Hợp Đồng Tình Nhân Không Kỳ Hạn

Chương 49: May mà chúng ta không có con




"Có chút việc cô cũng làm không xong, Dung Vĩnh còn không mau dẫn cô ta ra ngoài"

Vừa bị Trác Thành đánh một bạt tay, cô còn chưa kịp thở đã bị Dung Vĩnh kéo đi ra ngoài.

Dung Vĩnh nhìn thấy cô đau đớn, trong lòng cũng không khỏi thương tiếc. Đại ca làm vậy cũng chỉ muốn giải quyết cho cô, nếu không cô có thể bị Thịnh Bân đem lên giường.

“Để tôi đưa cô…”

“Không, tôi tự về được”

Nguyên Hạ như người mất hồn bước ra khỏi nơi đó, mắt cô đẫm lệ. Cô chỉ muốn nói với anh rằng cô sẽ cắt đứt mọi liên hệ với Trác Minh Hạo và Tống gia, sẽ không làm anh buồn nữa. Muốn nói với anh rằng cô có thai rồi, bọn họ có con rồi.

“hức…hức”

Nước mắt cứ tuôn rơi, ướt cả áo cô, cô cứ thế đi lang thang trên đường.

Đến khi Trác Thành trở về biệt thự anh đã say bí tỉ, giọng nói lè nhè khó nghe.

"Sao đây, một Trác Minh Hạo chưa đủ, em còn muốn đến đó kiếm thêm một người bao nuôi hay sao?"

Anh cưỡng chế xoay mặt cô lại, nơi gò má sưng đỏ, in hằn dấu tay. Khi anh chạm vào khiến Nguyên Hạ đau đớn nhíu chặt đôi mày.

"Anh buông ra"

Cô vùng khỏi tay anh, ngồi dậy từ trên giường ánh mắt cảnh giác.

"Buông? Em yên tâm tôi cũng đã thấy chán, lúc nãy em cũng nghe rồi. Tôi phải kết hôn, giữ em lại làm gì chứ?"

Lời của anh hung hăng đâm mạnh vào tim cô, bọn họ sắp trở thành người xa lạ rồi. Cũng tốt, từ nay về sau không ai nợ ai, cô có thể bắt đầu cuộc sống mới cùng với con của cô.



"Vậy tôi đi được chưa?"

"Chậc chậc, chưa vội đâu. Chúng ta phải vui vẻ với nhau thêm đoạn thời gian nữa chứ?"

Sự cay nghiệt trong lời nói của anh khiến Nguyên Hạ chết lặng, cô trong miệng anh chẳng khác nào gái điếm dùng tiền để mua về mấy đêm xuân vui vẻ.

Giọng cô nhỏ nhẹ, như đang hỏi chính mình.

"Nếu lúc trước tôi mang thai, anh cũng sẽ vứt bỏ tôi như hiện tại sao?"

"Em có tư cách mang thai con của tôi sao? Nếu có đi chăng nữa thì phá nó đi, kẻo lại khiến tôi khó xử"

Vốn dĩ cô vẫn còn ôm tia hy vọng, nhưng giờ thì hết rồi. Đứa nhỏ vô tội, là máu mủ ruột thịt của anh vậy mà anh nói bỏ là bỏ. Thật nhẹ nhàng!

"Thật may quá, may mà chúng ta không có con, nếu không nó sẽ hận anh chết mất. Hận cả tôi vì tìm cho nó một người ba chẳng ra gì"

"Ha ha...em nhắc đến đứa trẻ làm gì? Hay em muốn sinh con cho tôi. Muốn thêm tiền hay sao? Tới lúc em đi tôi sẽ không bạc đãi em đâu, dù sau em để lại cho tôi nhiều kỉ niệm thế mà"

Lời nói đi cùng hành động, tay anh khẽ xoa nắn bầu ngực của cô, cúi đầu xuống ở nơi cổ khẽ cắn mút. Tiếng nói lè nhè, cùng mùi rượu nồng nặc xột thẳng vào mũi cô. Một đêm kinh hoàng lại trôi qua.

Nguyên Hạ sợ anh tổn hại đến đứa bé nên tối đó bất chấp sự sỉ nhục cùng lời lẻ khó nghe mà hạ mình hầu hạ anh, đến khi xong việc Trác Thành đã yên tĩnh ngủ say, còn cô lại trằn trọc cả đêm.

"Anh có yêu em không? Chẳng lẽ một chút cảm tình cũng không có sao?"

Cô vuốt ve gương mặt của người đàn ông thầm hỏi, nước mắt sớm đã cạn khô trên gò má. Đáp án đã quá rõ ràng chẳng phải sao?

***

Hoắc Thi Thi khẽ gõ cửa phòng, bước vào bên trong, một người đàn ông trung niên đang mệt mỏi tựa người trên ghế, đôi mắt khép hờ.



Đến ngồi bên cạnh ông, cô nhỏ nhẹ lên tiếng khẽ gọi.

"Ba"

Hoắc Thiên Lôi mở mắt ra, day day hai bên thái dương, nhìn cô con gái cưng khẽ nở nụ cười cưng chiều.

"Thi Thi, sao vậy?"

"Chuyện liên hôn với Trác Thành là thật sao ba?"

Trong phòng xông hương, mùi nhè nhẹ tỏa ra khiến người ta cảm thấy thư giản. Ánh đèn ấm áp hắc lên gương mặt nhỏ sắc sảo của Hoắc Thi Thi, khiến cô càng trở nên xinh đẹp.

Hoắc Thiên Lôi nghe cô hỏi, liền nghiêm túc mà nói.

"Chẳng phải con thích hắn ta sao? Ba giúp con một tay"

Ông ngẫm nghĩ một tý lại nói chêm vào.

"Con gái à, làm người không nên quá lương thiện, thứ con muốn thì đừng nên nhường cho kẻ khác"

Hoắc Thiên Lôi làm việc trước nay chỉ để tâm đến lợi ích cùng kết quả, như ông nói thứ mà ông xác định trước giờ chưa từng bị tuột mất bao giờ.

"Nhưng mà ba, dưa chín ép sẽ không ngọt"

Hoắc Thi Thi biết ông thương mình cũng không khiến ông bực mình, chỉ thỏ thẻ với ông nỗi bận tâm của mình. Cô yêu Trác Thành, muốn kết hôn với anh nhưng cô lại hy vọng anh cũng yêu mình. Dẫu biết rằng tham lam, nhưng trách sao được. Con người luôn được một muốn hai như thế đó.

"Chuyện đó con không phải lo, mưa dầm thấm đất, ở bên nhau lâu ngày tự nhiên sẽ nảy sinh tình cảm. Huống hồ con xinh đẹp như thế, có tên đàn ông nào mà không động lòng được chứ?"

Hoắc Thiên Lôi chắc nịch khẳng định, phần nào xua tan đám mây của Hoắc Thi Thi. Cô không nói thêm nữa, chỉ là mấy lời ông nói đã khiến cô nhen nhóm hy vọng.