Hơp Thể Song Tu

Hơp Thể Song Tu - Chương 151: Cái nhục của tố thu




Rời khỏi lâu thuyền đã ba ngày, Tố Thu tìm được Tống quốc chánh đạo, gia nhập trận doanh tìm giết Hồng Hoa lão yêu.



Ba ngày, Ninh Phàm từ đầu đến cuối đi theo sau lưng cô gái này, cho đến nàng cùng Tống quốc chánh đạo hội hợp, an toàn không việc gì, hắn mới tạm thời rời khỏi, đi làm một chuyện khác...



Ngày thứ bảy, Tố Thu cùng mọi người tìm được một chút tung tích của lão yêu, nhưng bị kẻ này chạy thoát. Tìm về được chỉ có hơn mười thi thể nữ tử, từng người trước khi chết đều bị phá đi xử nữ thân, hút khô nguyên âm.



Ngày thứ mười chín, đám người Tố Thu ở một nơi sơn cốc ngăn chận được nữ yêu đang tiến hành sắc bổ, nhưng mà sau khi đánh nhau một trận, mười mấy tên Kim Đan lão quái chết đi 1 người, trọng thương 2 người... Mà nữ yêu lưu lại vẫn chỉ là từng đống nữ thi.



Lão quái bị trọng thương không không thể không thối lui khỏi cuộc sưu tầm. Mà có mấy Kim Đan lão quái vợ con đã mất mạng, mất đi dũng khí đuổi giết nữ yêu, mặc dù cừu hận, lại ôm thi thể của vợ con trong ngực, âm thầm bỏ đi.



Một tháng sau, bao gồm Tố Thu ở bên trong, vẫn đuổi giết nữ yêu chỉ còn dư lại bảy người...



Tố Thu mím môi, lần đuổi bắt này, vẫn là phí công mà không có thu hoạch gì, thậm chí mình còn suýt nữa bị nữ yêu bắt đi...



Cao thủ của bên mình càng ngày càng ít, mà đối phương nữ yêu thì đang không ngừng trong quá trình sắc bổ, tu vi tiến hướng nguyên anh sơ kỳ một cách rất vững chắc.



Nữ yêu đó không biết nguyên nhân gì, tu vi tổn hao nhiều, cho nên cần sắc bổ nữ nhân khôi phục pháp lực.



Mà sau khi ả chân chính khôi phục lại nguyên anh tu vi, chính là đám người Tống quân cũng đều bắt đầu do dự, tự hỏi xem có nên tiếp tục đuổi giết con yêu này hay không.



- Làm sao bây giờ?



Trong Trường Xuân tông, Lô tông chủ sắc mặt thiểu não bất đắc dĩ, nhìn chúng lão quái.



- Ả này không ngờ lại khôi phục lại nguyên anh tu vi, bọn ta đã không còn lực lùng giết, ngược lại, nếu ả này phản công, bọn ta nhất định bỏ mình... Y theo lão phu thấy, bắt giết con yêu này cũng không phải là chuyện chủ yếu, mấu chốt là, làm như thế nào để phòng bị bị ả nữ nhân này trả thù.



Một tên lão quái sợ hãi nói.



- Đúng a, ta thấy, chuyện đuổi giết con yêu này đến đây thì dừng thôi... Mọi người mau trở lại tông môn, tăng cường phòng ngự đi.



Thiên Minh chủ trì thở dài nói, mà mọi người đua nhau gật đầu, duy chỉ có một mình Tố Thu phản đối.



- Không thể! Chẳng lẽ các ngươi trơ mắt nhìn vợ con mình chết ở trong tay con yêu này, mà không cứu về sao!?



- Tố Thu tiên tử chớ nên tức giận... Bọn ta cũng muốn cứu về vợ con, nhưng tình thế dưới mắt, con yêu quái này đã là nguyên anh, bọn ta sao có thể là đối thủ... Thử hỏi trong Tống quốc, ai có thể đánh một trận với nguyên anh...



Thiên Minh chủ trì bất đắc dĩ nói.



- Nguyên anh thì đã như thế nào, nếu như hắn xuất thủ...



Tố Thu nghĩ, nhưng chợt cắn răng, lộ ra biểu tình khổ sở.



Mình cả một tháng này lùng bắt nữ yêu, quên sống chết, còn Ninh Phàm chưa hề tới trợ giúp mình.



Một chút khao khát mong chờ của mình coi như đã vỡ nát...



Hắn, sẽ không tới...



Lời nói được một nửa, Tố Thu rơi vào trầm mặc, mà một lão quái đã sớm sinh thối ý lập tức giận dữ nói:



- Tố Thu tiên tử, ngươi tới giúp Tống quốc đồng đạo ta, lão phu rất cảm kích, nhưng hôm nay nguyên anh lão yêu đại thế đã thành, bọn ta rõ ràng không phải là đối thủ, chỉ có thể chờ cho nó sau khi ‘Ăn no’, nhanh chóng rời khỏi Tống quốc. Nghe nói nước Trịnh cũng đang náo loạn vì yêu quái... Nói không chừng con yêu này sau khi hài lòng, sẽ không làm khó cùng bọn ta nư4a, sẽ tự rời khỏi Tống quốc...



Trong mắt lão quái ấy lộ ra một chút sợ hãi trong lòng.



- Ăn no... Ngươi nói, ăn no! Ngươi đem nữ nhân cho là cái gì? Đỉnh lô sao?! Cấp cho nữ yêu ăn thức ăn sao?!



Tố Thu vỗ án tức giận.



- Không sai! Lão phu chính là nghĩ như vậy, nếu có thể bảo vệ Tống quốc, lão phu nguyện ở Tống quốc, thu góp mười ngàn đồng nữ, đưa cho con yêu này, nói không chừng con yêu này liền hài lòng, rời bỏ đi rồi...



Lão quái bạc tình quả ân nói.



- Ngươi!



Tố Thu cắn răng, đôi mắt đẹp nén giận. Ở dưới uy thế của lão yêu nơi này, có những chánh đạo lão quái đã bại lộ bản tính.





Mà điều càng làm cho nàng thất vọng là, đối với đề nghị tặng đồng nữ của tên lão quái này, không ngờ lại còn có hai ba người gật đầu tán thưởng, tựa hồ rất động lòng...



Nếu có thể phí tính mệnh của mười ngàn đồng nữ, nói không chừng thật có thể lấy lòng nữ yêu, thậm chí... Nữ yêu cao hứng, sẽ đem đám vợ con của bản thân tha mạng cho về...



- Đề nghị của Vương lão đầu ngược lại không tệ... Chúng ta chi bằng thương nghị thương nghị thử...



- Hừ! Một đám đạo mạo nghiêm trang hèn nhát!



Tố Thu không thèm nhìn tới đám lão quái này nữa, điểm mũi chân một cái, rời khỏi Trường Xuân tông.



Về phần quà tạ lễ của đám lão quái, nàng càng không thu một chút nào.



Thất vọng, mang theo nỗi thất vọng, nàng rời khỏi Trường Xuân tông, nhưng sau khi rời khỏi, lòng nàng, sáu trăm năm qua, lần đầu tiên cảm thấy bất lực...



Việt Quốc, không còn nhà để về.



Tống quốc, không có gì để nương dựa.



Vô Tận hải xa như vậy, một người mình, người không có đồng bạc nào, làm như thế nào mà đi...



Cho dù có đi tới đó đi nữa, thì bằng hữu lúc đó hiện giờ có còn nhận mình không?




Một cái bình ngọc xinh xắn trong lòng bị nàng lấy ra, cầm ở trong lòng bàn tay.



Trong đó có chứa một thứ mà Chỉ Hạc đưa cho nàng - Khổ Mệnh đan, cũng còn được gọi là ’Đường đan’...



Nàng ngậm một viên, mấy ngày nay pháp lực hao tổn lập tức khôi phục. Đan rất ngọt, nhưng lòng nàng đang rất đắng.



- Ninh Phàm... Có người nhìn thấy, Thất Mai lâu thuyền còn đang chờ đợi ở Tống quốc tỏa giới, hắn là đang đợi ta sao? Ta nên trở về không? Lấy mặt mũi nào mà trở về đây? Đạo của ta, đáng buồn cười như vậy sao... Giữ vững chánh đạo, thật buồn cười như vậy sao...



Nàng mờ mịt đi ở trong mây mù, tâm tư phiền loạn, nàng chỉ là muốn giữ vững chánh đạo, nhưng mà thế gian đã mất chánh đạo chân chính rồi sao...



Nếu không còn chánh nghĩa có thể giữ, mình còn tự xưng là chính cái gì đạo chứ...



Giờ khắc này, nàng toàn thân sơ hở trăm chỗ.



Giờ khắc này, một đạo yêu phong ửng đỏ bỗng nhiên cuốn tới, đem thân thể mềm mại của nàng cuốn vào bên trong yêu phong.



Lập tức, Tố Thu ánh mắt lẫm liệt, thầm kêu không ổn, tâm thần mình đang loạn, không ngờ lại bị người đánh lén!



Mà trong yêu phong lập tức truyền ra một tia pháp lực phân loạn, nhập vào thân thể mềm mại của Tố Thu, khiến cho một thân pháp lực của nàng lập tức giống như bị phong tỏa... Rồi chợt, từ trong yêu phong, truyền ra một đạo thanh âm đắc ý của nữ yêu.



- Hừ! Một tháng nay, ngươi đuổi giết ta, đuổi giết đắc ý lắm phải không? Hiện tại, đến phiên ta trả thù rồi! Tên tình nhân nhỏ của ngươi làm sao không tới giúp ngươi?



Nữ yêu yêu phong cuốn một cái, Tố Thu pháp lực bị phong tỏa cuốn theo yêu phong, hướng về một cái thâm cốc ở Tống quốc Tây Vực bay đi.



Mà nghe lời của nữ yêu như vậy, Tố Thu đầu tiên là xấu hổ, rồi sau đó ánh mắt buồn bã:



- Im miệng... Ta cùng hắn không quan hệ...



- Không quan hệ? Ta thật muốn biết, khi đem ngươi xé rách quần áo, treo ở trên cây. Lúc làm ngươi, tiểu tình nhân của ngươi có tức giận hay không đây... Mà ngươi cái gọi là nhân tộc chánh đạo này, có phải là phải dáng vẻ đoan trang, cao cao tại thượng sao, nếu bị ta làm nhục như vậy, có lẽ, so với chết còn khó chịu hơn...



- Ngươi! Ngươi dám!



Tố Thu nổi giận quát.



- Hừ! Có gì không dám! Tiểu muội muội, tỷ tỷ sống mấy chục vạn năm, thích nhất chính là làm nhục những thứ nữ nhân cao cao tại thượng... Ngươi càng cao ngạo, tỷ tỷ ta càng muốn, khiến cho ngươi cúi đầu!



- Mấy chục vạn năm? Làm sao có thể?! Ngươi bất quá chỉ là nguyên anh yêu tộc, làm như thế nào có thể sống lâu như vậy?! Chẳng lẽ ngươi là cổ yêu ’Ngủ say’ ở Yêu Linh chi địa?! Không, cổ yêu ’Ngủ say’ nếu muốn tỉnh lại, ít nhất cần phải là Hóa Thần tu vi yêu tướng... Ta biết, ngươi là một cái hóa thần yêu tướng bạn sinh chi yêu?! Có phải như vậy không?



- Hừ, ngươi không cần phải biết! Tóm lại, tỷ tỷ hôm nay tâm tình tốt, trước hết cùng ngươi vui đùa một chút đi...



Nữ yêu âm thầm kinh ngạc Tố Thu nhanh trí, nữ nhân nhìn có vẻ bảo thủ cố chấp, tâm tư lại rất thấu suốt, chẳng qua là nữ nhân thông minh như vậy, vì sao biết rõ không địch lại mình, còn dám cả một tháng lùng bắt mình, thật là làm cho nữ yêu cực kỳ khó hiểu...




Mấy canh giờ sau, nữ yêu cho hạ yêu phong xuống, xuất hiện tại Huyết Hoa cốc ở tây Tống.



Cốc này, từng là chỗ trú của một mạt lưu tông môn, nhưng tông môn này sớm đã bị nữ yêu âm thầm tàn sát sạch.



Hôm nay cốc này, một mảnh phế tích, chỉ có thâm cốc ở trong u cốc bí cảnh nào đó vẫn còn gìn giữ hoàn hảo.



Ở trong từng làn trận quang, nữ yêu ôm thân thể mềm như bún của Tố Thu tiến vào u cốc.



Bị nữ yêu đụng phải chỗ mẫn cảm, cho dù đồng là nữ nhân Tố Thu vẫn sắc mặt tỏ vẻ tức giận.



Mà khi Tố Thu thấy bên trong cốc đầy vẻ mê loạn, thảm trạng, nàng lập tức mặt đẹp biến sắc.



Chỗ sâu nhất trong cốc, giữa minh sơn tú thủy, không ngờ lại có vô số nữ nhân thân thể trần truồng, tiếng khóc sướt mướt.



Những nữ nhân này, không một ai ngoại lệ, đều là nữ tu, tu vi thấp nhất, cũng có dung linh, người cao nhất, thậm chí là Kim Đan lão quái danh chấn nhất phương. Mà giờ khắc này những thứ nữ tu này đều bị thủ đoạn gì khóa lại pháp lực, cả người mềm nhũn, nửa điểm khí lực cũng không sử dụng ra được, cùng phàm nhân nữ tử luân lạc ma chưởng không có bất kỳ vẻ bất đồng gì.



Những cô gái này, không ít người ở giữa hai đùi chảy ra từng tia máu xử nữ, hiển nhiên sự trong sạch đã mất.



Mà có một số nữ tu như thiếu phụ vậy, thì không ít người đều biểu tình đờ đẫn, đầy khát vọng, cũng không biết bị nữ yêu thi triển thủ đoạn gì, đang không ngừng nghỉ tự thủ dâm, thỉnh thoảng phát ra thanh âm ướt át.



Những thanh âm mất hồn này, truyền tới trong tai Tố Thu, khiến cho nàng lập tức mặt đỏ bừng tới mang tai.



Mà nữ yêu vừa thấy Tố Thu biểu tình như vậy, lập tức đắc ý nói:



- Những xử nữ này, bị ta lấy ngón tay phá hư thân, rồi lấy hầu lưỡi sắc bổ... Những thứ phụ nhân này thì tinh thông thuật giường chiếu, cùng ta chung đụng, cực kỳ hòa hợp... Dĩ nhiên, hết thảy các thứ này là bởi vì, ta chưa giải trừ huyễn thuật của các nàng... Tiểu muội muội, ngươi tựa hồ, vẫn còn là tthân hoàn bích a, xem ra, ngược lại có thể trước hết sắc bổ ngươi một phen, sau nữa đối với ngươi chủng huyễn thuật, rồi sau đó sẽ cố gắng điều giáo ngươi...



- Ngươi nói gì! Ngươi... Ngươi dám!



Tố Thu không cách nào tưởng tượng, mình đường đường là lão tổ, lại có một ngày bị một nữ yêu bắt, nhốt ở u cốc, phá vỡ trinh thủ, chủng huyễn thuật, thật giống như nữ nhân lỡ bước sa chân vậy, cả ngày chỉ cầu tự độc mãi không bao giờ thỏa mãn, phát ra từng tiếng rên rỉ...



Mà điều khiến cho nàng khẩn trương là, nữ yêu đem nàng hung hăng vứt trên đất, lại bắt đầu tự mình cởi bỏ đi áo quần.



Nữ yêu này, diện mục cực kỳ xấu xí, từng cái rãnh hoặc sâu hoặc cạn quấn quít ở trên mặt, có vết đao chém, kiếm thương, cũng có dấu vết bị lửa đốt.



Nữ yêu này mặt mũi tuy xấu xí, nhưng vòng eo lại cực nhỏ, hết sức như xà, một thân da thịt, lại trơn nhẵn đàn hồi, thật giống như có thể tích ra giọt sương sớm, thật giống như ttừng giọt sương nằm trong nhụy hoa của đóa trà hoa.



Thân hình của ả tinh khiết không có tì vết gì, cởi trâm cài tóc ra, liền mái tóc dài đổ xuống như thác, hai vú cao thật, để lại cho Tố Thu một cái bóng lưng hoàn mỹ.



Chỉ cần không quay đầu lại, dung mạo của yêu nữ này có lẽ so với Tố Thu còn thắng hơn một bậc.



Điều này làm cho Tố Thu hơi nghi ngờ, nếu cô gái này khôi phục dung mạo, sẽ là khuynh thành tuyệt thế như thế nào... Nhưng mà ý niệm này mới vừa dâng lên, liền bị nàng bóp gảy... Giờ phút này, căn bản không phải là thời điểm suy nghĩ lung tung.



Lại thấy nữ yêu cởi quần áo, mắt lộ ra vẻ hưng phấn, lấy yêu thuật cho biến ra từng cái khí cụ, đều là những thứ sử dụng trong lúc có hành động giường chiếu, cười lạnh đến gần một cô gái trần truồng.




Cô gái kia, chưa bị phá thân, cũng chưa bị chủng huyễn thuật, thấy nữ yêu đến gần, lập tức đoán được sắp phát sinh cái gì đó, phát ra lời cầu xin tha thứ đầy hoảng sợ.



- Không, không muốn!



Nhưng nữ yêu căn bản không để ý tới thiếu nữ cầu xin tha thứ, đem kiều khu đè ở trên người cô gái, bắt đầu vuốt ve thân thể của thiếu nữ.



Cô gái chưa hề trải qua nhân sự, sao có thể chịu được nữ yêu vuốt ve, chỉ chốc lát sau, liền mặt mày đỏ lửng, cũng thỉnh thoảng phát ra một tiếng rên rĩ đầy khát vọng.



Chẳng qua là tiếng rên này bị cô gái khổ khổ khắc chế, giống như dù có chết cũng không nguyện để cho nữ yêu hài lòng vậy.



Mà nữ yêu thì sắc mặt hơi giận, chờ cho tới khi ngón tay mơn trớn tới hạ thân của cô gái, từng hơi thở hỗn hễn phát ra, lập tức châm chọc cười một tiếng.



- Ngoài miệng không muốn, thân thể thì rất hưởng thụ a... Như vậy, sẽ để cho ngươi càng sảng khoái, như thế nào!?



Ở trong ánh mắt khó tin của Tố Thu, nữ yêu đem một cái ngọc bổng to cở miệng chén, đâm vào...



Cô gái lập tức kêu đau một tiếng, rồi không ngừng kêu thảm thiết... Đau, quả thật là đau...



- Cầu ta, ta sẽ đổi một cái nhỏ hơn...




Nữ yêu lấy ra một cái khác nhỏ hơn, thanh âm đầy vẻ dụ hoặc.



- Không... Không cầu...



Cô gái quật cường nói.



- Hừ! Xem ra, ngươi rất thích cái lớn như thế này a, vậy thì chiều theo như ngươi mong muốn vậy!



Nữ yêu cử động càng kịch liệt hơn, cô gái kia hai chân không ngừng co quắp, từng tia máu chảy ra không dứt.



Cho dù là nữ nhân đã từng trải qua chuyện nam nữ nhiều rồi, cũng không cách nào chịu đựng được cái ngọc bổng này, thì bằng vào một cô gái mới vừa chịu cơn mưa móc, làm sao có thể chịu đựng?



Cái đau ấy, cho dù là tu sĩ, cũng không cách nào nhẫn nại... Mà dần dần, cô gái khuất phục rồi.



- Cầu ngươi, đổi một cái nhỏ hơn...



- Như vậy mới ngoan, tự mình tách hai chân ra...



- Không muốn!



- Hừ!



- Dạ...



Cô gái xấu hổ, tự mình lấy tay tách ra hai chân.



Rồi sau đó là từng tiếng rên hoan hĩ bất đắc dĩ. Tình cảnh này hương diễm như thế nào không cách nào có thể thuật lại được một hai phần.



Mà sau khi cô gái hoan hảo tận hết sức rồi, rơi vào cơn ngủ thật say, nữ yêu đem tất cả huyết dịch, thanh tuyền của cô gái, gom tất cả vào một bình thuốc, cẩn thận cất giữ.



- Cô gái này biểu hiện không tệ, dung linh tu vi nguyên âm chi huyết, chờ ta ngày sau này phục dùng vào, nhất định sẽ có thể đề thăng tu vi...



Bình ngọc giống như vậy, ở trong trữ vật đại của nữ yêu còn rất nhiều.



Nữ yêu trần trụi, xoay người, dùng ánh mắt xấu xí nhìn về phía Tố Thu.



- Được rồi, tới phiên ngươi, ngươi chọn cái to, hay là cái nhỏ...



- Không muốn!



Nhìn nữ yêu từng bước từng bước ép tới gần, Tố Thu lần đầu tiên có cảm giác sợ! Loại này chuyện, là nữ nhân, ai cũng phải sợ!



Áo quần bị nữ yêu hung hăng xé toạt, lập tức, Tố Thu chỉ còn lại yếm che ngực, quần dưới hạ thân thậm chí bị nữ yêu xé một mảnh không dư thừa.



Mà Tố Thu muốn giãy giụa, nhưng pháp lực bị khóa, khí lực lại mềm nhũn...



Nàng tuyệt vọng nhắm mắt, giờ khắc này, trận quang bên ngoài u cốc, lại chợt đột nhiên chấn động một cái! Đất đai cũng bắt đầu chấn động kịch liệt!



Từ xa xa, một Ngân giáp Cự Nhân chín trượng chín thước đang từng bước một, đạp đất mà tới!



Ở dưới bước chân của y, vô luận là núi đá, hay là thổ mộc, đều bị một cước đạp bằng!



Cự Nhân ấy tỏa ra uy áp cho dù là nguyên anh nữ yêu cũng cảm thấy một tia nguy hiểm!



- Toái!



Ngân giáp Cự Nhân một quyền đánh ra, phát ra liên tiếp từng chuỗi âm bạo.



Đường đường là đan cấp thượng phẩm trận quang, bị Cự Nhân hời hợt đánh một quyền vỡ tung!



Mà Cự Nhân, thanh âm đạm mạc, lại thật như Lôi Đình vậy, ở trong u cốc vang vọng ra từng hồi.



- Ta nói qua, không có lần thứ tư!