Nhưng vì sao ra nông nỗi này mà nàng vẫn không thể hận hắn, vẫn không thể ngăn được mình yêu hắn, trời ạ! Nàng thật sự là bất trị! Vì sao? Đến tột cùng là vì sao?
Yên Lam đem mặt chôn trong tay, cuộn mình ở góc tường, không kiềm chế được gào lên khóc.
Cận Thế Phong trong lòng đang rất rối loạn.
Hắn đứng bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống dưới dòng đường xe qua lại, suy nghĩ trong lòng sớm đã ở xa ngàn dặm. Hắn nhớ đến Yên Lam ánh mắt đau thương, trên mặt nước mắt lăn dài......
Đáng chết! Hắn mắng chính mình một câu.
Cận Thế Phong, ngươi muốn lấy hành động của mình làm lý do sao?! Ngươi không chỉ một lần làm thương tổn Lam Lam, còn muốn tìm lý do cho bản thân mình bớt tội lỗi sao?! Chính mình vì ghen tuông mù quáng, mà nói những lời đó với Lam Lam, lại không tin tưởng vào tình yêu của nàng, cho nên đã làm thương tổn Lam Lam.
Nhớ tới những lời nói vô liêm sỉ đêm qua của mình, Cận Thế Phong nhắm hai mắt lại, cảm thấy trên trán toát ra mồ hôi lạnh, những tiếng trách mắng và lên án đối với nàng đêm qua hắn vẫn còn nhớ rất rõ, bây giờ nhớ lại lòng hắn thật chua xót, hắn làm sao có thể nói những lời đó với Lam Lam?
Nhưng khi nghĩ đến lời của Triệu Ngọc Văn, Lam Lam cùng Vương Mậu Đức thường xuyên gặp nhau, làm cho hắn không thể nén giận mà nói ra những lời như vậy. Hắn không muốn Yên Lam là cái loại đàn bà tâm cơ thâm trầm này, lại càng không muốn Yên Lam cùng Vương Mậu Đức gặp nhau.
Nhưng khi thấy Vương Mậu Đức đưa Lam Lam về nhà, cơn giận đã không thể khống chế được! Cho nên, hắn lại gây thương tổn cho Lam Lam.
Đột nhiên điện thoại vang lên làm trấn tĩnh lại suy nghĩ đang rối rắm của Cận Thế Phong, hắn đi đến bàn bàn làm việc, cầm lấy điện thoại để trên bàn.
"Alo?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
"Ha ha...... Thế nào? Cận Thế Phong, những ngày vừa qua anh thật sự không tệ đi?" Điện thoại lại truyền giọng mà hắn chán ghét "Lại là cô! Triệu Ngọc Văn, rốt cuộc cô muốn thế nào?" Cận Thế Phong chán ghét nói.
"Em nghĩ thế nào? Em nên nghĩ thế nào đây!? Chẳng qua là muốn ân cần thăm hỏi anh một chút, Yên Lam của anh hôm nay có biểu hiện gì khác lạ không!?"
Nghe xong lời nói của Triệu Ngọc Văn, Cận Thế Phong nhíu mày nói, "Cô có ý gì? Cô làm sao mà biết chuyện về Lam Lam? Chẳng lẽ là cô......"
"Em không có làm cái gì hết !" Triệu Ngọc Văn cười khẩy nói, "Chẳng qua em chỉ gọi điện thoại ân cần thăm hỏi một chút, sau đó thuận tiện gửi đồ cho Yên Lam, chỉ là một chút thành ý của em thôi."
Trách không được, Cận Thế Phong giật mình,"Cô đã nói gì với Lam Lam? Còn nữa, cô đã gửi cái gì cho Lam Lam? Bây giờ cô muốn như thế nào?!"
"Em muốn thế nào? Ha ha ha, không phải em đã nói rồi sao? Cận Thế Phong, em sẽ không cho anh có ngày nào yên ổn, bây giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi."
"Cô thật sự đã nói gì với Lam Lam?"
"Muốn biết sao? Em nói chúng ta chia tay năm đó là vì bất đắt dĩ mà tất cả chỉ là hiểu lầm, lần này em về nước, đã gặp anh để giải thích rõ ràng, và anh cũng tha thứ em. Chỉ có đơn giản như vậy thôi."
Nghe xong lời của Triệu Ngọc Văn, Cận Thế Phong rống giận nói,"Đáng chết, Cô dám nói những lời đó với Lam Lam, ai cho cô cái quyền dám thay đổi sự thật như vậy!!"
"Hừ! Có thể trách em sao? Muốn trách, thì trách Yên Lam kia thật ngốc, em nói cái gì cô ta cũng tin."
Bên kia điện thoại Triệu Ngọc Văn lại nói tiếp "À đúng rồi, em còn gửi anh chụp của chúng ta ngày xưa nữa! Anh cũng nên giải thích đi! Nhìn anh khổ sở như vậy làm em rất vui, em nói rồi sẽ không cho anh có ngày được nào yên ổn ."
"Cô...... Chết tiệt!" Cận Thế Phong hận không thể cắt đứt điện thoại, lúc này thoạt nhìn hắn làm cho người nghe đã muốn sợ mất mật. Ánh mắt sắc bén, sắc mặt lạnh băng, đang đứng giữa tức giận và phẫn nộ.
Cắt đứt điện thoại, Cận Thế Phong ngồi ở trên ghế, bực bội đưa tay cào loạn tóc trên đầu.
Thì ra là như vậy, trách không được Lam Lam đã hỏi hắn có gặp Triệu Ngọc Văn, nên Lam Lam nói hắn lừa gạt nàng; Lam Lam tối hôm qua lên án hắn nói: "Anh có thể quay về tìm Triệu Ngọc Văn của anh, hoặc là tìm những người đàn bà trước đây của anh....."
Trời ạ, thì ra Lam Lam đơn giản là đã biết chuyện hắn gặp Triệu Ngọc Văn, còn bị lời nói của ả đàn bà kia lừa, nghĩ rằng mình đã tha thứ cô ta, cho nên mới đi nói: "Tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, để cho anh không cần phải suy tính cơ hội đuổi tôi đi. Anh cũng không còn trở ngại để tiếp tục ở cùng một chỗ với Triệu Ngọc Văn nữa, không ai sẽ ngăn cản các người. Như vậy, anh vừa lòng đi?"
Mà chuyện trước khi Lam Lam tan sở cũng đã được giải thích rõ ràng, bởi vì tâm tình của nàng không tốt, mà gặp Vương Mậu Đức, cũng thật là gặp trong lúc vô tình. Tất cả mọi chuyện, hiện tại trở nên rõ ràng như vậy, Lam Lam không có nói sai, từ đầu đến cuối, đều là lỗi của Cận Thế Phong hắn, là bản thân hắn không nghe Lam Lam giải thích, là hắn không có biết rõ ràng chân tướng sự thật đã liền làm ầm lên oan uổng Lam Lam!!
Nếu như, hắn có thể không cần nói những lời kích động như vậy, nếu như hắn có thể ở lại lâu hơn một chút mà suy nghĩ, hắn sẽ thấy sự đau thương trong mắt Lam Lam, có thể nhìn thấy Lam Lam yêu hắn, cũng có thể nhìn ra được sự không chắc chắn và sợ hãi trong mắt Lam Lam.
Lam Lam có rất nhiều cảm giác không an toàn, nhưng là, bản thân mình vào lúc đó lại đi hoài nghi nàng, không tin tưởng nàng, còn nói lời tàn nhần như vậy với nàng!
Cận Thế Phong hắn chưa bao giờ từng hận chính mình lại không giữ mồm miệng như vậy vào lúc này!!!