Hợp Đồng Tình Nhân

Chương 125




"Vậy anh muốn tôi phải như thế nào?!" Yên Lam chịu đựng một hồi lâu nhưng rốt cuộc nước mắt vẫn chảy xuống. "Tôi đã như thế này rồi, anh nói gì nghe nấy rồi, đây không phải là điều mà anh muốn hay sao? Anh còn muốn tôi phải thế nào nữa?"

"Anh......" Cận Thế Phong nâng cằm Yên Lam lên, đau lòng lau nước mắt trên mặt nàng, "Đừng khóc nữa, Lam Lam, anh không cố ý, từ nay anh sẽ không đối xử với em như vậy nữa, em nghe anh giải thích trước, được không? Không phải là em muốn biết vì sao anh lại hận Vương Mậu Đức đến thế sao, bây giờ anh sẽ kể cho em nghe."

Cận Thế Phong bế Yên Lam lên giường rồi ngồi cạnh bên giường. Đặt Yên Lam nằm vào lòng mình. Bắt đầu kể cho nàng nghe những chuyện trong quá khứ, kể cho nàng nghe quãng kí ức mà hắn không bao giờ muốn nhớ lại nữa.

"Đó là lúc anh vẫn còn đang học đại học" Cận Thế Phong nheo mắt lại, chìm vào hồi ức.

Do thành tích học tập xuất sắc, năm thứ 2 đại học Cận Thế Phong đã được gia nhập hội sinh viên, làm cán bộ của hội, và cũng lúc đó hắn quen với đội trưởng đội văn nghệ của hội sinh viên – Y Lâm.

Với thói quen tùy ý thẳng thắn của họ, vì tâm đầu ý hợp nên đã trở thành bạn thân, chỉ vì một lần dạ hội, Cận Thế Phong đã quen với Triệu Ngọc Văn, lúc đó hắn không biết rằng chính người phụ nữ này có thể nói là sẽ làm thay đổi cuộc đời hắn.

"Y Lâm, dạ hội kỷ niệm ngày thành lập trường lần này chúng ta còn thiếu một tiết mục, phải nhờ đến đội trưởng đội văn nghệ giúp đỡ rồi" Cận Thế Phong nói với Y Lâm. "Nếu không thì cậu lên chương trình cho chúng tôi một tiết mục đi!"

"Không được đâu, trong trường mọi người đều biết tôi đã rửa tay gác kiếm, rời bỏ chốn giang hồ rồi, vậy nên tôi không thể biểu diễn tiết mục gì được đâu." Y Lâm từ chối nói.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Cận Thế Phong nhíu mày lo lắng, "Bây giờ đã không tìm được người nữa rồi, chúng ta vẫn còn thiếu một tiết mục nữa!"

"Vậy thì tìm thêm một người nữa !" Y Lâm có vẻ không đồng ý.

"Cậu nói đến là dễ dàng, bây giờ bảo tôi đi đâu để tìm người được!" Cận Thế Phong tức giận nói. "Nhưng cậu là đội trưởng đội văn nghệ! Phải đi tìm người, chính là cậu phải đi."

"Tôi đi tìm thì đi tìm chứ sao." Y lâm tự tin nói, "Cậu tin không, tôi chỉ cần ra tay, tuyệt đối không có vấn đề gì ."

Cận Thế Phong cười nói, "Tôi đương nhiên tin cậu rồi, cậu mà ra tay thì không ai kháng cự

lại được. Vậy thì tất cả nhờ cậu rồi. "

"Được rồi, cậu đã nói vậy rồi thì cứ chờ tôi nhé, chắc chắn sẽ làm cậu hài lòng, tôi sẽ không làm cậu thất vọng đâu." Y Lâm vỗ ngực cam đoan.

"Cậu đừng có mà mạnh miệng nhé!"

"Đương nhiên tôi sẽ không khi nào nói khoa trương đâu nhé!" Y Lâm nói. Nguồn: http://thegioitruyen.com

"Được thôi, tôi sẽ chống mắt chờ xem đây." Cận Thế Phong nói, hắn lúc đầu là định để Y Lâm lên biểu diễn. Nghĩ rằng ai cũng biết giọng hát của Y Lâm rất hay. Nhưng cô ấy lại không muốn biểu diễn. Vậy nên....

Bây giờ chỉ có thể chờ Y Lâm tìm người như thế nào thôi, nói thực là Cận Thế Phong vẫn thấy rất lo lắng.

Nhưng thực tế chứng minh, Y Lâm quả thật không nói khoa trương, Cận Thế Phong nghĩ vậy lúc đứng ở dưới sân khấu xem biểu diễn.

Tất cả mọi người ở dưới sân khấu đều bị giọng hát êm dịu kia hấp dẫn. Mãi cho đến lúc bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm vang lên khắp nơi.

"Thế nào? Thế Phong, tôi nói không sai chứ, chỉ cần tôi xuất mã thì không có việc gì là không làm được cả." Y Lâm đứng cạnh đắc ý nói.

"Đúng vậy! có lỗi với cậu rồi, lần kỷ niệm ngày thành lập trường tổ chức thành công như thế này tôi phải mời cậu đi ăn rồi, để còn tỏ lòng biết ơn?" Cận Thế Phong nói.

"Được! Bữa cơm này cậu mời là đúng quá rồi." Y lâm ở bên cạnh nói, "Chẳng qua là không chỉ có một mình tôi đâu đấy nhé!"

"Vậy còn có......?" Cận Thế Phong có chút không hiểu.

"Cậu chẳng lẽ quên rồi à?" Y Lâm không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn,"Vì sao cậu phải mời tôi ăn cơm cơ chứ?"

"Ồ, cậu muốn nói là cô gái mà cậu tìm kia á!" Cận Thế Phong chợt hiểu ra,"Tôi làm sao mà quên được, cô ấy chính là đại công thần đấy!"

"Đấy là cậu nói tốt đấy nhé, Ngọc Văn, chúng ta đi thôi, có người mời cơm đấy nha." Y Lâm quay lại nháy nháy mắt với Cận Thế Phong phía sau nói.

Khi Cận Thế Phong quay đầu nhìn thấy người vừa đi tới, hắn ngây cả người ra, thực ra cô ấy không phải là người đẹp nhất. Nhưng không biết vì sao ánh mắt của hắn không rời được người cô.

Chỉ bởi một ánh mắt kia, hắn đã chìm đắm không thoát ra được, đặt cả trái tim mình lên người con gái tên Triệu Ngọc Văn kia.

Từ lúc đó, hắn bắt đầu theo đuổi Triệu Ngọc Văn. Cuối cùng ông trời không phụ người có lòng, Ngọc Văn đã trở thành bạn gái của Cận Thế Phong.

Lúc đó, bọn họ là một đôi được mọi người trong trường ngưỡng mộ, nhưng không biết tại sao, Y Lâm rất không vui. Cô ấy thường nói với Cận Thế Phong, Ngọc Văn không trong sáng như bế ngoài của cô ấy đâu, bảo hắn đừng nhìn nhầm người. Nhưng Cận Thế Phong lúc đó đã rơi vào tình yêu say đắm, làm sao có thể nghe lời khuyến cáo của Y Lâm được chứ? Vì thế, họ thường chỉ vì một câu không hợp mà cãi nhau ầm ĩ lên.

Lần nghiêm trọng nhất đó đã dẫn đến sự rạn nứt mối quan hệ của bọn họ.

"Thế Phong, tôi đã nói rồi, Triệu Ngọc Văn không trong sáng như những gì cô ấy thể hiện ra mặt đâu, cậu đừng để bị cô ấy lừa. Cô ấy không thích cậu, cô ấy dạo này đang đến gần Vương Mậu Đức. Làm sao cậu không thấy kì lạ cơ chứ?" Y Lâm nói với Cận Thế Phong.

"Y Lâm, chúng ta là bạn bé, tôi không muốn tức giận với cậu. Nhưng lần này cậu đã quá đáng quá rồi đấy, làm sao cậu lại có thể nói Ngọc Văn như thế được cơ chứ?" Cận Thế Phong tức giận nói. "Tôi không muốn nghe cậu nói về Ngọc Văn như thế nữa, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Ngọc Văn không phải cũng là bạn của cậu hay sao? Cậu làm sao lại nói xấu cô ấy như vậy?"

"Tôi nói xấu cô ấy?" Y Lâm không thể tưởng tượng nổi nhìn Cận Thế Phong, "Cậu nghĩ tôi như vậy ư? Chúng ta đã là bạn bè lâu như vậy rồi. Cậu lại nghĩ tôi như vậy sao? Được thôi...

Coi như tôi hay xen vào việc của người khác, sau này chuyện của cậu tôi sẽ không bao giờ

để ý nữa, về sau cậu đừng có mà hối hận, chúng ta từ nay tuyệt giao!" Y Lâm bị Cận Thế Phong làm tức giận quay người đi khỏi.