Cận Thế Phong lạnh lùng nhìn chăm chú Triệu Ngọc Văn, không có một tia biểu cảm. Dựa vào ánh mắt của người đối diện, Cận Thế Phong cũng thấy được lòng tham, nhìn ra ý đồ của cô, trời ạ! Cận Thế Phong có phần sửng sốt, lúc trước như thế nào lại không nhìn ra Triệu Ngọc Văn là loại người như vậy? Cô ta ngụy trang thật quá giỏi, một người phụ nữ nhìn bề ngoài xinh đẹp ai có thể đoán được lòng tham không đáy của cô ta, cũng như sự sắc sảo này?
Tình yêu của hắn đối với Triệu Ngọc Văn đã không còn tồn tại, hiện giờ trước mắt hắn người phụ nữ này thật chán ghét mà thôi. Hắn lúc trước là mắt mù, làm sao có thể coi trọng một người phụ nữ như vậy!
Thấy Cận Thế Phong không trả lời, Triệu Ngọc Văn đánh bạo tiến lên phía trước,"Phong, anh vẫn còn thích em đúng không?" Nói xong cô đưa tay ôm lấy Cận Thế Phong, đôi môi hướng về phía hắn.
Trên người Triệu Ngọc Văn nồng đậm mùi nước hoa làm Cận Thế Phong muốn buồn nôn!
Nhất thời, một phen đẩy Triệu Văn Ngọc ra. Trên mặt lộ vẻ chán ghét.
"Anh." Triệu Ngọc Văn khó tin nhìn Cận Thế Phong đem cô đẩy ra, vừa rồi nghĩ rằng Cận Thế Phong không nói gì là tha thứ cho cô, thật không ngờ, anh trở lại trở lên vô tình như
vậy.
"Phong, anh vẫn không chịu tha thứ cho em sao? Em đều đã nói rồi, em bị ép buộc, không phải em tự nguyện ." Triệu Ngọc Văn khóc nói.
Còn không chờ cô nói xong, đã bị giọng nói trầm thấp của Cận Thế Phong cắt đứt,"Câm miệng, Triệu Ngọc Văn, đến bây giờ cô vẫn không biết hối cải!! Cô nghĩ rằng tôi và cô không biết năm đó rốt cuộc cô vì cái gì mới phản bội tôi sao? Nói cho cùng, bị buộc làm chuyện đó, sao cô không nói chính mình tham của"
Cận Thế Phong dừng một thoáng, nói tiếp,"Thế nhưng đem tất cả mọi chuyện đều đổ cho người khác, tôi thật không nhận ra, cô là một người trốn tránh trách nhiệm. Ba cô? Ông ấy tốt như vậy, thế nhưng cô cũng có thể đem ra nói, cô như vậy còn có mặt mũi sao??! Nếu cô nói chính cha mình như vây! Tôi hổ thẹn thay cho ông ấy!!!"
"Anh.." Nghe được Cận Thế Phong chỉ trích, Triệu Ngọc Văn nói không nên lời, trong lòng tràn đầy khiếp sợ, làm sao mà hắn biết được?
"Sao?" Cận Thế Phong nở nụ cười chế giễu,"Còn muốn nói dối lừa gạt tôi sao? Thu hồi bộ
dạng dối trá của cô lại! Biến mất khỏi tầm mắt của tôi, tôi không bao giờ muốn gặp lại cô!!"
Hắn lãnh đạm nói.
"Được, Cận Thế Phong, anh nhớ kỹ, tôi nhất định sẽ làm anh hối hận!" Triệu Ngọc Văn cầm túi, phẫn nộ bước ra khỏi quán cà phê.
Cận Thế Phong nhìn cô ta rời khỏi, trên mặt biểu tình vẫn như cũ thực bình tĩnh. Hối hận, trong từ điển của Cận Thế Phong hắn từ trước đến giờ không có hai chữ này! Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Triệu Ngọc Văn căm phẫn bước đi trên đường, Cận Thế Phong thật sự khôn ngoan, vốn đang muốn mượn tình cảm xưa cũ với hắn, nhưng nay xem ra không có khả năng . Nhớ tới từng xem chuyện xì căng đan của Cận Thế Phong, người phụ nữ tên Yên Lam kia, ánh mắt Triệu Ngọc Văn lộ ra một tia độc ác, Cận Thế Phong, anh chớ có trách tôi, tất cả đều là anh bức !!!
"Tiểu Lam!"
Nghe được có người gọi mình, Yên Lam quay đầu nhìn lại phía sau,"Mậu Đức ca ca, là anh à?"
Yên Lam tách đoàn người xung quanh ra, đi về phía người đàn ông. Đúng là Vương Mậu Đức rồi, trước đây cô là hàng xóm của anh, từ nhỏ đối với nàng và Tiểu Triết rất tốt, nhưng về sau chuyển nhà bọn họ không còn liên lạc nữa .
"Tiểu Lam, thật sự là em, anh vừa mới tưởng rằng đã nhìn lầm người." Vương Mậu Đức nhìn Yên Lam hưng phấn nói, thật không ngờ vài năm không gặp, Yên Lam trở nên càng xinh đẹp động lòng người hơn. Hắn không khỏi có chút hối hận, năm đó vì sao không tìm đến cô, nếu như vậy, hắn cũng sẽ không cùng Triệu Ngọc Văn kết hôn, một người phụ nữ ham hư vinh.
"Đúng vậy! Chúng ta rất lâu rồi không gặp nhau, Mậu Đức ca ca." Yên Lam bộ dạng hưng phấn nói.
"Vài năm nay em sống tốt không? Còn cả, Tiểu Triết, em ấy sao rồi? Thân thể vẫn kém như
vậy sao?? Có tốt lên chút nào không? Bệnh tim vẫn nghiêm trọng sao?" Vương Mậu Đức hỏi.
"Em sống rất ổn, Tiểu Triết cũng tốt lắm, tim của em ấy đã được làm phẫu thuật, khôi phục lại bình thường, bây giờ còn ở phía nam tĩnh dưỡng." Yên Lam đáp.
"Vậy là tốt rồi." Vương Mậu Đức nhìn Yên Lam "Tiểu Lam, chúng ta đã lâu không gặp mặt, có thể cùng nhau ăn cơm, được không?"
"Chuyện này.... được rồi." Yên Lam do dự một chút rồi đồng ý. Nghĩ một hồi lấy điện thoại báo cho Thế Phong một chút là được.
Yên Lam lấy di động, gọi điện thoại cho Cận Thế Phong, còn không có chờ nàng mở miệng, Cận Thế Phong bên kia liền liên tiếp đặt câu hỏi.
"Vú Trương? Lam Lam còn chưa trở về sao?" Cận Thế Phong về nhà không thấy Yên Lam về lại hỏi. Hôm nay, Yên Lam tan ca trước, như thế nào bây giờ còn chưa có trở về?
"Chưa! Thiếu gia, tiểu thư Tiểu Lam không trở về cùng cậu sao?" Trương mẹ từ phòng bếp đi ra đáp.
"Hôm nay tôi còn chút chuyện, khiến cô ấy hết giờ làm về nhà trước rồi. Tại sao còn chưa về tới?" Cận Thế Phong nhíu mày nói.
"Hay tiểu thư Tiểu Lam có phải gặp chuyện gì nên về trễ?" Vú Trương nói.
"Có thể vậy, tôi gọi điện cho cô ấy xem thế nào." Cận Thế Phong nói xong lấy điện thoại ra.
Đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên. Cận Thiệu Phong lấy di động vừa hay là Yên Lam, liền bắt máy.
"Này Lam Lam, em đang ở đâu? Như thế nào bây giờ còn chưa về nhà?" Không chờ bên kia mở miệng, Cận Thế Phong liên tiếp đặt câu hỏi.
"Em, em gặp một người bằng hữu, cho nên muốn cùng đi ăn một bữa cơm." Yên Lam giải thích.
"Ai?" Cận Thế Phong nheo mắt hỏi.
"Anh ta là hàng xóm với em hồi nhỏ, rất lâu không gặp rồi, hôm nay ở trên đường tình cờ
gặp mặt, nên muốn cùng nhau ăn một bữa cơm." Yên Lam thành thật trả lời , không muốn giấu diếm Cận Thiệu Phong.