Hợp Đồng Yêu Đương Cùng Ác Ma

Chương 2: Đưa đến nhà chứa




Ngạn Thanh nhìn sang Bảo Khuyên, hắn nắm lấy cánh tay của cô kéo mạnh Bảo Khuyên đứng lên rồi lôi kéo cô đi, Bảo Khuyên có dự cảm không lành cô liền vùng vẫy lớn tiếng nói.

“Buông tôi ra anh định đưa tôi đi đâu?”

Ngạn Thanh độc ác nói.

“Đưa cô đến nhà chứ là gà phục vụ đàn ông đấy thì sao.”

Bảo Khuyên thật sự không thể tin được có một ngày nào đó mình sẽ phải đụng độ với loại người như thế này.

“Anh có còn tình người nữa hay không, tôi đã nói là sẽ trả nợ hết cho anh xin đừng bắt tôi.”

Ngạn Thanh cảm thấy rất nhức óc với cái miệng luôn lèm bèm của Bảo Khuyên, hắn lên tiếng đe dọa.

“Im ngay nếu không tôi sẽ c/ắ/t lưỡi cô ngay lập tức, rồi thải cô cho đám đàn em c/ưỡ/ng b/ức.”

Hắn đi ra bên ngoài ở đây là một thế giới hoàn toàn khác, một quán bar vô cùng rộng lớn nhưng vẫn chưa đến giờ hoạt động, nhân viên đang chuẩn bị lau dọn khắp nơi, Ngạn Thanh tiếp tục kéo Bảo Khuyên đi đến một lối đường hơn đen tối, tiếng cười nói của phụ nữ vang dội, Ngạn Thanh đẩy Bảo Khuyên nhã nhào bên trong, bầu không khí liền trở nên im lặng, bên trong điều là phụ nữ tất cả điều là kiều nữ tiếp khách ở hộp đêm của Ngạn Thanh.

Diễm Tinh là người chị đứng đầu cũng là người có mối quan hệ mập mờ với Ngạn Thanh, cô ta là người có địa vị cao hơn các cô gái còn lại cũng là người quản lý phân bổ vị trí tiếp khách cho các cô gái.

“Lại có hàng mới hả anh Thanh.”

Ngạn Thanh ung dung ánh mắt lạnh nhạt nói.

“giúp cô ta trang điểm chuẩn bị đi tiếp khách cho tôi.”

Bảo Khuyên tức giận hét vào mặt của Ngạn Thanh.

“Tôi không muốn làm, tôi sẽ báo cảnh sát đến bắt các người.”

Ngạn Thanh tựa lưng vào tường ánh mắt chẳng có chút gì là sợ sệt trước những lời đe dọa của Bảo Khuyên.

“Cô nghĩ cô có thể bước ra khỏi đây được hay sao, nếu cô đi một bước thì tôi sẽ cho người c/ắt từ bộ phận trên cơ thể của ba cô, tôi nói được làm được cô đừng có trách người khác tàn nhẫn, có trách thì chỉ cần trách bản thân cô đang cố gắng g/iế/t ch/ết ba của mình mà thôi.”

Nói rồi Ngạn Thanh rời đi không chút lưu tình nào, Bảo Khuyên vẫn cố chấp bước theo, nhưng đã có một bàn tay giữ cô lại, là Diễm Tinh, cô ta kéo Bảo Khuyên vào bên trong tát vào mặt cô một cái thật mạnh rồi ra dáng cấp trên chỉ trích.



“Cô đã bước vào đây rồi thì phải trả hết nợ mới có thể đi đừng có điên loạn nữa không ai giúp được gì cho cô đâu.”

Bảo Khuyên muốn giải thích cho những người ở đây hiểu rằng hoàn cảnh của cô hoàn toàn khác với những gì bọn họ nghĩ.

“Tôi không phải…”

Chưa kịp nói hết câu cô đã bị Diễm Tinh ấn ngồi xuống bàn trang điểm.

“Đừng nói nhiều ở đây đều vô ích, đã vào nơi đây chỉ còn cách chấp nhận và hoàn thành công việc, sẵn tiện đây tôi xin tự giới thiệu với cô tên của tôi là Diễm Tinh là người quản lý các cô phân bổ vị trí cần tiếp khách.”

Bảo Khuyên lo lắng hỏi lại Diễm Tinh.

“Tôi phải đi phục vụ đàn ông hay sao?”

Diễm Tinh gật đầu xách nhận.

“Chẳng lẽ phục vụ tôi, cô chỉ cần chiều lòng những lão già háo sắc đó thì sẽ có tiền tiếp khách được cho thêm, ở đây có một luật lệ không lấy số tiền đó của kiều nữ.”

Diễm Tinh vỗ vỗ vào vai của Bảo Khuyên rồi nói tiếp.

“Cô thấy sao, được bước chân vào đây làm thật sự là một sự may mắn của cô rồi ấy, anh Thanh chưa bao giờ để ai phải chịu thiệt thòi khi làm việc cho mình cả đừng cố chấp chống cự nữa ngoan ngoãn trang điểm rồi đi theo tôi phục vụ khách sắp đến thôi nào.”

Bảo Khuyên không còn lời nào để giải thích thêm về sự trong sạch của mình nữa, cô ngồi im để mặc cho Diễm Tinh trang điểm cho mình. Sau khi được trang điểm cẩn thận Bảo Khuyên nhìn lại bản thân trong gương thì không khỏi bàng hoàng.

“Chị này có phải là quá trang điểm quá đậm rồi không tôi không muốn như thế đâu.”

Diễm Tinh bác bỏ ý kiến của Bảo Khuyên.

“Đây là nhạt lắm rồi, cô nhìn những cô gái khác đi bọn họ còn nhấn nhá nhiều hơn cả cô, mà khi trang điểm lên nhìn cô cũng khác xinh đẹp chắc chắn sẽ có triển vọng, được rồi đi thay đồ thôi.”

Bảo Khuyên bị Diễm Tinh bắt ép mặc một chiếc váy bó sát vào cơ thể, cô nhìn bản thân trong gương không ngừng cảm thán.

“Sau một lúc thì bây giờ trông mình chẳng khác nào một kiều nữ chuyên nghiệp.”

Diễm Tình kéo Bảo Khuyên đi.



“Được rồi trong cô rất hoàn hảo, so với mấy cô gái ở đây thì cô là người có vóc dáng đầy đặn nhất đừng tự ti vài lần thì sẽ quen thôi.”

Bảo Khuyên bị Diễm Tinh kéo đi trong sự bất lực của cô.

“Chị có thể nghe tôi giải thích được không.”

Diễm Tinh liền bát bỏ lời đề nghị của Bảo Khuyên.

“Không cần tới giờ làm việc rồi có gì hãy nói sau đi.”

Hai người bước ra bên ngoài sảnh chính với sự lôi kéo của Diễm Tinh và thái độ không mong muốn của Bảo Khuyên, cô vô thức nhìn lên tên đàn ông đã dồn ép cô đi đến bước đường này đang đứng dung ung xem như chẳng có chuyện gì xảy ra ở trên tầng cao. Nam Thành nhìn xuống thứ đập vào mắt cậu ta là khe ng/ực trong chiếc váy hở hang mà Bảo Khuyên đang mặc trên người, đôi mắt của cậu ta liền sáng lên gương mặt rất gian manh.

“Lão đại anh xem kìa con bé đó thật sự rất tuyệt vời, có thể cho em thưởng thức nó trước có được không, trong cô ta cứ như một con cừu non ngây thơ trông vô cùng hấp dẫn.”

Ngạn Thanh vẫn chưa dời tầm mắt khỏi Bảo Khuyên nhưng hắn vẫn trả lời Nam Thành.

“Đừng đụng đến người mà anh không cho phép chú, mấy cô gái khác không làm cho chú em thỏa mãn được sao, anh mà biết chú em làm chuyện gì sau lưng anh thì đừng có trách anh không nương tay với chú em.”

Nam Thành bĩu môi dè biểu nói.

“Lão đại à anh đừng có hẹp hồi với đàn em của mình như vậy, dù sao cô ta cũng chỉ là con nợ của chúng ta mà thôi.”

Ngạn Thanh đưa điếu thuốc đang cầm trên tay lên miệng rít một hơi rồi nhả ra một làn khói trắng mờ ảo.

“Nhưng hoàn cảnh của cô ta hoàn toàn khác với những con nợ mà chúng ta đang xử lý, cứ để anh xử lý cô ta là được.”

Bảo Khuyên liếc nhìn Ngạn Thanh không rời, cô đưa ngón tay giữa ra chỉ lên trước mặt hắn thay cho lời sỉ nhục của mình, cái miệng nhỏ không ngừng lầm bầm.

“Tên kh/ốn ch/ết t/iệt.”

Nam Thành liền cười khoái chí nói.

“Lão đại anh xem cô ta đang chửi anh kia kìa.”

Ngạn Thanh không nói gì chỉ nhếch mép cười trừ.