Hơp Thể Song Tu

Hơp Thể Song Tu - Chương 101: Bế quan, lột xác!




- Ra mắt Thiếu chủ...



Bạch Lộ nhẹ nhàng thi lễ, nụ cười có chút không tự nhiên.



- Hôm nay huynh ấy vẫn đang bế quan sao...?



Lam Mi giọng nói trong trẻo lạnh lùng, có một tia uy nghiêm của cấp trên.



- Đúng vậy.



Đối với Ninh Phàm, Bạch Lộ tựa hồ không muốn nói sâu.



- Bạch Lộ, theo ta tới đây một chút... Ta có lời hỏi ngươi...



Lam Mi mắt sáng long lanh chợt lóe, giọng nói không cho Bạch Lộ cự tuyệt. Còn Bạch Lộ thì hơi cúi đầu, đi theo sau Lam Mi, vào trong ngôi nhà vườn mà Ninh Phàm nhất mực cư trú.



Chẳng qua là mới vừa vào nhà, Lam Mi liền bỏ đi vẻ lãnh ngạo giả bộ, thổi phù một tiếng, bật cười.



Sau khi thân thể chữa khỏi bệnh, tâm tình của Lam Mi sáng sủa, nụ cười cũng dần dần nhiều hơn.



- Bạch tỷ tỷ, nơi này không có người, không cần câu nệ như vậy... Hôm nay, lại dạy ta một ít đi...



- Xong chưa! Không dạy!



Bạch Lộ cũng không làm bộ cung kính nữa, bất mãn nói.



- Dạy một chút đi... Ngươi đều cùng Ninh Phàm... nhiều lần như vậy rồi...



Một tia cầu khẩn hiếm thấy của Lam Mi.



- Ta cùng huynh ấy không có bất kỳ quan hệ, nếu nói như vậy nữa, ta không dạy ngươi!



- Được, được, được rồi, muội muội không nói... Tỷ tỷ này, mau dạy ta một chút đi.



Giọng nói của Lam Mi, giống như đối đãi sư trưởng vậy. Bởi vì nàng thích thú từ chỗ của Bạch Lộ, học được các loại kỷ xảo lấy lòng Ninh Phàm... Hôm nay mình đã là nữ tử rồi, tương lai sẽ còn là nương tử của Ninh Phàm, có ít thứ phải học một ít cho thật tốt... Nàng không có mẹ truyền thụ, cho nên lại tới cầu Song Tu điện đệ nhất ma nữ Bạch Lộ!



Hợp hoan thuật, giường chiếu thuật, Bạch Lộ có được rất nhiều... Vả lại cô gái này, tựa hồ cùng Ninh Phàm như vậy như vậy, cũng không coi là người ngoài.



Lam Mi dầu gì là Thiếu chủ, Bạch Lộ không dám đắc tội quá nhiều, cho nên nàng ta cũng chỉ đem chi thuật dốc túi truyền cho.



Không người nào biết, thiên chi kiêu nữ Lam Mi của Quỷ Tước tông, cùng đệ nhất ma nữ Bạch Lộ lại vào trong phòng Ninh Phàm, nói chuyện xuân cung bí thuật.



...



Hết thảy của ngoại giới, Ninh Phàm đều không biết, lần này bế quan chỉ nửa năm, đối với người phàm rất dài, đối với tu sĩ mà nói thì lại quá ngắn, ngắn đến không đủ để làm quá nhiều chuyện, chỉ biết trôi qua.



Ninh Phàm quét đi hết thảy tạp niệm, trong thạch quan yên tĩnh mờ tối, trong đầu của hắn chỉ có một ý tưởng. Đề thăng thực lực!



Cùng Vương Diêu đánh một trận, Ninh Phàm càng biết được chỗ thiếu sót của mình. Thế công có thừa, phòng ngự chưa đủ, trên kinh nghiệm đối địch, vượt xa cùng cấp, nhưng so với chân chính lão quái, kinh nghiệm kém cũng không phải là một điểm nửa điểm.



Mà sự thiếu sót của công pháp dần dần bắt đầu hiển lộ. Trong cuộc chiến với Vương Diêu, mình bất quá ỷ vào từng lá bài tẩy, khổ sở cứng rắn chống đỡ. Còn Vương Diêu lại tiện tay lấy từng thứ pháp thuật, đều có uy lực cực lớn.



Thi triển pháp thuật không chỉ có cần pháp lực, còn cần công pháp đồng bộ...





“Đạp tuyết quyết” của Ninh Phàm mặc dù tu luyện tới tầng thứ hai, nhưng căn bản không cẩn thận cảm ngộ qua, lại chỉ tập được một cái băng hồng độn thuật, băng hệ pháp thuật khác hắn không tu luyện một cái.



Về phần “Hắc Ma quyết” là một chút cũng không tu luyện, tình cờ thôn phệ một đạo Hắc Ma viêm, có lẽ lâu chưa từng vận dụng, chỉ vì không có pháp thuật, không cách nào phát huy uy lực chân chính của Hắc Ma viêm.



Nếu không có lá bài tẩy, thủ đoạn chân chính đối địch của Ninh Phàm chỉ có hai đạo kiếm khí là “Hóa kiếm vi hỏa” và “Bạch cốt như sơn”. Hơn nữa hai đạo kiếm khí đó cũng chỉ là lĩnh ngộ, khoảng cách chân chính phát huy uy lực, hoàn toàn không hẹn.



Ngân quang của thân thể nhập vào cơ thể cảnh giới, so với hết thảy Dung linh đỉnh phong luyện thể tu sĩ đều mạnh, nhưng vừa khéo, Ninh Phàm ngay cả một thức “Luyện thể thuật” cũng chưa từng tu luyện.



Pháp tu tu luyện thần thông, gọi là pháp thuật. Thể tu tu luyện, chính là luyện thể thuật. Nghiêm khắc mà nói, Vương Diêu hôm đó thi triển cự nhân pháp tướng, chính là một loại luyện thể thuật. Mà trong thượng cổ Thần Ma thần thông, rất nhiều luyện thể thuật có uy lực thậm chí hoàn toàn áp đảo trên pháp thuật.



Bất luận pháp thuật hay là luyện thể thuật, Ninh Phàm cũng không tập được nửa điểm. Trong Loạn Cổ ký ức, pháp thể song tu, đạt tới cảnh giới “Pháp thân hợp nhất”, mới là con đường tu luyện của thượng cổ thần ma. Cốt hoàng làm được, nhưng Ninh Phàm sao... bất luận là pháp là thể, cũng không tu luyện thành công.



Về phần Trảm Ly kiếm, phụ linh phần hồn thần thông, bản thân phẩm cấp lại vẫn là thấp đến đáng thương... Không, phải nói Trảm Ly kiếm chỉ nửa năm, từ hạ phẩm sơ cấp tấn thăng làm cao cấp, đã hết sức kinh người. Điều tiếc nuối là tu vi của Ninh Phàm thăng tiến lên nhanh hơn, nhanh cho tới bây giờ chiến đấu, hạ phẩm cao cấp pháp bảo căn bản không hữu dụng chút nào.



Trảm Ly kiếm phải trọng luyện! Cây xương sườn của Cốt hoàng, nếu dung luyện đi vào, nhất định có thể gia tăng oai của Trảm Ly, thậm chí, nhiều hơn một ít thần thông lợi hại!



Như vậy, mục đích lần này bế quan đã được xác định cực kỳ rõ ràng rồi.




Đầu tiên, phải đem “Hắc Ma quyết” và “Đạp Tuyết quyết” tu luyện tới tầng thứ hai đỉnh phong, cũng như nắm giữ mấy loại băng hỏa pháp thuật.



Thứ yếu, tu luyện một loại phòng ngự loại “Luyện thể thuật”, phát huy ra được hiệu quả của ngân quang nhập vào luyện thể cảnh giới của cơ thể.



Cuối cùng, lần nữa tế luyện Trảm Ly kiếm, dung luyện vào cây xương sườn của Cốt hoàng.



Trừ điều này ra, còn có hai loại pháp thuật, Ninh Phàm phải tu luyện thật tốt một phen.



“Niệm Ngụy quyết” và “Niệm Thủ quyết”.



“Niệm Thần quyết” ba thức, thức thứ nhất che giấu, thức thứ hai phòng ngự, thức thứ ba phân thân. Đệ nhất quyết, “Niệm Ngụy quyết”, cần uống Luyện thần thảo tu luyện. Hôm nay Ninh Phàm, vừa vặn từ trong tay của Mạnh Sở lấy được không ít Luyện thần thảo.



Thức thứ hai, “Niệm Thủ quyết” cần dùng khí linh của pháp bảo, trong tay Ninh Phàm cũng có số món khí linh pháp bảo.



Chuyện cần làm quá nhiều, ngắn ngủi nửa năm, quá ngắn. Nhưng Ninh Phàm rất tin, nếu mình dốc lòng bế quan nửa năm, đem các loại thế yếu bổ túc, sau nửa năm, mình thực sự trở thành một cao thủ!



Mà vô luận là tu luyện công pháp, hay đề thăng pháp thuật thần thông, trên thực tế, hắn đều đang vì đột phá Kim đan kỳ mà làm chuẩn bị.



Cho dù đạt được Loạn Cổ truyền thừa, tỷ lệ thành công để Ninh Phàm đột phá Kim đan kỳ vẫn không lớn. Vả lại theo như hắn tính toán, mình ít nhất cũng cần mười năm bế quan, mới có cơ hội đánh vào một lần Kim đan bình cảnh.



Nhưng nếu thất bại thì mười năm khổ công hủy trong chốc lát!



Tu sĩ có tư chất hơi kém, đột phá Kim đan bình cảnh, cũng chỉ có một thành tỷ lệ thành công. Những thiên tài tu sĩ, kết đan tỷ lệ thành công cũng tuyệt đối không đến hai thành. Mỗi một Kim đan tu sĩ, đều mấy lần đánh vào bình cảnh, mới vừa được thành công, mà một lần thành công, không phải là một hạng người không phải khí vận nghịch thiên.



Trong đầu của Ninh Phàm, tính toán kết đan thành công suất của mình. Tư chất của mình cũng không coi là tuyệt cao, nhưng cũng không đần, hai thành tỷ lệ thành công, vẫn phải có.



- Nếu sắc bổ hai nữ tử Băng Linh Nguyệt Linh, thiệt người lợi mình, kết đan thành công suất của ta có thể đạt tới đến ba thành (tức ba phần mười)...



Ánh mắt của Ninh Phàm phức tạp, nhìn một chút Đỉnh Lô hoàn ở cổ tay trái, lần đầu tiên do dự, có cần sắc bổ hai nữ tử đó hay không? Cuối cùng, hắn cũng không nỡ hạ tâm... Đối với người có ân, hắn không hạ thủ được.



Sau khi than thở, hắn vỗ một cái thiên linh, khí tức niệm phách hóa thân của nửa bước Nguyên anh chia lìa ra. Hóa thân này có nửa bước Nguyên anh tu vi, nhưng vô cùng không ổn định, căn bản không thể nào phát huy bao lớn chiến lực,nếu dùng cho đánh lén, cấp cho một kích phải chết cũng vẫn có thể làm được.



Bởi vì ngưng luyện hóa thân này, đưa đến thần hồn của Ninh Phàm tổn thất một nửa... Kết quả này sẽ hạ xuống kết đan thành công suất. Nhưng đề thăng thần niệm, lại sẽ đề thăng một ít tỷ lệ thành công.




- Bởi vì ta tự chém hồn phách, Kim đan tỷ lệ thành công, sẽ so với thường nhân thấp nửa thành, nhưng thần niệm chi lực cường đại, cũng có thể giúp ta chống đỡ tâm ma... Cho nên kết đan thành công suất của ta không giảm mà lại tăng, hẳn sẽ có bốn thành...



Nói xong, Ninh Phàm vỗ một cái vào trữ vật đại, lấy một ra viên đan hoàn màu máu đỏ, chỉ có vào khoảng móng tay, lại ẩn chứa pháp lực mênh mông, cẩn thận lắng nghe, tựa hồ còn có thể nghe được trong viên thuốc, truyền tới thanh âm như tim đập.



Vừa thấy viên đan dược này, vẻ mặt của Ninh Phàm cho thấy một tia buồn bã, bởi vì nó chính là Tu đan mà sau khi Hồ gia lão tổ đạo tiêu, lấy hồn phi phách tán làm giá, đông lại. Tu đan này vốn chuẩn bị để lại cho Hồ Minh, nhưng Ninh Phàm xuất hiện, khiến cho Hồ gia lão tổ thay đổi dự tính ban đầu.



- Tu đan... Là Hồ gia lão tổ sau khi ăn vào Thi Hủ đan, mượn Kim đan sơ kỳ pháp lực ngưng tụ... Dược liệu, hơi kém với Đạo quả của Kim đan tu sĩ sơ kỳ, nhưng chênh lệch không xa... Ăn vào Tu đan này, ta kết đan tỷ lệ thành công có thể đạt tới đến sáu thành!



Cuối cùng, hắn lấy một ra cuốn sách cổ xưa. Đây chính là Tiết Thanh tặng cho.



Trên đan quyển ghi lại một loại tam chuyển đan dược, tên là “Hà kim đan”!



Hiệu quả của đan dược này là đề thăng tu sĩ kết đan thành công suất một thành! Đề thăng không tới, nhưng người nào có thể bảo đảm, nếu kết đan thất bại không phải ít đi một thành tỷ lệ thành công đó thì sao?



Vả lại ăn viên đan dược này, cho dù kết đan thất bại, vẫn có thể tích góp pháp lực, là cơ sở cho lần kế đột phá đánh xuống, cũng rút ngắn thời gian cần để lần kế đột phá kim đan bình cảnh.



Cộng thêm viên đan dược này, Ninh Phàm có 70% kỷ suất kết đan thành công!



Tỷ lệ thành công đó nếu truyền ra, sợ rằng từng Kim đan lão quái đều phải trố mắt nghẹn họng. Dù sao chưa bao giờ có người tu sĩ nào, có tỷ lệ thành công cao như vậy. So với những lão quái theo đuổi kết đan thành công suất, họ càng phải dùng tài nguyên có hạn, đổi lấy đan dược kết đan sau đó đề thăng tu vi.



Bọn họ không thiếu thời gian, không sợ thất bại, nhưng Ninh Phàm thiếu nhất là thời gian. Kết đan vốn lãng phí thời gian, nếu còn thất bại... Ninh Phàm không dám nghĩ tới hậu quả, không dám nghĩ cảm giác vô lực trăm năm sau khi đối mặt Niết hoàng.



- Bảy thành tỷ lệ thành công, tuyệt đối không thấp, nhưng ta muốn tỷ lệ thành công cao hơn nữa! Nếu pháp thể song tu của ta, tỷ lệ thành công lại cao nửa thành. Mà nếu ta đem “Hắc Ma quyết” và “Đạp Tuyết quyết” tu luyện tới cảnh giới tầng thứ ba, thì kết đan thành công suất lần nữa đề cao một thành... Nửa tám thành, tỷ lệ thành công này ta có thể đạt tới cực hạn... Nếu vẫn kết đan thất bại, là hết thảy đều do thiên ý...



Ninh Phàm bất đắc dĩ cười một tiếng, thiên ý... Hai chữ thiên ý, ai có thể vi phạm?



Lão ma bị thiên ý trêu cợt, từ Chân tiên biến thành Dung linh, lại biến thành một phế nhân không có tu vi. Chọc giận thiên ý, dù cao thủ mạnh hơn nữa cũng không có kết quả tốt.



Nghịch thiên... Một chữ nghịch đó quá khó khăn.



Nếu có thể, Ninh Phàm cả cuộc đời sẽ không chọn con đường nghịch thiên mà đi.



Nó quá gian nan, quá thống khổ, quá cô độc.



Nhưng nếu tám thành rưỡi kết đan thành công suất vẫn thất bại... là Ninh Phàm cho dù nghịch thiên, cũng phải kết đan!




- Bắt đầu bế quan! Đầu tiên, tìm hiểu hai loại công pháp. Tìm hiểu công pháp, người càng nhiều càng tốt, mà “Niệm Thân quyết” quyết thứ ba, vừa vặn cần chỗ này. Niệm thân quyết, phân thân thuật!



Ninh Phàm giữa ngón tay bắt pháp quyết, nhất thời, từng phân thân hư ảo thoát ra từ trong cơ thể, cùng bản thể bộ dáng độc nhất vô nhị, chẳng qua là không chút tu vi.



Loại phân thân này thuộc về giả phân thân, hoàn toàn không giống với hóa thân.



Dùng cho chiến đấu, đó là chịu chết, nhưng nếu dùng cho cảm ngộ...



Khoảnh khắc, Ninh Phàm liền phân ra hơn một trăm phân thân, đó là cực hạn của hắn nửa bước Nguyên anh thần niệm có thể chia lìa.



Mà hắn lập tức hạ xuống một mệnh lệnh đối với phân thân.



- Bọn ngươi sống sót ba ngày, trong vòng ba ngày, ta muốn bọn ngươi chung nhau tìm hiểu “Hắc Ma quyết” và “Đạp Tuyết quyết”!



- Tuân lệnh!




Hơn một trăm phân thân, hai miệng đồng thanh kêu.



Một trăm người đồng thời tìm hiểu công pháp, chính là tốc độ gấp một trăm lần so với người thường. Mặc dù hành động này đối với thần niệm gánh vác cực lớn, nhưng Ninh Phàm tự hỏi, có thể chịu đựng chỗ đau.



Nửa năm bế quan, đem hai loại công pháp tìm hiểu đến tầng thứ hai đỉnh phong, không khó!



Lần đầu tiên lột xác, lúc Ninh Phàm đạt được tiên đế truyền thừa, từ người phàm lột xác làm tu sĩ.



Lần thứ hai lột xác, Ninh Phàm muốn hoàn toàn dung nhập vào thân phận tu sĩ, cũng trở thành một cường giả chân chính.



Vào lúc Ninh Phàm bế quan, trong Ninh thành, cũng lặng lẽ phát sinh biến hóa.



Trong phòng của thành chủ, bên trong khuê phòng, Chỉ Hạc cùng Tư Vô Tà đang nằm dựa vào nhau, tựa hồ đêm qua bàn luận rất lâu.



Chỉ Hạc ngây thơ không gắng gỏi, cùng Tư Vô Tà mất đi ký ức tựa hồ cực kỳ hợp ý.



Thần quang vào màn cửa sổ, Chỉ Hạc lười biếng đảo người lên, tiếp tục ngủ say.



Còn Tư Vô Tà, quanh thân bỗng nhiên như giống như bị chạm điện, nhẹ nhàng run lên.



Ngay tức thì, đôi mắt đẹp của nàng mở ra, giống như tỉnh lại.



Cũng không phải là tỉnh ngủ, mà là ngủ say với ký ức trong cơ thể bộc phát giống như vỡ đê vậy!



- Ninh Phàm! Bổn tông đã nghĩ ra rồi!



Tư Vô Tà lộ ra vẻ mặt phẫn hận, nhưng lập tức, liền cái đầu đau nhức, liền hôn mê đi.



Hồi lâu sau, Tư Vô Tà lần nữa mở đôi mắt sáng long lanh, lại khôi phục vẻ mặt thuần chân lúc trước.



- Kỳ quái... Mới vừa rồi làm một giấc mộng thật là kỳ quái...



- Ủa? Tư Tư, ngươi sao thế?



Chỉ Hạc xoa xoa con mắt, vừa ngáp vừa ngáp.



- Không có gì... Vừa mới trong giấc mộng, mơ thấy, ta thành một người khác ta... Thật kỳ quái...



Tư Vô Tà không hiểu nói.



- Ngươi đa tâm đấy... Đúng rồi, ta sắp đột phá Dung linh kỳ rồi, đợi một hồi ta đi theo Nam Cung thống lĩnh lấy đan dược, sau đó bế quan, ngươi giúp ta hộ pháp có được hay không?



Chỉ Hạc mang một tia năn nỉ. Mà Tư Vô Tà vừa nghe Chỉ Hạc lại sắp đột phá Dung linh, nàng ta kinh ngạc cái miệng nhỏ nhắn ngậm không được, rất khả ái.



- Ngươi chưa bao giờ nghiêm túc tu luyện qua một ngày, lại sắp đột phá Dung linh rồi!



Nàng tuy mất đi ký ức, lại mơ hồ nhớ, đột phá Dung linh kỳ hẳn cực kỳ khó khăn...



Chỉ Hạc ngu khờ, chẳng lẽ lại có thiên phú tu luyện như thế sao, khó trách chủ nhân đối với nàng sủng ái có thừa đây.



Nhắc tới, chủ nhân thế nào rồi, ta nghĩ tới ngài rất nhiều đây...