Hơp Thể Song Tu

Hơp Thể Song Tu - Chương 141: Ta không bỏ được




Con đường thứ hai, so với đường thứ nhất nhanh hơn chút, từ phía nam tiến vào Trần quốc, vượt qua năm Tu Chân quốc đến Vũ quốc. Vũ quốc có một loại ưng thú đặc thù có kim đan tu vi, tốc độ phi độn có thể so với nguyên anh tu sĩ... Ngồi ưng thú đó chạy tới Vô Tận hải, sợ là phải bỏ ra giá thật lớn, tiêu phí nhiều tiền thì ba năm là được đến Vô Tận hải, so với con đường thứ nhất ít nhất tiết kiệm hai năm.

Hai con đường này Ninh Phàm đều không gật đầu. Ba năm đến Vô Tận hải, đã xem là cực nhanh rồi, nhưng hắn còn muốn nhanh hơn, hắn thiếu thời gian...

Con đường thứ ba là do Cảnh Chước lão tổ nhắc nhở, xác định.

Từ phía bắc, tiến vào Tống quốc, vượt qua bốn Tu Chân quốc, đến trung cấp Tu Chân quốc Tấn quốc.

Tấn quốc tu sĩ không mạnh, người cao nhất chính là nguyên anh tu sĩ, nhưng trong nước này có Vũ Điện phân điện tồn tại, cũng có một chỗ là thái cổ Truyền tống trận.

Thái cổ Truyền tống trận đó mỗi lần thúc giục, đều cần tiên ngọc cực kỳ to lớn, nhưng tùy tiện tạt qua mấy ngàn vạn dặm... Trận này lời đồn đãi chính là Truyền tống trận cấp tiên hư, nhưng đã sớm tàn phá, không chút giá trị nghiên cứu.

Nhưng mà Truyền tống trận đó vẫn là một thủ đoạn tốt để mưu lợi, cho nên Vũ Điện phân điện xuất hiện ở Tấn quốc cũng đem trận đó dùng làm của mình.

Dưới Vũ giới trận pháp đại sư thay đổi, trận đó bị chia mười mấy tiểu trận, truyền tống đến mười mấy địa điểm, một chỗ trong đó chính là Doanh quốc, chính là địa phương tiến vào Vô Tận hải.

Sử dụng Truyền tống trận này mỗi một người cũng cần nộp một trăm ngàn tiên ngọc trở lên, có thể nói thiên giới dưới nguyên anh tu sĩ, căn bản dùng không nổi.

Con đường này, Cảnh Chước không muốn lựa chọn. Ông ta một thân của cải cũng bất quá một trăm ngàn tiên ngọc, tình nguyện tốn thêm mấy năm chạy đường xa, chạy tới Vô Tận hải. Nhưng mà con đường lại cơ hồ khiến Ninh Phàm không chút do dự, làm quyết định.

Một năm, chỉ cần một năm là được đến Vô Tận hải!

- Chọn đường này đi!

Sự lựa chọn của hắn khiến cho Cảnh Chước lão tổ muốn khuyên can, nhưng thấy vẻ mặt kiên định của Ninh Phàm, Cảnh Chước lão tổ ngậm miệng.

Ông ta không biết Ninh Phàm vì sao cần thời gian như vậy, nhưng có lẽ hắn có nổi khổ của mình.

Nếu không có Ninh Phàm, mình thủ nhận Tử Âm lão ma, không biết còn phải chờ đến năm nào tháng nào... Mình phải hộ tống Ninh Phàm đi đường này hay không? Nghe nói Tấn quốc gần đây, tựa hồ không thế nào dẹp yên...

- Thôi, lão phu bỏ ra một trăm ngàn tiên ngọc, hộ tống ngươi đi đường này!

Rốt cuộc Cảnh Chước cắn răng một cái, làm quyết định.

- Như vậy, đa tạ thịnh tình của Cảnh Chước đạo hữu... Thời gian lên đường, định vào mười ngày sau đi, dù sao lần này đi xa, cũng phải cần rất nhiều chuẩn bị.

Ninh Phàm cười nói với Cảnh Chước.

Hắn đã làm xong chuẩn bị. Trong vòng mười năm hắn chưa chắc sẽ trở lại Việt Quốc, mà Hóa Anh đan, hắn đã luyện chế toàn bộ, giao cho Quỷ Tước tử, giao cho ông ta theo như thời gian giao đan, nhất nhất đưa cho tông môn cầu đan.

Sự chuẩn bị còn lại, chính là từ giã Việt quốc cuộc sống hai năm này.

Ít nhất phải trở về đi gặp một chút sư tôn cùng với Ninh Cô...

Yêu Quỷ lâm, hắn vốn muốn trở về một lần, tuy nhiên thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút. Hôm nay mình cùng Cốt hoàng, đã có mối thù sinh tử, nếu trở về chọc giận tới Cốt hoàng, đưa đến lão ta không tiếc thủ đoạn, đưa tới biến cố, ngược lại không hay lắm...

- Việt quốc... Ta ở chỗ này tu ma, kết duyên, kết thù... Nếu ta không chết, tất sẽ trở về...

...

Từ thành chủ điện đi ra, Ninh Phàm lại bị Chỉ Hạc thần thần bí bí kêu đi.

- Phàm ca ca, Tư Tư nói nàng không thoải mái, để cho huynh tối nay trị bệnh cho nàng...

- Chữa bệnh? Chữa bệnh gì?

Ninh Phàm nhìn ánh mắt nháy nháy của Chỉ Hạc, không hiểu.

- Đương nhiên là... tóm lại... huynh đi thì biết... Tối nay không cần tới trong phòng của ta...

Chỉ Hạc mặt nhỏ đỏ lên, cũng không biết nàng cùng Tư Vô Tà thương lượng cái gì, sau khi nói xong, lập tức thẹn thùng không tự kìm hãm được, chạy đi.

Ánh mắt của Ninh Phàm đông lại một cái, hắn xem ra, Tư Vô Tà hẳn đã khôi phục ký ức... Nhưng mình mấy tháng tới nay một mực chữa thương, luyện đan, căn bản không chú ý cô gái này... Cô gái này đột nhiên tìm tới mình, là do mục đích ướt át gì đây... hay còn có dụng ý khác sao?

- Thôi, cùng cô gái này, cuối cùng củng nên có kết thúc... Dao Trì Thánh Nữ phân thân, hoặc là Tư Tư... Cô gái này rõ ràng khôi phục ký ức, lại giúp ta một lần, tâm tư của nàng khó mà đoán...

Bên trong phòng, ám nhiên thơm ngát, một thánh khiết nữ tử không nhiễm một hạt bụi, xinh đẹp tuyệt trần khẩn túc, tắm trong chậu gỗ.

Hơi sương mù bốc lên, khiến cho da thịt của cô gái này khó mà thấy rõ.

Mà cô gái này trong lòng có một chuyện từ đầu đến cuối khó mà buông xuống.

Vào giờ khắc này, cánh cửa lại vang lên, ngoài cửa truyền tới tiếng trêu chọc của Ninh Phàm.

- Tư Tư, ngươi khó chịu chỗ nào, cần chủ nhân xem một chút cho ngươi ư? Ha, có tiếng nước chảy, ngươi đang tắm sao? Ta tiến vào a...

- Chờ một chút!

Tư Vô Tà lập tức mím môi một cái, nhảy ra khỏi chậu gỗ, pháp lực chợt lên, nước đọng đã khô, đưa tay một chiêu. Từng món một quần áo bị nàng gọi vào trong tay, vội vã thay đồ.

Tựa hồ bởi vì tâm tư lung tung, nút áo cũng cài sai một cái, nhưng cũng không kịp cài lại, bởi vì Ninh Phàm đã đẩy cửa phòng ra, mặt cười chúm chím, đến cửa, từng bước một ép tới gần Tư Vô Tà.

- Thật là thơm, tắm rất sạch sẽ, không tệ... Nghe Chỉ Hạc nói, ngươi không thoải mái, kêu ta tới giúp ngươi chữa bệnh, nhưng nhìn xem, chẳng lẽ ngươi muốn cám dỗ chủ nhân sao? Là tâm bệnh sao?

- Không được đụng ta!

Đối mặt Ninh Phàm ép tới gần, Tư Vô Tà sắc mặt hơi khẩn trương, run lên ống tay áo, một thanh kiếm ảnh xuất hiện trong lòng bàn tay, nhắm thẳng vào ngực Ninh Phàm. Còn Ninh Phàm thì thu bước chân, trên mặt không trêu chọc nữa, ngầm thở dài.

Quả nhiên, cô gái này khôi phục ký ức rồi... Không còn là tiểu nha đầu ngu ngốc cùng Chỉ Hạc đó nữa, nằm mơ đều mong mỏi mình cưng chìu nàng.

- Tư Vô Tà, ngươi quả nhiên khôi phục ký ức rồi... Nói đi, ngươi muốn thế nào?

- Ta muốn Hóa Anh đan, nếu ngươi không đưa... Ta lập tức giết ngươi!

Trong mắt của Tư Vô Tà có một tia hàn mang.

Tất cả ký ức đều đã khôi phục, nàng nhớ lại, là thanh niên trước mắt, một tay tiêu diệt Thiên Ly tông, cũng đem nàng làm nhục, nhốt, xóa mất ký ức, chế thành linh quý.

Mà sau khi mình mất đi ký ức, lại như cùng tỳ nữ vậy, cung kính hầu hạ đàn ông... Đấy khiến cho Tư Vô Tà cảm thấy làm nhục.

Nàng mỗi lần khôi phục một tia ký ức, sát tâm đối với Ninh Phàm lại nặng hơn một ít. Thậm chí giờ phút này, bị Ninh Phàm trêu chọc khinh bạc, nàng hận không được một kiếm xuyên ngực đâm chết hắn, thế nhưng tay của nàng đang run rẩy...

Sự run rẩy đó không tránh được ánh mắt của Ninh Phàm. Kiếm kia bất quá là trung phẩm pháp bảo, Ninh Phàm luyện thể cảnh giới đã là ngân cốt, kiếm kia căn bản không đả thương được Ninh Phàm một phần một chút nào... Điều khiến Ninh Phàm... để ý nhất là thái độ của Tư Vô Tà. Mà hắn sở dĩ vào cửa trêu chọc, bất quá là che giấu vẻ khẩn trương của nội tâm...

Vốn trong lòng mà nói, Ninh Phàm không muốn nhìn Tư Tư lần nữa biến thành cừu nhân Tư Vô Tà... Nhưng xem ra nguyện vọng này đã là hy vọng xa vời.

- Ngươi muốn Hóa Anh đan? Đây là nguyên nhân ngươi ngày đó ở Ninh thành giúp ta một tay sao?

Ninh Phàm thở dài hỏi.

- Đúng vậy! Nếu không ngươi nghĩ sao?

- Có thể, Hóa Anh đan ta đúng dịp có hơn một viên... Tử Âm lão ma chết, đan dược của lão thuộc về ngươi...

Ninh Phàm hơi nhắm mắt, chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một cái hộp ngọc tinh sảo, vứt cho Tư Vô Tà.

- Hóa Anh đan ngươi đã lấy được, tiếp theo ngươi chuẩn bị thế nào?

- Hừ, nhìn trên phần Hóa Anh đan, ta phải để ngươi một mạng, kể từ hôm nay hai người chúng ta không thiếu nợ nhau...

Tư Vô Tà như có chút khí nhược.

- Ngươi muốn đi ư? Ngươi không muốn giết ta? Là không dám, hay không đành lòng...?

Ninh Phàm đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm ánh mắt của Tư Vô Tà, dường như muốn từ trong đó tìm ra dấu vết của Tư Tư.

- Hừ, ta chẳng qua là lười giết ngươi mà thôi, ngươi chớ đeo bám ta nữa! Nếu không... Ta lập tức giết ngươi!

- Ngươi, không giết được ta...

Ninh Phàm cong ngón tay bắn ra một cái, bắn trên trường kiếm trong tay của Tư Vô Tà, trường kiếm run lên, chợt nhất thời vỡ thành từng miếng... Bắn một cái bể kiếm, chỉ có luyện thể cảnh giới đột phá ngân cốt mới có thể làm được... Chỉ một cái bể nát pháp bảo của Tư Vô Tà, Ninh Phàm thuận thế chợt nắm lấy, nửa nắm lấy Tư Vô Tà vào trong ngực, kéo mạnh một cái. Tư Vô Tà chấn kinh phát hiện, trong ngực Ninh Phàm, nàng đường đường kim đan điên phong cao thủ, thậm chí ngay cả khí lực giãy giụa cũng không có.

- Làm sao ngươi lợi hại như vậy! Một năm trước, ngươi ngay cả vũ tụ công kích ta cũng không đỡ nổi... Còn nữa, thả ta ra! Nếu không...

- Yên tâm, Tư Vô Tà, cái ôm này không phải ôm ngươi mà là ôm Tư Tư... Ngươi đi đi, ta không giữ ngươi, cũng không lau mất ký ức của ngươi... Tuy nhiên, nếu ngươi dám bất lợi với Ninh thành, bất lợi với Chỉ Hạc, ngày sau ta bay thẳng lên Tứ Thiên tiên giới, sẽ để cho tất cả mọi người biết Dao Trì Thánh Nữ, từng giãy giụa trong ngực của ta!

Lời lẽ uy hiếp của Ninh Phàm không chút sát ý, nhưng nghe vào trong tai Tư Vô Tà lại lập tức mặt đẹp biến sắc.

- Ngươi dám! Ngươi nếu dám hủy bổn tôn thanh danh của ta, ta sẽ... ta sẽ...

Tư Vô Tà luân lạc trong ngực Ninh Phàm, căn bản không thể nào tránh thoát, mà đối với sự uy hiếp của Ninh Phàm, lại bi ai phát hiện, mình căn bản không nói lời nào có thể uy hiếp Ninh Phàm một hai.

Dao Trì Thánh Nữ, nhất định là thánh khiết nữ tử, không cho phép một tia khinh nhờn. Chớ nói mình từng bị Ninh Phàm nhìn tinh quang, đừng nói là cái ôm vào thời khắc này, chính là bị đàn ông đụng phải một ngón tay cũng là tội lớn...

Tư Vô Tà không cam lòng... nhưng lập tức khôi phục ký ức, nàng lại vẫn không phải đối thủ của Ninh Phàm, thậm chí trốn không ra khỏi ngực của hắn.

Nhưng vào lúc này, Ninh Phàm lại buông lỏng tay, tùy ý ngồi ở một bên trên bàn dài, nghiêng đổ bầu ngọc, uống ly rượu.

- Ngươi đi đi, trước khi ta thay đổi tâm ý...

Hắn đưa lưng về phía Tư Vô Tà, lộ hết sơ hở. Nhưng Tư Vô Tà lại cảm thấy cho dù Ninh Phàm đưa lưng về phía mình, một khi mình xuất thủ công kích, hắn giết mình dễ như trở bàn tay.

Mà nàng không hạ thủ giết Ninh Phàm được, cũng không muốn bất lợi đối với Ninh thành... Nàng vẫn là Tư Tư, một Tư Tư thu được ký ức của Tư Vô Tà, nàng sẽ không làm thương tổn Chỉ Hạc...

Nàng không ngờ mình từ trong tay Ninh Phàm đòi một viên Hóa Anh đan dễ dàng như vậy. Vốn dĩ mấy cái uy hiếp, tựa hồ cũng không cần dùng.

Mà nàng cũng không ngờ thực lực của Ninh Phàm vượt xa mình, vả lại sẽ thả mình rời khỏi... Dựa vào thực lực của hắn lau mất ký ức của mình lần nữa chế thành linh quý cũng không khó lắm...

Nàng do không hề tin, mang sợi tóc ướt nhẹp bước ra cửa, quả nhiên Ninh Phàm không ngăn trở.

- Vì sao hắn không ngăn cản ta, không giết ta...?!

Tư Vô Tà điểm mũi chân một cái, bay lên không. Ninh thành tất cả ma tu không một người truy kích nàng.

Để mặc cho nữ tử này, cưỡi ánh trăng mà đi.

...

Sau khi Tư Vô Tà đi, bóng mờ của Nam Cung từ ngoài cửa đi vào nhìn Ninh Phàm uống rượu, không hiểu hỏi.

- Thiếu chủ, cứ như vậy để cho người đó chạy đi thích hợp chăng? Người đó là Thiên Ly tông chủ, cùng Ninh thành ta, cùng Thất Mai, có huyết hải thâm cừu...

- Huyết hải thâm cừu? Đó ngược lại không đến nổi, nàng đối với cừu hận của ta chỉ là tiêu diệt Thiên Ly, phá hủy kế hoạch của nàng. Ta không biết nàng phân thân hạ giới có mưu đồ gì cũng không muốn biết, nhưng có thể xác định nàng là một nhân vật lớn trên Tứ thiên, chính là hạ giới Thiên Ly tông môn, bất quá là một cái chuyện nhỏ... Có thanh danh của nàng làm uy hiếp, nàng sẽ không làm cử chỉ quá khích, thậm chí, theo như cá tính của nàng, sẽ thoát được càng xa càng tốt, rất sợ ta đổi ý, bắt nàng trở về...

Ninh Phàm vẫn đang uống rượu.

- Thiếu chủ, những lời này cũng không phải là lời trong lòng của ngài...

Nam Cung cau mày nói.

- Ha ha, cái gì cũng không gạt được ngươi! Ta không nỡ giết nàng, không... không phải không nỡ giết Tư Vô Tà, mà là không nỡ giết Tư Tư... Nếu ta lần nữa lau mất ký ức của nàng, có lẽ... cũng sẽ lau mất Tư Tư... Thôi, như vậy là tốt rồi, cô gái này lật không dậy nổi sóng lớn, cừu nhân của ta đáng sợ xa so với Tư Vô Tà... Nam Cung, mười ngày tới ta tạm thời rời khỏi đây, mười ngày sau, ta sẽ trở lại...

Giờ khắc này, Ninh Phàm để ly rượu xuống, bước ra cửa, biến mất trong bóng đêm.

Ân oán của Tư Vô Tà, kết thúc tốt như thế, tiếp theo còn có một chút chuyện vụn vặt cần xử lý.

Chuyện rất rườm rà, khiến cho người khó mà dứt bỏ.

Mà bên trong nhà, Nam Cung thở dài thật sâu.

- Thiếu chủ không phải quá máu lạnh... Nhưng có lẽ đây mới là nguyên nhân chủ công thu hắn làm đồ đệ sao?

...

Trong phong tuyết của Thất Mai thành, một người thanh niên một mình đạp tuyết tới.

Hắn bên trong vận quần áo trắng, bên ngoài khoác áo bào đen. Áo bào đen trên từng cây một hắc vũ thật giống như áo khoác ngoài, khiến cho thanh niên gầy yếu, tái nhợt này vô hình trung thêm một cổ hào khí.

Vào lúc hắn đặt chân ở Thất Mai thành, lập tức có mấy chục ma tu như rừng đại địch.

Khí tức của thanh niên này, bọn họ lại một tia cũng cảm giác không ra chút nào. Cho dù là thanh niên đi tới gần bên cửa thành, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn bằng mắt thường đến thanh niên, căn bản không thể nào cảm giác một tia khí tức.

Người này là ai?! Chẳng lẽ là kim đan lão quái?!

Những ma tu thủ thành này chính là ma vệ mà sau khi Tam thần quân rời khỏi, Thất Mai tứ tộc lần nữa thu nhận. Khí thế không bằng Tam thần quân, đảm phách kiến thức càng không bằng, thậm chí trong đó có người cả đời cũng chưa thấy qua kim đan lão quái.

Những người này càng không thể nào biết thiếu niên nho nhỏ ngày đó lão ma mang về Thất Mai.

- Người nào tới đó?

Mấy tên ích mạch ma tu, lấy can đảm hỏi.

- Thất Mai thiếu chủ Ninh Phàm...

Ninh Phàm khẽ mỉm cười, tay áo bào vung lên, gió nhẹ nhẹ nhàng thổi khai ích binh khí cản đường của từng ma tu, tự ý vào thành.

Mà trong phong tuyết, từng tên ma tu sau khi nghe được tên Ninh Phàm lập tức đờ đẫn, thật giống như tượng đá!

- Là Quỷ tước Ninh tôn... Không là Thiếu chủ trở lại! Đây cũng Thất Mai thiếu chủ của ta, khí thế thật ác liệt!

- Ai nha, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng người vừa tới lại là những chính đạo tu sĩ ngồi “kiếm” mà đến... Hừ, từng người bất quá dung linh mà thôi, lại dám kêu la om sòm với thành chủ, thật là thật không quy củ...

Những thứ ma tu vô tâm nói như vậy, thanh âm không lớn, nhưng há có thể lừa gạt được lỗ tai của Ninh Phàm.

Một thoáng, Ninh Phàm đột nhiên thu bước chân, trong mắt lóe lên một tia hàn quang.

- Ngươi mới vừa nói, có người tới Thất Mai thành ta gây chuyện sao...?

- Bẩm Thiếu chủ, quả thật như vậy, nghe nói những người đó lai lịch to lớn, thật giống như trước đây cùng thành chủ có ân oán gì đó...

Ma tu lời còn chưa dứt, lại thấy trên người thanh niên trước mắt dâng lên một cổ sát ý kinh tâm động phách.

Trong sát ý càng có một vẻ lo âu.

Thần niệm của hắn đảo qua, bao trùm ngàn dặm, trong Thất Mai thành, bên trong Tư Phàm cung, mấy chục đạo khí tức ngang ngược lập tức bị hắn phát hiện.

Thậm chí, trong đó có mấy người lại cả gan giẫy mộ phần của tiểu Độc Cô!

- Người nào, thật là to gan!

Một tiếng hừ lạnh, truyền ra từ trong miệng của Ninh Phàm, mang uy áp khó mà diễn tả. Một thoáng, trong Tư Phàm cung, mấy tên đại hán giẫy mộ phần, đồng loạt sắc mặt trắng nhợt, hộc máu quay ngược lại, sắc mặt cực kỳ kinh khủng.

- Đây là... nguyên anh lão quái sao?!