Bảo Khuyên nhìn vào bên trong bác sĩ Vĩnh Khiêm đang kiểm tra cho Bà Hà Lý, anh là hình mẫu lý tưởng của biết bao cô gái, dáng người cân đối, cao hệt như người mẫu còn là trưởng khoa của khoa chỉnh hình xương khớp, không những Bảo Khuyên mà có rất nhiều cô gái để ý đến anh, điển hình là Ánh Tuyết.
Bảo Khuyên lén lút nhìn Vĩnh Khiêm, Ngạn Thanh nhìn gương mặt ngượng ngùng của cô càng thêm bực tức.
"Này."
Lúc này Bảo Khuyên mới để ý đến sự tồn tại của Ngạn Thanh, cô nhìn hắn rồi bắt đầu nghiêm túc nói chuyện.
"Bác nhà gặp vấn đề gì sao?"
Ngạn Thanh nhìn vào bên trong, hắn vô cùng đau lòng vì mẹ mình thường xuyên đau nhức huyết áp cơ thể không ổn định, Ngạn Thanh lại tiếp tục mặc định đỗ tất cả lỗi lầm cho Bảo Khuyên.
"Tất cả là tại ba của cô, càng nhìn cô tôi chỉ cảm thấy căm ghét."
Bảo Khuyên không chấp nhận thái độ thiếu lý lẽ của Ngạn Thanh, cô cũng lên tiếng phản bác.
"Anh đừng có mà vô lý."
Giọng nói lớn của Bảo Khuyên làm kinh động đến người bên trong, Vĩnh Khiêm quay ra thấy Bảo Khuyên đang đứng bên ngoài, anh liền gọi cô vào.
"Y tá Bảo Khuyên vào đây, giúp bệnh nhân này xoa bóp và giãn cơ đi."
Bảo Khuyên nghe giọng nói ấm áp đó lại quên sự hiện diện của Ngạn Thanh.
"Dạ! Tôi vào ngay đây."
Cô quên bén người nằm trên giường là mẹ của Ngạn Thanh, bà Hà Lý nhìn thấy Bảo Khuyên liền đổi trạng thái sang ôn hòa hơn.
"Con...."
Bảo Khuyên không muốn bác sĩ Vĩnh Khiêm biết chuyện của mình và Ngạn Thanh, cô vội vàng cắt ngang lời của bà Hà Lý.
"Bác sĩ cứ yên tâm tôi sẽ hỗ trợ ở đây, bác sĩ có thể đi sang phòng khác để kiểm tra ạ."
Vĩnh Khiêm vỗ vào vai của Bảo Khuyên.
"Nhờ cả vào cô."
Bảo Khuyên được người mình thầm mến chạm vào, trái tim liền xao động liên hồi và vui mừng.
Rồi cô quay sang nói với bà Hà Lý.
"Cứ để con chăm sóc cho bác."
Cô nhìn bác sĩ Vĩnh Khiêm đi rồi bản thân mới thở phào nhẹ nhõm, Bảo Khuyên bắt đầu với công việc của mình, cô nhỏ giọng hỏi bà Hà Lý.
"Cơ thể không khỏe sao bác?."
Bà gật đầu nói.
"Bác cảm thấy hơi chóng mặt, thế là ngất xỉu, chính Ngạn Thanh đã đưa bác đến đây."
Bảo Khuyên nhìn hồ sơ bệnh án của bà Hà Lý, rồi ngồi xuống mép giường phía chân bà.
"Bác có thường xuyên mất ngủ không ạ?"
"Sao con biết bác mất ngủ?" - thái độ của bà Hà Lý có đôi phần bất ngờ.
Bảo Khuyên chân thành nói.
"Triệu chứng mất ngủ ở tuổi trung niên rất bình thường, nhưng một thời gian lâu dài sẽ dẫn đến suy nhược cơ thể, dẫn đến tình trạng cao huyết áp, nếu không có người phát hiện sẽ có thể đứt mạch máu dẫn đến tình trạng tử vong đấy bác, rất nguy hiểm."
Bà Hà Lý gật đầu nói.
"Nghiêm trọng vậy sao?"
"Dạ! Ở độ tuổi này cần quan trọng nhất là sức khỏe."
Ngạn Thanh đi đến mỉa mai nói.
"Cũng có chuyên môn đấy."
Bảo Khuyên không thèm nhìn hắn mà xoa bóp cho bà Hà Lý.
"Để con giúp bác sĩ cảm thấy thư giãn hơn."
Động tác nhẹ nhàng của Bảo Khuyên khiến cho mẹ của Ngạn Thanh thoải mái, thì trong đầu hắn lại nảy ra một ý tưởng, được một lúc thì bà Hà Lý đã ngủ sâu.
Ngạn Thanh kéo Bảo Khuyên đi ra bên ngoài.
"Tôi muốn sau khi kết hôn cô sẽ ở nhà chăm sóc cho mẹ của tôi."
Bảo Khuyên nghe điều kiện vô lý đó thì phản đối kịch liệt.
"Anh có bị điên hay không! Tôi còn công việc của mình còn nhiều dự định, sao có thể chăm sóc mẹ của anh được, chẳng phải bác đã có dì Liên chăm sóc rồi sao."
Ngạn Thanh chuyển hướng sang đe dọa.
"Tôi thấy cô rất có tình ý với tên bác sĩ đó, hay là tôi đi nói toàn bộ sự việc cho anh ta biết về cô."
Bảo Khuyên không ngờ hắn lại dùng cách này để ra điều kiện với mình.
"Anh sao có thể bỉ ổi đến như thế hả."
Ngạn Thanh mỉm cười nói.
"Bây giờ cô mới nhận ra thì đã quá muộn rồi."
Bảo Khuyên muốn khóc cũng không khóc nổi trước tên tiểu nhân này.
"Tôi thật sự không nói nổi anh rồi tại sao anh lại đáng ghét đến như thế, nếu tôi chăm sóc mẹ của anh thì tôi phải nghỉ việc ở đây, tiền sinh hoạt còn lo cho ba của tôi điều không có anh có nghĩ cho tôi không hả."
Ngạn Thanh lúc này lại phóng khoáng như một ông chủ ra lệnh cho Bảo Khuyên.
"Lương của cô ở đây bao nhiêu thì tôi sẽ trả cho cô gấp đôi."
Bảo Khuyên mở to mồm mắt tròn xoe nhìn Ngạn Thanh.
"A...nh nói thật chứ?"
Ngạn Thanh gật đầu nói.
"Cô nhìn tôi không đủ giàu sao."
Bảo Khuyên gật gù nói.
"Cũng giàu như sao này anh phá sản thì sao, phải làm một bản hợp đồng rõ ràng với một kẻ nói không thành có như anh mới được."
Ngạn Thanh nhún vai nói.
"Tùy cô thôi, cứ làm những điều cô muốn."
Bên trong có tiếng gọi vọng ra.
"Thanh con có ở bên ngoài không?"
Ngạn Thanh và Bảo Khuyên bước vào bên trong, bà Hà Lý đã tỉnh giấc, Ngạn Thanh đi đến nắm lấy bàn tay của mẹ mình.
"Con đây thưa mẹ."
Bảo Khuyên đứng phía sau lưng của Ngạn Thanh cũng được bà Hà Lý gọi đến. Bà nắm lấy bàn tay của hai người nghẹn ngào nói.
"Mẹ đã già rồi, chỉ muốn nhìn đứa con trai duy nhất của mình kết hôn với người mà nó yêu, sinh cho mẹ những đứa cháu thật bụ bẫm đáng yêu, có ra đi mẹ cũng mãn nguyện."
Bảo Khuyên bà Hà Lý nói xong cô cảm thấy trách nhiệm này bản thân không gánh vác nổi.
"Bác à..."
"Chúng con sẽ thực hiện mong muốn của mẹ."
Bảo Khuyên nhìn sang Ngạn Thanh khi bị hắn cắt ngang lời đã nói, ánh mắt của hắn chứ đầy nỗi đau và sự thương xót đối với mẹ của mình.
Bà Hà Lý mỉm cười gật đầu nói.
"Được được! Mẹ sẽ chờ những đứa cháu ngoan của mình."