng đó lúc chưa thành hình đã bị Tấn quân mắt lộ ra thất vọng, chỉ một cái nghiền nát.



Băng tiết, rơi xuống!



- Chỉ có chút bản lãnh này, không lưu được ngươi!



- Băng toái!



Ninh Phàm lần nữa một quyền, đóng băng thiên địa!



- Thuật này, đối với ta vô dụng...



- Vậy ư?! Như vậy cái này thì sao?!



Giờ khắc này, đầu mày lôi tinh chợt lóe, thiên địa lôi động!



Mà Tấn quân, lần đầu tiên hơi biến sắc.



- Thần Ma chi tinh ?!