Hợp Đồng Tình Nhân Không Kỳ Hạn

Chương 68: Tâm Di mất tích.




Hai người chạy vội đến bệnh viện, đến nơi đã thấy cảnh sát đứng ở khu cấp cứu. Sau khi biết bọn họ là người nhà liền đến để hỏi tình hình. Theo như lời của nhân chứng, dì Lan đã bị người ta tông xe rồi bỏ trốn, sau đó được người dân quanh đó gọi xe cấp cứu giúp.

"Vậy anh có thấy cô bé đi cùng bà ấy không?"

Nguyên Hạ hai mắt đẫm lệ, lo lắng níu lấy cánh tay người nọ. Trác Thành ôm lấy cô, những lúc thế này bọn họ càng cần phải giữ bình tĩnh.

Người đàn ông ngẫm nghĩ, mới nhớ ra.

"À đúng rồi, tôi có thấy một cô bé khoảng 3 hoặc 4 tuổi đi cùng, nhưng lúc đấy loạn quá tôi cũng không để ý. Ah! Tôi nhớ ra rồi, có một người đàn ông nhận là người thân dẫn con bé đi rồi"

Trác Thành nghe đến đây nhíu chặt đôi mày, bất an dâng lên trong lòng càng ngày càng lớn. Nguyên Hạ bên cạnh không chịu nỗi xém chút khụy xuống, nhưng được cánh tay anh ôm lấy.

"Đó là con gái hai người sao?" Anh cảnh sát cũng phát giác ra điều không đúng, liền lên tiếng hỏi.

"Đúng, là con gái của chúng tôi. Hôm nay con bé theo dì giúp việc ra ngoài thì gặp phải chuyện này. Phiền anh giúp tôi điều tra, tìm con gái" Trác Thành ngắn gọn thuật lại tình hình, anh có dự cảm chuyện này có gì mờ ám.

"Được, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Trước hết hai người cứ bình tĩnh đợi tin tức của chúng tôi"

Sau khi cảnh sát rời khỏi, Nguyên Hạ gục vào người Trác Thành khóc lớn, cô sợ đến mức đôi vai run lên. Con gái cô, phải làm sao đây.

"Trác Thành, anh mau tìm con gái về cho em"



Tiếng khóc của cô đâm thẳng vào tim anh, anh vừa đau lòng vừa tự trách. Bản thân mình sao lại vô dụng như vậy, đến cả người thân cũng không bảo vệ được. Anh lấy điện thoại nhanh chóng liên lạc với Dung Vĩnh và Phương Kiệt, sau khi nghe anh dặn dò bọn họ liền lập tức huy động người đi tìm.

Phải biết ở đây Trác Thành có địa vị không nhỏ, chỉ sợ có người lợi dụng chuyện này để nhằm vào anh. Một khi anh tìm ra kẻ đó, anh sẽ khiến hắn sống không bằng chết.

"Ngoan, đừng lo. Anh sẽ tìm được con"

***

Trong một khu nhà trọ vắng vẻ, người đàn ông ngồi đó, đưa ly rượu đến bên môi từng ly từng ly uống cạn. Trong phòng trọ cũ kỹ ám đủ loại mùi kì quái, dưới sàn trên bàn chất đầy những loại rác thải và thức ăn thừa, bên dưới góc bàn còn xếp một dãy vỏ chai rượu rỗng. Có thế nhìn ra, người đàn ông đã ở đây được một thời gian.

"Chú ơi..con...muốn về nhà" Tâm Di ngồi co rúm ở một góc giường. Có lẽ con bé đã khóc rất lâu, đôi mắt sưng húp, chiếc mũi nhỏ đỏ lên cùng một hàng nước mũi dài.

Người đàn ông khó chịu ra mắt, khẽ chửi thề mấy tiếng. Một lúc sau mới đứng dậy từ ghế hướng về con bé mà đi đến.

"Ngoan, đợi chú làm xong việc sẽ đưa cháu về nhà. Có được không?" Hắn nhỏ giọng dụ dỗ, Tâm Di bị mùi rượu cùng bộ dáng dọa người của hắn làm cho khóc càng thêm lớn. Hắn không kiên nhẫn được nữa, đứng dậy quát lớn.

"Mày có im lặng không? Đợi cha mẹ mày đem tiền cho tao, tao sẽ thả mày đi. Nếu mày còn khóc tao sẽ đánh chết mày"

Hắn đã thê thảm đến mức này rồi, tất cả đều là do Trác Thành hại hắn. Bây giờ hắn phải đòi một số tiền rồi rời khỏi đây làm lại từ đầu. Lấy mấy viên thuốc trong túi áo ra, hắn ta bỏ viên thuốc được nghiền nhỏ vào ly sữa đến khi nó hòa tan rồi cưỡng ép cô bé uống hết. Một lúc sau Tâm Di đã nằm im trên giường, đôi mắt nhắm nghiền.